Phía dưới kia trần thế, cuộc chiến xuyên biên giới giữa các nước đã đến hồi căng thẳng, ở trên Tinh Tuyết đàng cũng sắp đến lúc tàn cuộc. Thế cuộc gần như đã định Ác giới đã chiếm được hơn 90% Thiện giới, chỉ còn duy nhất thần cung là vẫn còn giữ được ánh sáng lương thiện còn khắp nơi đã bị bóng tối tội ác ngự trị. Lý trí của những người dân Thiện giới đã bị Ác giới điều khiển, binh tướng Ác giới lan tràn khắp nơi gieo rắc sự đau khổ và oán hận.
Phàm Luân nhìn khắp cả trần thế lẫn Tinh Tuyết đàng lòng chợt thắt lại. Cả mấy trăm ngàn năm nay Thiện giới và Ác giới xảy ra không biết bao nhiêu cuộc chiến nhưng dù là lớn hay nhỏ thì kết quả cũng chỉ ở mức bất phân thắng bại mà thôi, tất nhiên thiệt hại cũng có ít nhiều. Nhưng lần này, mọi thứ đã đi quá xa sự cho phép của giới hạn cân bằng bóng tối và ánh sáng, nếu ánh sáng trong trận chiến này không thể lật ngược được tình thế e rằng hậu quả sẽ lớn đến không tưởng!
- Hỡi thần thương! Vì sao người lại giao cho một người tài mọn như Phàm Luân trách nhiệm nặng nề như thế? Núi Tuyết Sơn là nơi nào, phải đi như thế nào để đến đó? Thuộc hạ phải làm sao để tìm được người cứu viện cho Thiện giới?…
Đáp hồi lại câu hỏi bế tắc của Phàm Luân chỉ có âm thanh vang vọng của chính y. Ngày đó y ra đi trong sự hăng hái nhiệt huyết thế nào thì giờ đây hụt hẫng và thất vọng nhiều gấp bội thế ấy.
“Đệ nhất chiến binh của Thiện giới chẳng phải là thần thượng con trai của ánh sáng hay sao? Sao lại là một người chưa hề có tên trong sử sách Tinh Tuyết đàng?”_ Phàm Luân không thể thông nổi ý nghĩ liền dậy sóng.
“ – Phàm Luân! Ác giới quá mạnh, còn Thiện giới thì lại đang rơi vào thời kỳ suy thoái nội bộ không đủ sức chóng chọi lại Ác giới. Hiện nay chỉ còn có một người có đủ khả năng cứu tất cả sinh linh mà thôi! Người đó chính là đệ nhất chiến binh của Thiện giới và cũng là vô địch chiến binh của Tinh Tuyết đàng này: Tuyết Hương quận chúa.”
- Thuộc hạ có nghe lầm không thưa thần thượng? Chiến binh giỏi nhất Thiện giới không phải là thần thượng người sao? Tuyết Hương quận chúa? Tuyết Hương quận chúa, người này là ai? Thuộc hạ chưa hề nghe qua tên người này trong Thần tộc?”
- Phàm Luân! Ngươi không hiểu đâu! Đây chính là bí mật lớn nhất của Thiện giới. Ngươi có biết nếu chuyện này bị tiết lộ ra bên ngoài nhất định Thiện giới sẽ sụp đổ, đó là lý do tại sao người đứng đầu phải luôn là người giỏi nhất để Thiện giới có thể sánh ngang cùng Ác giới! Còn sự thật thì, sự thật thì…”
“Sự thật thì thế nào? Chẳng lẽ bí mật đó lớn đến mức không ai ngoài thần thượng có thể biết hay sao?”
“Haiz! Mà chuyện đó để tìm hiểu sau đi, chuyện cấp bách bây giờ là tìm ra núi Tuyết Sơn để cứu sinh linh ra khỏi tay Ác giới. Thần thượng nói rằng núi Tuyết Sơn nằm ở hướng Bắc, nơi lạnh nhất Tinh Tuyết Đàng, cách biệt với cả Thiện giới và Ác giới, những kẻ có tâm bất chính chỉ cần đặt một chân vào lãnh địa này đều bị đóng thành băng. Nhưng mình đã đi suốt 7 ngày 7 đêm về hướng Bắc rồi có thấy gì đâu? Hay mình đã bị lạc hướng?”
Chíp! Chíp! Chíp….
“Ồ! Một con chim bị thương? Nó đang nằm ở lưng chừng vách núi! Tội nghiệp nó quá! Phải cứu nó nếu không nó sẽ chết mất, nhưng… y đang có việc rất gấp, thời gian không cho phép y dừng lại để cứu con chim nhỏ đó! Một giây ngừng lại là hàng ngàn sinh mệnh bị tước đi! Y nên đi hay ở lại? Y có nên mặc kệ một con chim nhỏ vì sứ mạng lớn hay không? Bên nào nặng hơn bên nào y phải quyết định cho nhanh!”
Con chim nhỏ kiệt sức hẳn khi nhìn thấy Phàm Luân quay mặt đi trước tiếng kêu cầu cứu của nó, đôi mắt nó tuyệt vọng hoàn toàn mà chấp chận cái chết. Nó gục đầu trên mảng đá nhỏ đã giữ nó lại giữa vách núi chơi vơi này. Trên nền tảng đá khô khốc có gì đó ươn ướt phải chăng đá cũng đang nhỏ lệ tiếc thương thay cho nó.
Chợt!
Lốp cốp! Lốp cốp!
Âm thanh rơi của các phiếm đá nhỏ đã giục nó dậykéo nó khỏi cái chết đang đến gần, đôi đồng tử nó càng lúc càng mở to ra như không tin nổi sự thật trước mắt nó, hóa ra con người luôn có trái tim! Tổ tiên ơi, cám ơn người đã phù hộ cho con!
- Ân nhân! Vì sao người cứ chạy về phía trước không ngừng nghỉ vậy? Sức người là có hạn nếu người cứ tiếp tục chạy như thế này mãi người sẽ gục chết vì kiệt sức đó!
- Ta biết, nhưng thời gian không cho phép ta ngừng lại dù chỉ là một giây!
Chú chim nhỏ ngước đầu lên nhìn Phàm Luân thắc mắc:
- Sao lại không cho phép?
- Vì ta đang cần tìm một người quan trọng nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa, ta phải thực nhanh chân mới được! Không, phải nhanh hơn nữa!_ Phàm Luân vừa nói vừa tăng tốc.
- Người quan trọng đó là ai vậy chủ nhân? Thê gia của người à?
- Không! Là quận chúa Tuyết Hương!_ Phàm Luân buộc miệng nói.
Con chim non vừa nghe xong đột nhiên phóng ra khỏi chiếc túi đeo trước ngực Phàm Luân, nơi mà trước đó nó được y xắp xếp để trú ngụ chữa thương, nó chấp đôi cánh bị thương bay lơ lửng. Qua mấy ngày bó thuốc vết thương của nó đã lành đi phần nào nhưng vẫn không tránh khỏi đau đớn khiến nó chao đảo, cũng may nó kịp gượng dậy mà không bị rớt thẳng xuống đất.
Phàm Luân lúc ấy cũng hoảng hồn ngừng gấp lại đưa đôi tay ra đỡ cho chú chim, khi nhìn thấy chú chim không sao mới thở phào nhẹ nhõm được. Nhưng y không hiểu tại sao khi y nhìn vào đôi mắt của con chim nhỏ ấy y lại cảm thấy rùng mình sợ hãi, ánh mắt đó không còn là ánh mắt ngây thơ của một chú chim non mà đã hoàn toàn biến đổi sang đôi mắt của kẻ đầy đa nghi lẫn đề phòng cao độ.
- Nói! Ngươi là ai? Tìm quận chúa Tuyết Hương với ý định gì?
- Phím … Phím Thư…
- Nói mau!
Âm thanh gắt gỏng như đang tra tội phạm của chú chim Phím Thư làm Phàm Luân bàng hoàng vô cùng, mới phút trước Phím Thư chỉ là một chú chim bị thương rất tội nghiệp mà phút sau lại lạnh lùng khắt nghiệt đến thế. Một kẻ hai mặt phải khiến người khác sợ hãi!
- Là thần thượng muốn tìm quận chúa Tuyết Hương có việc cầu xin. Phím Thư biết quận chúa ở đâu đúng không? Dẫn ta đi tìm quận chúa được không?
- Có bằng chứng chứng thực thân phận của ngươi và trọng trách mà ngươi đang mang không?
Chứng thức? Có nên đưa lệnh tiễn thần gia ra không?
Phàm Luân đắn đo một lúc rồi cũng rút lệnh tiễn ra đưa cho Phím Thư xem. Chú chim có vẻ thận trọng, nó xem xét lệnh tiễn một cách kỹ càng ngay cả những điêu khắc hết sức nhỏ nhặt nhất cũng không bỏ qua. Sau đó, Phím Thư trả lại lệnh tiễn cho Phàm Luân nhưng không nói năng gì khác.
Bỗng, con chim nhỏ bay vút lên cao rồi lượn mấy vòng tròn lớn ngay trên đỉnh đầu Phàm Luân, đột nhiên gió mạnh từ đâu bay đến tạo thành cơn lốc. Nếu là cơn lốc bình thường thì không hề hấn gì với Phàm Luân nhưng cơn lốc này kỳ lạ thay, nó không chỉ cuốn lấy Phàm Luân mà còn làm cho y bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại mọi thứ xung quanh y đã đổi khác. Tất cả chỉ là một màu tuyết trắng và những tảng pha lê trong suốt lấp lánh. Tất cả đều phủ một lớp tuyết mỏng!
- Ân nhân! Xin lỗi chuyện đã làm người bất tỉnh, nhưng quy định của Tuyết Sơn là không cho bất kỳ người nào bên ngoài biết được đường đến đây dù là Thần thượng!
Âm thanh nhỏ nhẹ thật thân quen vang lên, Phàm Luân nhận ra ngay liền ngước lên bầu trời tìm kiếm nhưng chẳng thấy bóng dáng của chú chim nhỏ. Ngược lại lại có một tiểu cô nương dáng người bé nhỏ xuất hiện bên cạnh y cũng nhìn theo y ngó lên trời tìm kiếm:
- Ngươi tìm gì thế?_ Phàm Luân.
- Vậy người tìm gì thế?
- Ta tìm con chim của ta chứ tìm gì?
- …
Nói xong Phàm Luân lại tiếp tục ngó lên tìm tiếp, tiểu cô nương thấy vậy chọt chọt y mấy cái để y nhìn mình, rồi tự chỉ tay vào mặt mình.
- Sao người tìm Phím Thư mà không nói, ngó lên trời làm gì? Trên đó đâu có ai đâu!
- Tiểu cô Nương vừa nói gì? Cô nương là…
- Phím Thư.
- Tiểu cô nương là Phím Thư? … Thiên địa ơi…xỉu!!!