Tuyệt Sủng Vương Phi, Cuồng Si Vương Gia

Chương 116: Tận cùng của Yêu là Vạn Kiếp Bất Phục...




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Băng Y ở trong phòng hôm nay đã được 3 ngày, phòng không có một tiếng động Băng Y vẫn đang ngồi trên giường để điều chân khí thân thể.


Cuối cùng nội thương cũng điều trị hoàn toàn


Giờ cảm giác đầu tiên của nàng là đói bụng, bước chân xuống giường cảm giác đầu tiên của nàng là máu toàn thân đều đông cứng lí do là nàng ngồi trên giường suốt ba ngày không một cử động nên tay chân cảm giác tê cứng máu toàn thân khó lưu thông.


Nhưng nàng không biết không chỉ có nàng ngồi một chỗ ba ngày ba đêm liên tiếp không một cử động, không nói không ăn không ngủ, cũng không điều khí để duy trì suốt ba ngày như người không hồn phách ngồi trước phòng nàng, cứ nhìn vào cánh cửa đóng chặt ấy không một tia dời mắt sợ rằng nếu như hắn chuyển tầm mắt chỗ khác người trong phòng không thấy đâu nữa nên hắn cứ nhìn như vậy xuống ba ngày không hề dao động.


Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, Băng Y trời đã tối trăng đã lên cao nhưng nàng không chú ý có nam nhân cứ nhìn nàng, cũng không được lâu nàng cũng thấy được người nam nhân này.


" Sao chàng lại ngồi đây " Nàng ngồi xuống nhìn nam nhân cứ nhìn nàng chăm chăm, nhưng nàng mới nhìn ra là bộ đồ của ba ngày trước vẫn còn nguyên trên người nam nhân, nói như vậy nam nhân này ở trước phòng nàng suốt ba ngày qua, thật đấy chứ.........


Nam Cung Hàn Thần cứ nhìn Hàn Nguyệt Băng Y như nhìn thứ quý giá nhất của mình. không hề rời mắt cứ như thế nhìn nàng quên cả phản ứng.


" Đừng nói với ta, chàng ở đây suốt đấy chứ " nàng vẫn thật không tin, nhưng nhìn sắc mặt tái xanh, môi khô nứt trắng bệch nhìn thảm hại bao nhiêu thì thảm hại bấy nhiêu.


Hắn vẫn cứ im lặng, không nói không rằng cứ như vậy ôm Băng Y vào lòng, hai tay của hắn ôm eo nàng rất chặt hắn muốn cho nàng khảm vào hắn mãi mãi không tách ra được, mặt chôn trên cổ Băng Y như đứa trẻ


Nàng cũng ôm hắn như dỗ dành một đứa trẻ lớn xác, một tay nàng vuốt đầu hắn một tay vỗ nhẹ lưng hắn cho hắn cảm giác an toàn nhất có thể, nam nhân này khiến nàng vừa yêu vừa giận.


Đến một lúc lâu sau, hắn mới buông lỏng một chút nhưng vẫn ôm nàng, nàng vẫn cứ như thế ngồi lên hai chân của hắn ôm hắn, nàng cũng không nói lời nào.


" Y......nhi, ta thật sự sai rồi, nàng tha thứ cho ta được không ?" giọng nói rất nhỏ lại vừa run của Nam Cung Hàn Thần


" Chàng đã biết mình sai chỗ nào chưa "


" Biết ! " hắn cũng biết hôm đó hành động của mình cũng hơi quá đáng với lại hắn lại nghi ngờ tình cảm của nàng nên nàng mới tức giận như vậy, hắn biết sai rồi thật sự biết sai rồi.


" Vậy được, nếu còn lần sau sẽ không như bây giờ ta dễ dàng tha thứ cho chàng như vậy " lời nói của nàng chỉ là trong lúc tức giận chứ thật không nghĩ gì khác


" Sẽ không có lần sau, nhất định không ? " ôm nàng thật chặt, cảm giác được ôm nàng thật tốt


" Y nhi, nàng hứa với ta một điều này được không " lời nói của hắn như một lời khẳng cầu


" Chàng nói đi "nàng nhìn nam nhân luôn cuối đầu, mặt chôn vào lòng nàng, tay vẫn không hề nới lỏng như hắn sợ nếu buông lỏng ra nàng sẽ chạy mất vậy


" Nếu có ngày nào đó nàng giận ta, nàng cứ mắng ta, đánh ta làm bất kì chuyện gì cũng được ta điều chịu được, nhưng nàng ........... nàng đừng bao giờ nói với ta là chúng ta đừng bên nhau nữa, hay là nàng không cần ta nữa, được không ...Y nhi " nàng không biết nàng quan trọng như thế nào với hắn, nàng không biết chỉ câu nói chúng ta đừng bên nhau nữa của nàng hôm ấy, như thế nào tàn nhẫn với hắn không, hắn sẽ phát điên mất thôi, không có nàng hắn phải làm sao bước tiếp đây.


Hàn Nguyệt Băng Y nàng một đời thông minh, sắc sảo nhưng lại ngu muội trong tình yêu, nhìn người nam nhân này, kiếp này được một người yêu thương toàn tâm toàn ý như vậy nàng còn mong thêm điều gì đây.


" Hảo, nếu chàng làm cho ta giận lần nữa, ta sẽ đánh chàng không xuống giường được luôn "


" Tốt "


Nàng nâng mặt nam nhân lên, hôn một cái nhẹ nhàng như gió vào môi hắn, nhìn sắc mặt y tiều tụy như vậy nàng thật đau lòng


Nụ cười lại nở trên môi, Nam Cung Hàn Thần cười thoạt nhìn sáng lạng


" Thần, mấy ngày không tắm vậy, chàng thật thối "


" Nàng dám chê ta, người người nàng cũng thật .......... " nụ cười thập phần vui tươi, như sau cơn mưa trời lại sáng


" Chàng ......" chưa mở miệng nói hết câu, nàng liền bị nam nhân nào đó hôm đến trời đất quay cuồng


" Y nhi của ta, thật thơm ha....ha ha ha ha "


" Hai chúng ta tắm uyên ương đi nào " hắn đứng lên bế nàng cùng vào phòng, sau đó thực hiện lời nói ...


Tắm Uyên Ương.


.................................................................................................................


Liệu hạnh phúc này duy trì được bao lâu


Hay là.................


( Chương ra hơi chậm vì mình bận thi cử, nên mọi người thông cảm nha.....cảm ơn mọi người ủng hộ truyện mình nhak .......Tks )