Trong tay nàng nắm chặt thanh kiếm, mồ hôi hạt xuất hiện ngày càng nhiều. Hình nhân vây trụ nàng thành một vòng tròn, trong tay bọn chúng là những thanh kiếm sắc bén, sáng bóng. Nàng không thể đấu lại bọn chúng, làm sao bây giờ, nàng không muốn chết, nàng muốn sống, muốn sống.
Trong lòng nàng ý chí sống sót bừng lên một cách mạnh mẽ. Nếu có chết phải chết trong vòng tay mỹ nam, chết dưới đao của lũ người xấu thật không đáng, phải rồi nàng chưa được ngắm mỹ nam thỏa thích chết là chết thế nào được. Mỹ nam ta tới đây... trong đầu nàng tưởng tượng đám hình nhân kia là mỹ nam, mỹ nam cho nàng vui đùa thỏa thích. Phải chiến đấu, nhất định phải đè bẹp bọn chúng nhưng đè bẹ bằng cách nào đây?
Hình nhân, chắc cũng có các huyệt đạo như con người chỉ cần đánh trúng vào tử huyệt là Ok. Nghĩ thì nghĩ như vậy tưởng đánh vào tử huyệt của bọn chúng là dễ lắm à. Nếu dễ phụ thân nàng đã không cực khổ kỳ công tạo ra bọn chúng.
Vút...
Trong không khí truyền đến âm thanh lao vun vút của hình nhân, đồng loạt lao về phía nàng. Xong rồi, Diêm vương đã tới cửa nhặt xác, trong lúc nguy cấp trong đầu nàng chợt lóe chiêu thứ nhất của kiếm hồn nhập môn “Di hồn kiếm” mà nàng đã nghiên cứu qua. Miệng nàng nhanh chóng lẩm nhẩm, tay đồng thời xuất chiêu miệng hét lớn:
“Di hồn kiếm.”
Hào quang màu tím từ đầu ngón tay nàng chợt lóe lên hóa thành nhiều tia sáng nhỏ và lớn dần biến thành vô số ảo ảnh kiếm phân ra nhiều hướng lao về phía hình nhân.
Uỳnh...
Uỳnh...
Uỳnh...
Mấy tiếng nổ lớn liên tiếp làm rung chuyển mặt đất, cỏ cây hoa lá bay bụi mù. Khi tiếng nổ kết thúc, hình nhân không thấy mà chỉ thấy trước mắt nàng một hố sâu rộng lớn, cây cối nằm ngổn ngang. Khuôn mặt nàng méo mó chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đánh bại bọn chúng nàng cũng thê thảm chẳng kén gì, quần áo lộn xộn, tóc rối bù dính đầy đất cát, cỏ, lá cây...
Khi niệm khẩu quyết, nàng cảm thấy trong cơ thể dường như có một loại sức mạnh khủng khiếp muốn đột phá. Không nghĩ kiếm hồn lợi hại như vậy, một chiêu giết chết toàn bộ kẻ địch, nàng thấy hơi nhanh, cũng may lúc đó nàng đã xem qua chương thứ nhất của luyện hồn, nhờ thế mới cứu nàng một mạng. Nàng phải tranh thủ thời gian xem mới được.
Còn Bạch hỏa miệng co quắp lại, chiêu vừa rồi thật mạnh nhưng nàng vẫn chưa thực sự xuất ra toàn lực bởi sức mạnh của nàng vẫn bị khống chế. Thần dược của nghĩa phụ thật lợi hại, nàng có nội công thâm hậu mà chẳng hay cứ cho đó là kỳ tích. Để kiểm soát được nội công ẩn sâu trong cơ thể nàng cần có thời gian.
Thần dược huyễn không... có gì đó không đúng không lẽ là nghĩa phụ đã luyện huyễn không tiến đến Linh thần đan huyễn, ôi không, Linh thần đan huyễn chỉ có trong truyền thuyết thôi. Nghĩa phụ người thật vĩ đại nha! Bạch hỏa không ngừng nhảy nhót trong lòng nhưng ngay sau đó khuôn mặt ủ rũ.
Nếu nàng thực lực mạnh như vậy, nàng mà bị thương Bạch hỏa càng bị đau đớn hơn. Bạch hỏa lại mắng chửi Bạch Hồ Ca không tiếc lời. Sau đó lại lầm bầm bất mãn với nghĩa phụ, rồi lại chửi thầm nàng ngu muội, có nội công khủng khiếp mà không biết cách sử dụng, thật uổng công sức của nghĩa phụ.
Rốt cuộc nàng và nghĩa phụ có quan hệ gì vì sao lại cho nàng Linh thần đan, nếu thiên hạ biết Linh thần đan có thực thiên hạ đại loạn, mạng của nàng càng nguy hiểm. Linh thần đan đừng xem thường, Linh thần đan làm gia tăng công lực lại có thể che dấu được thực lực của bản thân. Điều quan trọng nhất máu của người đã dùng Linh thần đan trở thành một loại dược quý giá, máu có thể cứu người chết tái sinh trở lại và cũng có thể giết người bừa bãi nếu là kẻ có dã tâm. Thật may là nàng đã có được Linh thần đan, nếu rơi vào tay kẻ khác không thể lường trước được hậu quả.
“Ngươi đã hoàn thành phần khảo nghiệm.”
Bỗng nhiên trong không trung theo tiếng gió truyền tới một giọng nói lạnh như băng khiến nàng rùng mình.
“Là ai...”
Nàng xoay ngang nhìn dọc không phát hiện ra là người nào, nàng cũng khó phát hiện giọng nói từ hướng nào phát ra.
Bạch hỏa rung sợi râu đảo cặp mắt to tròn nhìn, ẩn trong không khí có bóng người như có như không xuất hiện, với tu vi của Bạch hỏa có thể cảm nhận được hướng vừa rồi người kia đi tới nhưng đối với nàng sẽ không nhìn thấy. Đợi khi thực lực của nàng tiến bộ nàng có thể cảm nhận được.
“Là ai mau ra đi, ta không thích chơi trò ú tim.” Nàng vẫn không ngừng đảo mắt tìm kiếm: “Nếu không đi ra ta cho ngươi là kẻ chết nhát là con rùa rụt cổ là...”
Nàng im bặt khi một luồng gió lạnh thổi qua xuyên thấu tim. Phía trên không, một bóng dáng cao lớn mặc bộ trường bào màu đỏ rực như máu, màu đỏ nóng bỏng không thích hợp với khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Xung quanh hắn phảng phất những bông tuyết màu đỏ, lung linh, lấp lánh theo gió cuốn đi.
Mỹ nam đột nhiên xuất hiện khiến nàng không kịp phản ứng, đôi mắt mở to tròn nhìn mỹ nam trước mắt. Hắn một đầu tóc màu đỏ, ngũ quang màu đỏ xinh đẹp, đôi mày như lá liễu thẳng tắp như kiếm, đôi mắt màu đỏ, hẹp dài lạnh lẽo trong đôi mắt không có sự sống, đôi mắt dường như đã chết chỉ có sự vô hồn trống rỗng, sống mũi nhỏ, cao gọn và thẳng tắp, môi mỏng nhỏ đỏ tươi. Dáng người thon gọn...
Nếu nói Bạch Hồ Ca tà mị, yêu kiều như nữ nhân, vô lại, vô sỉ và vô đối... còn Vũ Phượng, tuấn mỹ, cương nghị chính trực nhưng hay e thẹn, lời nói, cử chỉ nhẹ nhàng như gió xuân luôn cho nàng cảm thấy ấm áp. Còn mỹ nam ở ngay trước mắt, tà mị có thừa, yêu nghiệt quá mức, lãnh huyết vô tình, đạm bạc xa cách, ngạo nghễ mà uy nghiêm. Ở hắn có, lạnh lẽo như mùa đông là ở khuôn mặt, nóng bỏng như mùa hè là ở y phục, mềm mại như dòng nước là ở mái tóc, tà mị câu tình là ở ở bạc môi, địa phủ u mê là ở đôi mắt...
Hắn là mùa đông lạnh lẽo, một mùa đông không có sự sống chỉ có cái chết. Hắn ngạo mạn xa cách nhưng lại cho khiến cho người muốn lại gần, hắn lãnh huyết vô tình lại khiến bao kẻ muốn tự mình hiến dâng mạng, là hắn muốn, là hắn không, đều có người dõi mắt trông theo. Đầu tóc, mắt, môi đều màu đỏ nhưng hắn lại có làn da trắng như tuyết. Nàng ngạc nhiên vì đôi tai hắn thon gọn và dài như những nhân vật phim hoạt hình tai dài có cánh chim trong phim thần thoại.
Dáng người hắn mềm mại như một dải lụa bay trong gió, mềm mại nhưng không yểu điệu như Bạch Hồ Ca. Mềm mại mang theo sự rắn rỏi, mềm nhưng không dẻo, mềm nhưng rất vững chắc.
Khá lâu sau nàng mới hoàn hồn lại, người này không dễ chọc vào. Nàng rùng mình vì ánh mắt lạnh lẽo như băng mà hắn đang nhìn nàng, dù vậy nàng vẫn cao ngạo hất hàm hỏi, đây được gọi là “điếc không sợ súng“.
“Ngươi là ai?”
“U linh giới Vực Ảnh.” Hắn lạnh nhạt cất tiếng.
Lời hắn nói, nàng cảm thấy hắn như đang thổi hàn băng vào nàng. U linh giới là cái quái gì chứ, nàng không biết. Đối với thế giới hiện tại nàng nhìn thế giới bằng tờ giấy trắng, nàng không hiểu hết.
“Ta đợi ngươi ở đây đã hơn mấy ngàn năm.” Vực Ảnh không đợi nàng mở lời lại nói tiếp.
“Mấy ngàn năm...” Tai nàng nghe lầm chăng, người cổ đại sống thật trâu bò, sống dai hơn cả đỉa. Hiện đại tuổi thọ của họ chưa bằng một nửa móng tay của người cổ đại, họ chỉ hít không khí còn sống giai hơn người ăn cơm. Mà phụ thân nàng sống hơn ngàn tuổi nàng đã sợ chết khiếp chứ đừng nói tới mấy ngàn năm.
“Ngươi là đang đợi ta, vì sao?” Nàng hỏi.
“Ngươi chính là truyền nhân của ngọc hồn?” Hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà chuyển sang câu hỏi khác.
“Truyền hay không truyền ta có mặt ở đây ngươi hỏi chẳng phải là quá thừa rồi sao?” Nàng lần đầu nhận mình là truyền nhân của ngọc hồn. Một phần nàng ghét thái độ “áp bức” trên cơ thể hắn phát ra.
“Có khí phách chẳng hổ danh là kẻ đảm nhiệm vị trí sau này của Lam Vĩ.” Miệng tuy khen nhưng giọng điệu của hắn rất lạnh nhạt.
“Ngươi quen biết phụ thân ta?” Thấy hắn nhắc tới phụ thân nàng vội hỏi.
“Phụ thân ngươi?” Ánh mắt hắn như lưỡi dao sắc bắn vào nàng, quét một vòng.
Nàng thầm rủa, đôi mắt của hắn hệt như mũi dao, lạnh lẽo khiến người ta chưa bị đâm đã chết.
“Phải.”
“Bằng chứng?”
“Bằng chứng gì, lẽ nào sư phụ lại gạt ta.”
“Sư phụ ngươi là ai?”
“Bạch Hồ Ca.” Nàng khó chịu khi bị chất vấn nhưng bộ dạng của hắn cho thấy không trả lời là không xong.
“Bạch Hồ Ca, ta có nghe Lam Vĩ nhắc đến.” Hắn vẫn đứng yên tại chỗ vẫn lơ lửng trên không thân hình vẫn lay động theo gió.
“Ngươi quen phụ thân ta?”
“Bằng hữu.” Môi mỏng hắn nhẹ phun ra.
Nàng nhìn trời thầm kêu, bằng hữu của phụ thân toàn những tên quái thai. Nhất là sư phụ của nàng vô lại, vô đối thiên hạ không ai bì kịp. Còn người này tuổi tác sống mấy nghìn năm, hắn không già mà rất trẻ nhìn như thiếu niêm mới hai chục tuổi. Hắn tai dài, tóc đỏ, mắt đỏ rốt cuộc là yêu quái gì vậy?
“Ngươi là người hay yêu quái?”
“Ngươi có biết hỏi ta câu đó ngươi sẽ chết.” Giọng hắn trở nên lạnh giá hơn.
“Không biết mới hỏi, ta biết ta còn hỏi làm quái gì cho mỏi miệng. Không nói thì thôi cáu gắt với ta làm gì, cho ta hỏi lại ngươi vì sao đợi ta.” Nàng vẫn không sợ chết đáp lại.
Hắn không so đo với trẻ con, nhìn nàng một lần nữa quan sát kĩ hơn.
Nàng khó chịu rồi đấy, ghét bị ai đem ra quan sát giống như một khúc cá ngon bị chặt ra đem cho người khác còn cân nhắc lưỡng lự có nên biếu hay không biếu cho người ta.
“Này, áo đỏ lúc nãy là ngươi giúp ta đánh chết đám hình nhân.”
“Ta không có nghĩa vụ phải can thiệp.” Ánh mắt hắn liếc nhìn nàng, không cần liếc hắn cũng nhận ra nàng có nội công thâm hậu, chẳng qua chưa đột phá mà thôi.
“A... vậy là ta sao?” Nàng nhìn bảo kiếm trong tay kiếm tốt nha, sư phụ thật tốt với nàng, nàng cảm kích không thôi.
Bạch hỏa ỉu xìu hai sợ râu rũ xuống, kiếm tốt thì làm được gì tất cả là nhờ Linh thần đan của nghĩa phụ.
“Ngươi là Ngọc Ly.”
Bạch hỏa bị điểm danh đúng tên, đang ỉu xìu trên vai nàng bỗng nhiên râu dựng đứng, rung rung hai cái rồi nhìn về phía hắn.
“Làm sao ngươi biết ta?” Bạch hỏa truyền âm mật.
“Nghĩa phụ của ngươi là bào huynh của ta, hắn chưa nói với ngươi sao, ngươi có thể kêu ta thúc thúc một tiếng hoặc là nghĩa thúc cũng được.” Lời hắn nói tuy lạnh nhạt nhưng mang một chút quan tâm.
Nàng nhìn hắn, rồi nhìn Bạch hỏa trên vai. Ngọc Ly là tên của Bạch hỏa nàng biết, còn nghĩa phụ gì gì đó quan hệ thế nào với Bạch hỏa nàng không biết. Còn có thân phận của Bạch hỏa là loại yêu quái nào nàng càng mờ mịt, chỉ biết Bạch hỏa là cục bông tròn tròn mềm mại đáng yêu. Thế giới này chui ở đâu ra mà lắm yêu quái thế.
“Này, bơ ta hả, ta hỏi không trả lời à?” Nàng bực mình khi bị ăn bơ một cục.
“Ngu muội.” Hắn ném cho nàng hai chữ.
“Ngu muội, là ngươi mắng ta hay mắng ai?” Nàng tự chỉ vào mặt mình hỏi.
“Ngoài ngươi ra còn có ai?” Hắn lạnh nhạt nhìn nàng, nàng không những ngốc mà còn si mê tuyệt đối với mỹ nam. Có sức mạnh mà không biết sử dụng cái đó không gọi là ngu muội thì gọi là gì?
Mặt nàng đen thui, dám mắng nàng ngu, được rồi đã vậy cho hắn nếm mùi ngu của nàng.
“Nếu ta ngu còn ngươi là đồ chậm tiêu, ta hỏi ngươi bao nhiêu câu không thấy ngươi trả lời vào chủ đề chính toàn lảng vảng sang chuyện khác, ngươi mới chính là kẻ ngu không hiểu ta nói gì hay là ngươi bị thiểu ngôn căn bản không biết trả lời ta ra sao?” Mắng nàng ngu nè, nàng xả ra cho nghe luôn, hắn mắng nàng hai chữ nàng xả ra cho một nhà. Hừ, dám đấu khẩu với bà cô tổ chín đời nhà hắn, không bị mắng chết mới gọi là chuyện lạ.
Bạch hỏa miệng nhỏ cong cong, công phu mắng người của nàng Bạch hỏa từng nghe nhiều nên cảm thấy bình thường, không những vậy nàng còn phúc hắc bá đạo chỉ mỗi tội hoa tâm nở dài dài.
Mặt hắn trở nên lãnh khốc, đôi mắt vô hồn lúc này trở nên rất “có hồn”, trong mắt hiện rõ sát ý.
Tâm nàng run run, xong rồi đời coi như tiêu khi tự mình lao vào mũi kiếm. Nàng cười vô tội, ánh mắt long lanh cầu hòa nhìn hắn.
“Cũng may không có con hồ ly vô lại ở đây nếu không...?” Bạch hỏa liếc nhìn đôi mắt của nàng trong lòng mắng thầm “Yêu nghiệt là đang dụ dỗ lão ma đầu này đi“.
Hiểu sai, nàng đâu hề dụ dỗ ai chẳng qua là đôi mắt sinh ra vốn đã như thế, long lanh như ngọc bích, sáng trong tinh khiết như pha lê.
Hắn cũng nhận thấy rằng, sau này rất nhiều nam nhân vì si đôi mắt của nàng mà táng thây.
“Ngươi vừa hoàn thành phần khảo nghiệm, phần này chỉ thăm dò thực lực của ngươi. Đợi ngươi luyện xong sơ cấp linh hồn kiếm khi đó ta sẽ tới đưa ngươi tới Mê ảnh vực.” Dứt lời hắn hóa thành một làn khói màu đỏ bay đi, nơi hắn đứng còn lất phất vài cánh hoa màu đỏ lơ lửng trong không gian.
“Ý gì vậy?” Nàng lầm bầm trong miệng.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, cây cối đổ rạp, ngổn ngang. Việc nàng cần lúc này chính là tắm rửa, ăn uống ngủ nghỉ...
Đi được một đoạn đường dài nàng dừng chân, phía trước cây cối mọc rậm rạp, dưới chân lá mục chất thành dày, mùi ẩm mốc bốc lên thật khó chịu. Cũng may đi bằng này lâu trong rừng không đụng phải tiểu điệt sống trên cạn bằng không sẽ rất phiền phức.
Nàng dùng kiếm mở đường, những chỗ nàng đi qua dưới chân đều là một lớp lá mới, bẻ cành, đạp lá... tay nàng đau nổi lên những mụn nước thậm chí còn vỡ ra rất đau rát ấy vậy mà con đường phía trước vẫn rậm rạp, um tùm cây cối, giá như bay được thì tốt quá khỏi phải cực khổ như bây giờ. Nàng đổi ý, lúc này không tìm nước để tắm nữa mà phải nhanh chóng tìm được một nơi tốt đẹp nghiên cứu sách mà sư phụ đưa cho bết đâu lại có cái hay. Nghĩ như vậy tinh thần nàng phấn chấn hẳn lên.
Mất rất lâu cho tới khi tay nàng không thể cầm kiếm, lớp da mỏng bị phồng rộp có cả máu xuất hiện nàng mới tìm kiếm được một bãi đất trống bằng phẳng. Trải qua một đoạn đường dài mệt mỏi lại đói khát, giá như có một bàn ăn thịnh soạn vào lúc này thì quá là tốt.
Nàng bước tới bên hồ nước nhỏ, nước trong hồ trong xanh mát rượi, rửa mặt mũi xong xuôi đâu đấy nàng thấy cơn mỏi mệt trong người bị bức lui hoàn toàn, nàng muốn tắm nhưng không thể xác định độ sâu của hồ nước nhỏ mặc dù là nàng đã thử qua nhiều cách. Khi không xác định được nàng không dám làm liều, nàng còn yêu mạng sống lắm.
Leng keng...
Nàng nhìn lại khi tay trái vô tình va vào chuôi kiếm, lam ngọc giới va vào chuôi kiếm phát ra tiếng kêu. Ôi, nàng quên mất còn có lam ngọc giới, trong lam ngọc giới nàng vẫn còn cất chứa một chút đồ ăn của ngày hôm qua, dự định đêm đói thì ăn nhưng ai ngờ lại ngủ quên. Chắc vẫn còn ăn được, mới vừa nghĩ như vậy nhưng trong đầu nàng niệm còn nhanh hơn.
Trên tay nàng xuất hiện con cá nướng vẫn còn thơm không những vậy còn nóng “Sư phụ, sư phụ đồ nhi yêu người chết đi được, bảo bối của người thật là tốt” đúng là bảo bối của hắn thật là tốt, lam ngọc giới là bảo vật không gian đa năng có thể điều chỉnh nhiệt độ, khi một vật được đưa vào lam ngọc tự điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.
Có lam ngọc giới nàng không sợ chết đói, lần đi mua đồ cùng Vũ Phượng không nghĩ lại có lợi như vậy, nàng có thể chuyên tâm tu luyện không sợ chết đói. Muốn làm gì thì làm trước tiên nàng phải cho cái dạ dày ăn no rồi sẽ tính sau.
Bạch hỏa thì không nói làm gì, vui mừng nhảy nhót cuối cùng cũng được ăn, bụng đói mốc đói meo dạ dày ruột gan đang cào cấu lẫn nhau. Bạch hỏa phụ trách việc nhóm lửa ngoài ra không làm việc gì, có cho cũng chẳng biết làm, Bạch hỏa vốn là kẻ ăn trực nằm chờ, à có một việc mà Bạch hỏa có thể làm chính là...
Đôi râu Bạch hỏa rung rung, thân hình nhỏ tròn tròn bỗng phi nhanh về phía rừng rậm, nàng chưa kịp hiểu chuyện gì từ trong rừng truyền đến tiếng gà kêu sau đó một vật đen đen lao về phía nàng đánh bịch ngay trước mặt.
Khóe môi nàng giật giật khi nhìn xuống, Bạch hỏa hai tay nhỏ xíu bám vào cổ con gà, số con gà rừng thật bi thảm, thân hình nó lớn gấp mấy lần Bạch hỏa mà không thể thoát ra được, nằm im chờ chết. Còn Bạch hỏa trừng đôi mắt to tròn nhìn nàng muốn nói rằng “Còn không mau nướng gà, bổn gia đói muốn chết“.
“Bạch hỏa giỏi quá, yêu ngươi chết đi được nhờ có ngươi mà bữa ăn được cải thiện, ta đang tính không biết lấy rau gì về nấu đây.”
“Hừ hừ... yêu ta thì mau nướng cho ta ăn đi ở đó mà lải nhải không ngừng.” Bạch hỏa muốn nói nhưng không được, mỗi lần nói ra đều phát tiếng chi chi, nàng “xài” Linh thần đan Bạch hỏa rất ngại mạng ngắn nên không dám làm liều.
Nàng chỉ ăn cá nướng cùng một ít nấm còn Bạch hỏa ăn nguyên một con gà nướng dành cho hai người ăn, nhìn Bạch hỏa ăn như hổ đói, ăn một cách ngon lành lại ăn nhiều hơn cả nàng khiến nàng giật mình không nghĩ con vật nhỏ bé này ăn thật khủng khiếp. Được rồi lần sau bắt Bạch hỏa săn nhiều thêm vài con. Hiện tại nàng không còn lo lắng thiếu đồ ăn, chỉ sợ rằng trong rừng không có gì để ăn mà thôi.
Ăn no nàng lại muốn ngủ, đây là tập tính thói quen hàng ngày của nàng, nàng nhìn bầu trời cũng không còn sớm, phía xa xa hoàng hôn đã buông xuống, cảm giác thời gian ở đây trôi đi thật nhanh. Nàng dựng tạm một chiếc lều để nghỉ qua đêm, đây không phải lần đầu tiên nàng ngủ ở trong rừng, nàng có kinh nghiệm sống hoang dã rất phong phú từ những chuyến đi cùng bạn bè ở hiện đại.
Nhìn nàng nhanh nhẹn dựng lều trại, tuy không khang trang nhưng cũng bền vững để che nắng che mưa. Bạch hỏa không biết nên khen nàng hay nên chê bai, cái gì nàng cũng biết nhưng chỉ mỗi tội cầm kiếm nàng như là một tên khờ không biết một tí gì. Bản thân có nội công thâm hậu mà chẳng hay biết cứ khờ khờ khạo khạo rồi lại ngây ngô như kẻ thần kinh.
Khi hoàng hôn buông xuống dưới chân núi một màu đỏ rực, màu đỏ như màu áo của nam tử như mây như gió vừa xuất hiện. Nàng dựng xong lều trại, phủi tay ngồi xuống thảm cỏ xanh sau đó lại nằm dài. Bầu trời thật là đẹp, màu đỏ tươi của ánh hoàng hôn bao phủ một dãy núi dài, phía xa xa toàn bộ quang cảnh đều chìm trong màu đỏ. Lúc này lớp mây mù từ dưới chân núi chậm rãi lan tỏa hòa cùng màu đỏ của ánh hoàng hôn tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Bạch hỏa đứng trên đỉnh lều trại, đôi mắt to tròn nhìn về phía dãy núi nơi hoàng hôn buông xuống được bao bọc bởi lớp mây mù. Đã bao lâu Bạch hỏa không được nhìn thấy ánh hoàng hôn đẹp như ngày hôm nay, vài năm một trăm nay hay là hơn một nghìn năm nay. Trong lòng Bạch hỏa nhớ lại những tháng ngày chưa bị mẫu thân phong ấn, những ngày tháng đó thật vô cùng tươi đẹp. Bạch hỏa cũng không hiểu vì sao mẫu thân lại phong ấn, không những thế còn bắt tự mình phải giải ấn. Bạch hỏa gây họa không phải ít mà rất nhiều toàn những họa lớn khi ấy mẫu thân đâu có trách cứ gì. Trêu chọc mấy linh hồn đâu chỉ lần đầu mà rất nhiều lần mẫu thân đều bắt gặp nhưng không nói gì, nhưng lần này mẫu thân nổi giận không nói không rằng lập tức phong ấn biến Bạch hỏa thành tiểu cầu đáng thương như bây giờ.
Bạch hỏa lúc này lại mơ ước đến cuộc sống trước đây, muốn hóa giải phong ấn không phải thích hóa giải là hoải giải được luôn. Mẫu thân từng nói muốn hóa giải phải có kỳ tích, mà kỳ tích đó là gì cho tới nay vẫn chưa xuất hiện. Bạch hỏa đưa mắt nhìn nàng, không nhìn thì thôi nhìn rồi lại thấy bực mình khi nàng đã ngủ say từ khi nào, đây mà cũng gọi là luyện kiếm sao? Phải thúc ép nàng luyện tập nếu không lại gặp chuyện gì bất trắc, lỡ nàng bị thương Bạch hỏa sẽ gặp phiền phức to. Nàng không đau nhưng Bạch hỏa sẽ đau mà chết.
Bạch hỏa phi thân xuống đứng trên ngực nàng, đôi mắt to tròn linh hoạt đảo vòng quanh để nghĩ cách đánh thức nàng dậy. Đã có cách, Bạch hỏa gãi gãi bụng nhổ ra mấy sợ lông thổi về phía nàng những sợ lông tơ mịn chui thẳng vào lỗ mũi của nàng.
Hắt xì...
Mắt vẫn nhắm, nàng hắt xì mấy cái xoay người ngủ tiếp, Bạch hỏa đang đứng trên ngực nàng liền bị ngã xuống cách tay nàng đè lên. Cách này không được cách kia cũng không được, Bạch hỏa lại gãi gãi bụng, ngứa thật ngứa không lẽ bị mấy con rệp cắn. Bạch hỏa cúi xuống một con rệt to bám vào bụng tròn tròn đang dùng mấy cái chân to xù xì xấu xí đầy lông cứng nhọn như gai bới lông để cắn.
Chi chi...
Bạch hỏa dùng tay nhỏ phủi phủi, không nghĩ ở đây có lũ rệp sinh sống, rệp là loài ký sinh mà bất kể loài nào cũng ghét, rệp là kẻ thù của muôn loài. Thân phận cao quý như Bạch hỏa lại bị một sinh vật hạ đẳng cấu xé thực mất mặt.
Nàng đang ngủ nghe tiếng chi chi bên tai liền cau mày rồi mở mắt. Bạch hỏa không hề để ý nàng đã mở mắt nên vẫn còn mải mê đánh nhau với con rệp đang ôm lấy thân mình, không chỉ có một con mà rất nhiều còn đang vây lấy.
Thì ra Bạch hỏa sợ chúng, trong đầu nàng nhủ thầm, túm lấy Bạch hỏa. Bạch hỏa đang mải chiến đột nhiên bị tóm lấy trong lòng vô cùng hốt hoảng, nàng vốn ghét tiếng chi chi, nay nhờ mấy con rệp thối tha đã khiến Bạch hỏa lỡ miệng kêu, xong rồi, thảm rồi bị nàng vo tròn cho còn tội hơn bị rệp cắn. Bạch hỏa chịu để rệp cắn chứ không chịu để nàng hành hạ đâu.
Ngoài dự tính của Bạch hỏa, nàng không hành hạ mà giúp Bạch hỏa xé con rệp đang dính trên người ra, con rệp bị xé ra trên lông tơ mịn màng của Bạch hỏa xuất hiện vết máu màu đỏ tươi. Lâu lắm không bị chảy máu, chỉ vì bị con rệp nhỏ con cắn mà chảy cả máu, làm người vẫn sướng hơn làm Bạch cầu.
Lần đầu Bạch hỏa nhìn nàng đầy cảm kích biết ơn, đôi mắt màu đen lonh lanh thật đẹp nhìn nàng, nàng dùng ngón tay chỉ chỉ vào bụng Bạch hỏa mỉm cười.
“Ngươi nha, cũng đang yêu đấy chứ may mà sư phụ đem ngươi cho ta nếu không ở đây một mình ta buồn chết.”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến khiến Bạch hỏa càng thêm bực, hắn mà tốt, hắn tốt trời có mà sập xuống mất cũng nhờ ơn của hắn mà Bạch hỏa mới có mặt ở đây, nhờ hắn mà Bạch hỏa bị con vật bẩn thỉu thối tha cắn chảy cả máu mối nhục này nhất định có ngày Bạch hỏa sẽ đòi lại.
“Từ bây giờ ta cho phép ngươi thoải mái kêu.” Một mình nàng không biết nói chuyện cùng ai nàng cảm thấy buồn bực ở trong lòng. Dẹp bỏ cái ghét tập thích dần đều với tiếng chuột kêu của Bạch hỏa, có Bạch hỏa kêu chi chi cha cha cho đỡ khỏi hiu quạnh.
Bạch hỏa đang trong bộ dạng tức giận nghe nàng nói vậy khỏi phải nói là mừng như thế nào, Bạch hỏa nhảy trên tay nàng luôn miệng kêu cha cha chi chi.
“Ngừng kêu, ta nói ngươi được kêu nhưng không có nghĩa ngươi được kêu nhiều, kêu vừa phải thôi.” Nàng vừa cho phép Bạch hỏa kêu ai ngờ Bạch hỏa vui mừng quá độ liên tục phát ra khiến nàng đau đầu.
Được kêu còn hơn là bị cấm, dù cấm nhiều hay cấm ít Bạch hỏa cũng vui mừng, đôi mắt long lanh nhìn nàng càng thêm đáng yêu. Bạch Hồ Ca ở đây Bạch hỏa chắc lĩnh đủ đòn.
Nàng gãi gãi cằm suy nghĩ gì đó, đôi mắt bỗng rực sáng, búng tay kêu “chát” nhìn Bạch hỏa.
“Bạch hỏa, ngươi có thế biến lớn đúng không?” Đôi mắt nàng long lanh nhìn Bạch hỏa chờ đợi.
“Biến lớn.” Bạch hỏa chột dạ, không lẽ nàng muốn đem mình ra đá. Nhưng không biến lớn nàng hành hạ thì sao, Bạch hỏa rung râu biến lớn coi như báo ân nàng vừa nãy xé con rệp ra khỏi người.
Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm khi Bạch hỏa biến to bằng quá bóng, bộ lông màu trắng tinh khiết mượt mà mềm mại, đôi mắt to tròn càng thêm linh động đáng yêu, nàng chọc chọc vào bụng Bạch hỏa.
“Wow... không nghĩ đáng yêu như thế a, thích quá có gấu để ôm.” Nàng ôm lấy Bạch hỏa cọ cọ má của mình lên người Bạch hỏa, bộ lông mềm mại rất dễ chịu. Bạch hỏa lại mềm mềm ôm rất thích.
“Ta quyết định từ bây giờ trở đi ngươi phải ở trong bộ dạng này không được biến nhỏ, đồng ý không.”
“Chi... chi...” Bạch hỏa rung hai sợ râu không muốn đồng ý cũng phải đồng ý, quen với bản thể nhỏ bé bởi làm việc gì cũng tiện, tự nhiên biến lớn Bạch hỏa cảm thấy không quen.
Nàng vỗ nhẹ vào đầu Bạch hỏa sau đó ôm vào lòng tính ngủ tiếp nhưng Bạch hỏa lại kêu chi chi ra hiệu nàng phải đọc sách.
“Ngươi muốn ta học?” Nàng nhìn Bạch hỏa dùng ngón tay nhỏ cào cào nhẹ vào mặt nàng rồi vung tay nhỏ ra hiệu.
Bạch hỏa gật đầu, biết nàng từ chối nên đã dùng ánh mắt long lanh đáng thương để dụ dỗ ai ngờ thành công lớn. Nàng nhìn ánh mắt Bạch hỏa lung linh tỏ ra đáng thương nên ngồi dậy. Bầu trời lúc này đã nhá nhem, khắp nơi bóng tối dần bao trùm.
Bạch hỏa phóng ra đống lửa nhỏ thắp sáng xung quanh, có ánh lửa côn trùng nguy hại không dám tiến lại gần, có ánh lửa chiếu sáng xung quanh, Bạch hỏa nhìn nàng chờ đợi. Nàng lắc đầu nếu không học Bạch hỏa sẽ nhìn nàng bằng đôi mắt đáng thương đến bao giờ, nàng thở dài sau đó niệm, quyển sách sư phụ đưa cho liền xuất hiện. Nàng lật qua xem, nét chữ của sư phụ hệt như con người mềm mại như nước chảy nhưng lại rất mạnh mẽ phóng khoáng. Nét chữ ngay ngắn, gọn gàng và thẳng tắp liên tiếp nối nhau múa lượn, trong cuốn sách sư phụ viết rất ra tỉ mỉ lại dễ hiểu.
Nàng nói rồi, một khi đã có hứng thú nàng sẽ quên những gì đang xảy ra xung quanh, nàng rất tập trung làm việc hoặc là đọc cho tới khi hết. Đọc một lần không nhớ hết nội dung nhưng nàng có thể nhớ và tóm tắt được nội dung ý chính một cách nhanh chóng.
Ngày qua ngày hết đọc rồi lại luyện tập, nàng còn không biết bản thân mình từ khi nào đã chính thức bước vào luyện tập. Nàng tập đi tập lại cách ngự kiếm, ngã bao nhiêu lần, đau đến nỗi không thể dậy nổi nhưng nàng vẫn kiên trì đứng lên tiếp tục rèn luyện. Mới đầu bay được rất thấp đã khiến nàng kích động. Một sự thành tựu nho nhỏ đã khích lệ nàng không ngừng luyện tập, nhờ sự cố gắng bền bỉ, kiên trì sau một tháng nàng có thể bay cao, bay xa hơn một chút và dần dần nàng lại bay cao hơn. Nàng bay lên bay lên cho tới khi thành một chấm đen nhỏ rồi biến mất trong bầu trời trong xanh.
Bạch hỏa phải khen nàng, khi nàng lười không nói làm gì nhưng khi nàng kiên trì nghiêm túc, từ một kẻ háo sắc vô độ bỗng trở nên nghiêm khắc, lại hà khắc với bản thân để luyện tập. Ngã lên ngã xuống bao nhiêu lần, có lần còn bị hôn mê khi tỉnh dậy không cần nghỉ ngơi cứ như vậy tiếp tục luyện tập cho tới khi bản thân nàng cảm thấy hài lòng mới chịu nghỉ ngơi một lúc.
Bạch hỏa nhìn nàng vài lần cách nướng thịt bây giờ có thể tự phục vụ cho bản thân, có những hôm nàng mải lo luyện tập bỏ đói mình đến ba ngày, trong ba ngày không được ăn Bạch hỏa cảm thấy mình như sắp chết. Còn bây giờ thì không lo rồi, tuy nướng không ngon bằng nàng nướng nhưng vẫn có thể ăn được.
Ngày ngày trôi qua cứ như vậy nàng chăm chỉ luyện tập phi hành kiếm, nàng quyết định học ngự phi kiếm trước tất nhiên có lý do rồi, học ngự phi nàng không còn vất vả phải đi bộ trèo đèo lội suối, có thể chạy trốn trong trường hợp gặp nguy hiểm ví dụ như lần gặp hình nhân chẳng hạn.
Đã vậy mà đã nửa năm trôi qua nàng học ngự phi kiếm một cách thuần thục, tự do bay lượn như chim, điều khiển kiếm theo ý. Trong nửa năm qua nàng không ngừng luyện tập ngày đêm, mệt mỏi nàng chỉ cho phép bản thân nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục luyện tập, vất vả gian lao cuối cùng cũng gặt hái được thành quả mong đợi ngoài ý muốn.
Ở cùng nửa năm với nàng Bạch hỏa nhận ra, bề ngoài nàng tuy là một kẻ hoa tâm nhưng tâm nàng rất trong sáng thánh thiện. Dù gặp khó khăn nàng vẫn lạc quan yêu đời, bản thân bị thương nàng vẫn kiên trì luyện tập. Nhìn nàng bề ngoài là kẻ vô tâm nhưng trong tâm nàng rất dễ bị giao động nhất là chuyện tình cảm, nàng rất mềm lòng nhưng lại không phải là kẻ lụy tình. Trong tình cảm nàng rất kiên quyết thích là thích và không là không rất rõ ràng.
Bạch hỏa nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nàng bay lượn trên không, đứng trên kiếm, kiếm khí toát ra ánh sáng màu tím nhạt vây quanh lấp lánh. Bộ y phục màu trắng nhẹ phiêu theo gió, mái tóc đen dài mềm mại nhẹ nhàng lay động theo khi nàng chuyển động.
Hơn một năm qua nàng thay đổi, dáng người trở nên gầy gò nhỏ bé, khuôn mặt tròn tròn nay lộ ra một khuôn mặt thon gọn khả ái, đôi mắt to tròn lung linh sống động càng thêm đẹp, môi nhỏ đỏ tươi như máu, nàng đẹp hơn trước rất nhiều.
Theo như Bạch hỏa nghĩ phàm nhân tu tiên ít nhất cũng mất vài năm mới có thể sử dụng được kiếm để phi hành, để sử dụng một cách thuần thục có người mất mấy trăm năm mới có thể đạt được như ý. Còn nàng nửa năm đã sử dụng một cách thuần thục, tốc độ phi hành lại kinh người không hổ danh là nữ nhi của Lam Vĩ. Mà Lam Vĩ là ai chứ, là thần trong các vị thần tối cao, trong người có huyết thống thần long, còn mẫu thân của hắn là ai chứ là gia tộc Bạt thị vốn là gia tộc lớn có địa vị, một gia tộc thuần yêu. Nàng được thừa hưởng hai dòng máu lại được ăn Linh thần đan tiến độ thành tựu đương nhiên phải hơn người bình thường rồi. Bạch hỏa ở lâu cùng nàng không bị nàng bắt nạt nên đã quên những điều mà Bạch hỏa luôn dặn lòng phải ghi nhớ trong lòng không được phép quên.
Nàng sử dụng thuần thục ngự phi kiếm, nhưng về kiếm hồn thời gian đầu nàng có xem qua nhưng lại thôi bởi nàng thích thú với bay lượn còn hơn là chém giết. Lẽ nào chỉ có chém giết mới mang lại hòa bình cho nhân loại, nàng không cho là thế trên đời này rất còn nhiều cách để giải quyết nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào vừa vẹn toàn lại có lợi cho cả đôi bên mà không liên quan đến chém giết. Đây chính là một vấn đề đau đầu đối với nàng, phụ thân muốn nàng kế nhiệm nhưng nàng không muốn bình trị dải Vu Không bằng cách chém giết. Cổ nhân đúng là cổ nhân chỉ biết cách chém giết để giải quyết mọi chuyện, dùng quyền lực để uy hiếp, thể hiện rõ quyền lực vị trí tối cao của bản thân. Cho dù không muốn học nàng cũng phải học, không biết nhiều cũng nên biết một ít để phòng thân.
Kiếm hồn nàng vẫn dậm chân tại chỗ ngoài biết sử dụng chiêu thức đầu tiên đối phó với đám hình nhân.
“Bạch hỏa.” Nàng từ trên phi xuống, chân vừa tiếp đất thanh kiếm dưới chân nàng cũng thu hồi hào quang, biến thành thanh kiếm bình thường ở trong tay nàng. Bạch hỏa từ ngày nàng bắt buộc biết lớn bằng quả bóng nên đã thành quen cứ duy trì hình dáng tròn tròn như vậy, trong thời gian này nàng gầy đi con Bạch hỏa lại béo tròn không ít và càng mềm mại hơn. Nàng ôm lấy Bạch hỏa vui mừng.
“Đi, hôm nay ta sẽ nướng cho ngươi ăn một bữa.”
“Chi chi...” Bạch hỏa vui mừng rung rung râu, miệng nhỏ nhắn hôn chụt lên má nàng để tỏ lòng cảm ơn. Ôi lâu không được ăn đồ nàng nước thật là thèm muốn chết luôn. Nghĩ đến món gà rừng Bạch hỏa thèm chảy nước miếng.
“Ta phát hiện ra một nơi rất là tuyệt nha, ta đem ngươi bay tới đó trước.” Tay nàng điểm nhẹ lên má Bạch hỏa. Miệng nàng vừa động toàn bộ lều trại biến mất.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây hơn một năm trời mọi chuyện diễn ra đều bình yên vô sự không có việc gì xảy ra chỉ là thỉnh thoảng có vài mãnh hổ tới làm phiền nhưng đều bị Bạch hỏa biến chúng thành hổ nướng. Cũng đến lúc nàng cần phải tìm hiểu khám phá nơi đây, phía trước không biết có chuyện gì xảy ra và những nguy hiểm gì đang đợi, nàng không muốn đối đầu với những nguy hiểm nhưng số phận, vận mệnh của nàng là ở thế giới này nên nàng phải đối mặt với tất cả, nàng không tìm đến chúng nhưng chúng tự tìm đến nàng.
Thung lũng.
Giữa bốn bề là bốn ngọn núi cao sừng sững bao bọc xung quanh, ở giữa thung lũng là một đồng cỏ xen giữa đồng cỏ là những cánh hoa màu đỏ rực trên đồng cỏ còn có hồ nước trong suốt. Trong hồ tuyết liên hoa màu đỏ như máu nở rộ lan tỏa một mùi hương thơm nhẹ, mặt hồ có tầng sương mỏng lượn lờ vây quanh. Bạch hỏa thu hồi tầm mắt khi đã quan sát xung quanh một vòng.
Đứng trên đỉnh núi cao nàng quan sát mọi thứ xung quanh, với tu vi của nàng, nàng vẫn không thể nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh. Nhưng Bạch hỏa lại có thể nhìn thấy và cảm nhận được ở phía dưới thung lũng bên trong hồ nước một cỗ hơi thở thật cường đại ẩn nấp, vừa quen lại vừa xa lạ nhưng là kẻ nào mới được chứ.
Bạch hỏa không thể nói ra chỉ có thể truyền âm mật, mà âm mật nàng chưa học võ công nên không thể sử dụng, muốn nói cho nàng không nên đi xuống nhưng không biết diễn đạt bằng cách nào. Vậy hãy để vận mệnh quyết định xem đây là chuyện tốt hay chuyện xấu sẽ đến với nàng. Nàng một đường phi thân xuống phía dưới.