Tuyệt Sủng Vương Phi, Cuồng Si Vương Gia

Chương 117: Dòng máu cao quý.




" Y nhi hứa với ta, cùng nắm tay nhau đi đến suốt đời suốt kiếp được không ? " Nam Cung Hàn Thần hắn suốt đời này chỉ muốn cầm tay của một người đi đến hết con đường người này không phải Hàn Nguyệt Băng Y thì nhất quyết không nắm tay. 


Một đời chỉ cần một người là nàng, chỉ duy nhất mình nàng.


" Được, ta hứa với chàng " nhìn vào mắt chàng, nàng biết chàng rất chân thành.


" Nương tử, nương tử , nương tử của ta , ta yêu nàng " muôn vàng từ ngữ cũng không nói hết lòng hắn, hắn yêu nàng yêu rất nhiều.


" Vậy chúng ta làm chuyện khác đi "


 Nàng lại quên mất hiện giờ hai người đang trên giường chỉ có một mảnh vải mỏng bên người, nam nhân này lại ........


" Chuyện gì chứ, ta mệnh rồi ngủ thôi ......." nàng nhanh chóng giả vờ nhắm mắt lại ngủ 


Tay nam nhân xấu xa này lại làm loạn trong áo nàng, làm cho nàng cũng ngứa ngáy theo 


" Nàng ngủ đi còn ta thực hiện một mình cũng được. "


Nhìn nam nhân yêu nghiệt này, nàng muốn tát hắn một cái lên đầu hết sức, một mình hắn hành động nàng còn ngủ được sao, nam nhân xấu xa.


" Chàng......." chưa kịp nói hết lời đã bị nam nhân này chặt môi lại rồi, nụ hôn này không dịu dàng như hằng ngày mà cực kì bá đạo, cướp đoạt từng hơi thở nàng làm nàng cũng chìm đắm vào trong đó, đáp trả lại một cách nhiệt tình.


Một đêm trăng sáng, lại một đêm tình chàng ý thiếp, hạnh phúc ngập tràn.


" Không.... con phải có được nàng ấy, nàng ấy đáng ra thuộc về con mà không phải hắn " Âu Dương Thiên Kỳ hắn không cam tâm, ban đầu nếu nàng ấy không ngụy trang thành như vậy hắn cũng không bỏ nàng, không để cho nàng bị một nam nhân khác cướp đi.


Nếu như..... hai từ này cứ vang mãi bên tai hắn, nhưng trên này lại không có hai từ nếu như, tương lai nhất định cũng sẽ không...mọi chuyện của quá khứ mãi mãi cũng không quay lại được.


" Phụ hoàng....người đồng ý đi, con sẽ đích thân ra trận " Hắn nhất định cho nàng thấy nàng không chọn hắn nàng sẽ hối hận.


Nhìn đứa con mình yêu thương nhất lại vì một nữ nhân mà chiến ý bừng bừng, hắn nên vui hay buồn đây.


Lại nhìn mật thư trong tay, hắn cũng do dự .....


" Con vì một nữ nhân như vậy có đáng không ?" hắn không muốn nhìn nhi tử của mình ra chiến trận nguy hiểm khôn lường như vậy, thắng nhất định vinh quang nhưng thua là mạng cũng không còn, hắn nên làm gì đây.


" Đáng, nhi thần muốn cướp nàng từ tay Nam Cung Hàn Thần tự cho mình giỏi đó, nhi thần muốn cho nàng biết, sự lựa chọn của nàng là sai lầm" lòng hắn đã quyết không ai ngăn cản được


" Nhưng hiện giờ gia đình Thừa tướng và Trắc phi của con không biết bị ai bắt đi, nguy cơ trùng trùng như vậy, chiến tranh lúc này e là......."


" Đồ vô dụng đó giữa lại có lợi ích gì, con nhất định làm cho Kỳ Nguyệt chúng ta thành đế quốc hùng mạnh nhất, không ai có thể chống lại "


Nhìn quyết tâm của nhi tử, nên trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm đóng Long ấn vào mật thư.


Tam quốc giao tranh, sinh linh đồ thán 


Ngư ông đắc lợi, Chiến Thần xuất thế. 


Nguyệt Y cung, mật thất tối tâm 


Trong phòng giam 4 người đầu tóc rối bời, y phục rách nát những vết thương chằn chịch, người không ra người ma không ra ma


" Cung chủ định xử lí họ như thế nào " một tên hắc y nhân lên tiếng hỏi người mặc y phục giống mình


" Không biết, hộ pháp chỉ nói hành hạ chúng, nhưng không được lấy mạng chúng "


" Hảo...... "


Hắc y nhân mở cửa lao ra, đem 4 người tù nhân đó treo lên cột định dùng hình tiếp.


" Các ngươi muốn làm gì ta, bỏ ta ra, bỏ ta ra....... " 4 người 3 người là nữ nhi và một người là trung niên lão tử 


" Các người có biết chúng ta là ai không " nữ nhân trẻ tuổi kêu gào thảm thiết 


" Ta không biết các ngươi là ai, nhưng ta biết các ngươi không sống được bao lâu nữa đâu...hahaha bọn người ngu ngốc " đồng loạt các hắc y nhân cười to vang cả căn phòng.


Bốn người này không ai khác là Hàn Lâm, Trịnh Chi Hoa và hai ái nữ của hắn Hàn Như Tuyết và Hàn Như Yên.


" Các ngươi...các ngươi ta sẽ nói với phụ hoàng chém đầu, tru di cửu tộc nhà các ngươi ..." Hàn Như Tuyết như một bà điên la hét um sùm.


" Chém cửu tộc.........hahaha....đầu lão tử nè, chém đi, chém đi sao không chém....hahaha "


" Ta là trắc phi của tứ vương gia Kỳ Nguyệt, các ngươi vô lễ với ta là phạm thượng ... ta sẽ tru di các ngươi "


" Tru di cửu tộc ........đại tỷ à.....cửu tộc của muội tỷ cũng lấy sao? " từ ngoài bước vào Băng Y như cửu thiên huyền nữ giáng trần, thanh thoát như tiên ma mị mê hoặc như yêu nữ xinh đẹp. 


Không ai có thể so sánh......


" Là ngươi.....là ngươi ..... tiện nhân ...." ánh mắt thù hận ấy xuyên tạc vào người Băng Y như muốn đâm thủng nàng


" Là ngươi .... tại sao ngươi làm như vậy, ngươi không biết ta là phụ thân của ngươi sao? " Hàn Lâm cũng lâm vào khủng hoảng, nhìn nhi nữ mình chán ghét giờ lại thành nữ nhân xinh đẹp đến mức này sao


" Tham kiến cung chủ ..... cung chủ vạn phúc " tất cả các hắc y nhân đồng loạt cuối người hành lễ với Băng Y 


" Cung....chủ, ngươi ......ngươi là ai, tại sao..? " Trịnh Chi Hoa nhìn Băng Y bằng ánh mắt khiếp sợ, cung chủ ..cung chủ ......nàng ta....


" Hảo....các ngươi đứng lên đi " nàng lại chiếc ghế ngồi xuống, mọi chuyện cứ thông thả như không phải chuyện của nàng vậy 


" Nếu các người tò mò như vậy, ta cho các người biết thân phận của của xuống 10 năm miếu hoang hay nói cách khác là vực sâu vạn trượng "


" Ta cùng chủ của Nguyệt Y cùng này, là người đời nghe tên khiếp sợ Nguyệt Ý cùng chủ, thế nào hài lòng với thân phận này của ta chứ.....ha..ha..ha....." nhìn 4 người họ càng làm cho nàng cảm thấy chán ghét như nhìn thứ gì bẩn nhất trên đời.


" Băng Y, phụ thân luc1 trước có lỗi với con, nhưng sau này ta sẽ đền bù cho con, nhất định sẽ "


" Phải đó nhị tỷ, lúc trước muội mạo phạm tỷ sau này muội hứa nhất định không dám nữa, không dám nữa " 


Những lời giả dối này, nàng nghe đủ chán nhìn cũng đã đủ rồi, thật khiến cho nàng buồn nôn.


" Đúng vậy, chúng ta là người nhà mà "Trịnh Chi Hoa sau một hồi khiếp sợ cũng tỏ vẻ vô sỉ như phụ tử đúng là người một nhà 


"Ngươi nói ngươi Phụ thân của ta à...... ta thật không dám nhận dòng máu bẩn thỉu này của ngươi " 


Giọng nói miệt thị này làm cho Hàn Lâm nổi giận 


" Ngươi không muốn nhưng trong người ngươi là máu của ta đó "ánh mắt hung ác ấy mới thật sự là của Hàn Lâm một ngụy quân tử giả làm đạo mạo tài tuấn 


" hahaha......ta nói cho ngươi biết một bí mật này nhất định ngươi sẽ biết ta là ai.....có phải thật là nhi nữ cùng dòng không? "


" Khi xưa mẫu thân của ta Nguyệt Nhu trước khi gả cho ngươi, nàng đã mang thai được 5 tuần vì nàng muốn cho con nàng một người phụ thân trên danh nghĩa, đêm tân hôn nàng cho ngươi dùng mê hồn hương, người trúng mê hồn hương sẽ bị ảo giác cùng người khác điên long đảo phượng trên giường, từ đó mẫu thân thuận lợi sinh ta ra đời, nhưng vì nhớ lang quân và bị đầu độc từng ngày nàng đã ra đi, người nàng nhớ nhung là một anh hùng dũng cảm, là một trang nam tử bị kẻ gian hãm hại chôn thây nơi biển cả và vị anh hùng ấy cũng là phụ thân của đứa nhỏ trong bụng nàng, như vậy ngươi đã biết ta là ai không? "


" Ngươi ....nghiệt chủng khi xưa ta hận mình không giết chết ngươi " hắn hắn như vậy mà bị cho đội mũ xanh suốt hơn 15 năm 


" Nghiệt chủng, ta cho ngươi biết ai mới là nghiệt chủng ........" nàng có dòng máu tôn quý của phụ thân Hàn Minh Thiên, nàng là thiên chi kiêu nữ không ai bì kịp.


" Tất cả giao cho các ngươi, các ngươi hiểu ý của bổn cung chủ chứ " nàng không muốn làm hư mắt nàng khi nhìn thứ bẩn thỉu này 


" Vâng.....cung tiễn cung chủ "


" Các ngươi ....đem hai nữ nhân này thưởng cho các huynh đệ, không chết không ngừng "


" Không ..không các ngươi không được làm như vậy ....phụ thân cứu con...phụ thân cứu..."


" Còn hai người này, đem cho tiểu Bạch đi " tiểu Bạch trong lời hắc y nhân nói là một con Bạch hổ được Băng Y đem về từng rừng sâu về nuôi dưỡng như thú cưng.


" Vâng...."