Tuyệt Sát Hoa Hồng

Chương 12: Sự xấu xa của Bạch Hồ Ca




Ánh sáng dạ minh châu mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tròn vo đáng yêu của nàng, hơi thở trầm ổn nàng đã chìm vào trong giấc ngủ. Vũ Phượng xoay người quay lưng về phía nàng, ngủ như vậy đối với Vũ Phượng không hề quen cảm giác thật lạ lẫm. Chằn chọc, xoay đi xoay lại cuối cùng Vũ Phượng cùng chìm vào trong giấc ngủ.

Trong căn nhà gỗ trở về đêm thật yên tĩnh tiếng hít thở của hai người thật đều đặn.

“Mẫu thân... mẫu thân... đừng... đừng mà...”

Nàng giật mình bởi tiếng kêu của Vũ Phượng. Nàng dụi mắt nhìn, dưới ánh sáng mờ nhạt nàng nhìn thấy nét mặt khổ sở, đau đớn của Vũ Phượng. Nàng đi tới bên Vũ Phượng, đặt tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ, trán Vũ Phượng rất nóng có lẽ bị ảnh hưởng do vết thương.

“Huynh bị sốt rồi, đợi ta một lúc.”

Bên ngoài là một mảng màu đen dày đặc nương theo trí nhớ nàng tới bên chậu nước, mò mẫm một hồi cũng tìm được.

Mồ hôi từ cơ thể Vũ Phượng toát ra ướt toàn bộ áo lót ngủ bằng lụa, nàng cởi bỏ áo ngủ rồi lau người giúp Vũ Phượng, loay hoay một hồi nàng mới lật được người Vũ Phượng để lau sau lưng.

“Không nghĩ con gà này nặng ghê a.” Nàng quẹt mồ hôi trên trán của mình.

“Phong sát kiếm, tên họ Bạt thực sự rất bỉ ổi, hắn dám luyện ấu trùng để đối phó Vũ Phượng của ta, hư... số ngươi thật không may khi đã đụng phải bà cô tổ của ngươi. Để ta bắt gặp ta cho phong sát của ngươi bị diệt vong.” Nàng vừa lau vừa lẩm bẩm.

Mày liễu hơi nhíu lại, miệng Vũ Phượng lại lẩm bẩm, nàng nghe không rõ. Nàng đặt chậu nước xuống ngồi bên cạnh, tay nàng đặt giữa tâm mi xoa nhẹ. Đôi mày Vũ Phượng đang nhíu chặt vào nhau dần giãn ra.

“Vũ Phượng, rốt cuộc huynh có chuyện gì chôn kín ở đáy lòng.”

Nàng vuốt ve khuôn mặt Vũ Phượng, khuôn mặt khắc khổ của Vũ Phượng dần ổn định. Nàng kéo chăn đắp cho Vũ Phượng rồi đứng dậy.

“Mẫu thân... đừng đi... đừng bỏ Vũ nhi một mình... mẫu thân.”

Vũ Phượng lên cơn mê sảng nắm chặt lấy tay nàng miệng luôn kêu gọi mẫu thân. Nàng nhíu mày sau đó vuốt tóc Vũ Phượng sang một bên vỗ nhẹ vào hai má.

“Hài nhi ngoan, ngủ đi mẫu thân không đi đâu hết, mẫu thân ở bên cạnh con.” Nàng vỗ nhẹ vào má Vũ Phượng, vuốt ve khuôn mặt như hồi bé mẹ vẫn vuốt ve khi ru nàng ngủ.

Bàn tay nàng vuốt ve, nét mặt sợ hãi của Vũ Phượng dần dần ổn định hơi thở trở nên trầm ổn, nàng dừng tay trên làn da mịn, nhìn ngắm đôi môi hồng hào cong cong mà gợi cảm.

“Vũ Phượng huynh thực sự rất mỹ, sau này nữ nhân trong thiên hạ vì huynh mà chết rất nhiều đấy.” Nàng điểm ngón tay lên môi Vũ Phượng, muốn rút tay kia ra khỏi bàn tay Vũ Phượng nhưng Vũ Phượng nắm rất chặt. Cuối cùng không còn cách nào nàng đành nằm xuống bên cạnh.

Mùi hương thơm thoang thoảng qua chóp mũi, sống mũi cảm thấy ngứa ngáy nhột nhạt. Vũ Phượng mở mắt ra, va vào mắt mình là một mái tóc màu đen mượt vài sợi tóc mềm mại vương vấn trên má. Vũ Phượng trợn mắt nhìn người nằm cuộn trong ngực mình là nàng, không những vậy bản thân mình ôm nàng rất chặt.

Chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại... Vũ Phượng càng hoảng hốt khi áo ngủ bị cởi bỏ, khuôn mặt nàng rúc vào lồng ngực hơi thở phảng vào rất nóng. Vũ Phượng nhẹ nhàng nhấc tay ra khỏi người nàng, mau chóng ngồi dậy, cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi rời đi.

Khi nàng tỉnh dậy đã là đầu giờ thìn, theo thói quen nàng vươn vai vặn mình rồi mới chịu ngồi dậy. Cảm thấy trước ngực có gì khác lạ, nàng cúi xuống nhìn. Bạch hỏa bám chặt hai tay nhỏ xíu ngắn ngủn dính ở trước ngực nàng. Bộ lông tơ màu trắng mịn màng xù lên, hai cái râu như râu kiến thỉnh thoảng ngoe nguẩy, hơi thở phập phồng đều đặn. Nàng chọc chọc ngón tay vào thân hình tròn như quả bóng, mềm mại như chọc vào quả bóng bay.

Bạch hỏa đang say giấc bỗng giật mình mở đôi mắt đen to tròn nhìn nàng. Hai tay ngắn ngủn vội buông ra nhanh chóng lăn xuống dưới đất chui xuống gầm giường.

Bạch hỏa sợ bị nàng ném xuống dưới nước như đêm qua vì tội “lạm dụng” nơi mềm mại ấm áp làm tổ ấm để ngủ. Trốn được lúc nào hay lúc đấy.

Nàng ngó xuống ngoắc ngoắc ngón tay ý nói “lại đây” nhưng Bạch hỏa lắc hai cái râu trên đỉnh đầu.

“Ta có ăn thịt ngươi đâu mà sợ ta như vậy?” Nàng trừng mắt với Bạch hỏa.

“Ác ma, ngươi nói không ăn thịt ta mới sợ.” Bạch hỏa mắng thầm.

Nàng không hề biết Bạch hỏa sợ nàng làm thịt vì tội ngủ ở nơi không nên ngủ. Nhưng nàng đâu có nghĩ như vậy, nàng nghĩ rất đơn giản Bạch hỏa là thú cưng của sư phụ nên không thể hóa thành hình người.

Có lẽ Bạch Hồ Ca sau này sẽ rất hối hận muốn chết đi vì sao lúc đó lại không nói cho nàng. Bạch hỏa vốn là hỏa hồ tiên, Bạch hỏa có muốn trở lại hình dáng ban đầu hay không còn phụ thuộc vào Bạch hỏa có hay không muốn hóa giải phong ấn. Đợi ngày Bạch hỏa phá giải phong ấn sẽ còn rất lâu.

“Ngươi không ra, ta ném ngươi xuống hồ.” Nàng dơ nanh múa vuốt đe dọa.

Bạch hỏa rung rung hai sợi râu tỏ vẻ sợ hãi. Chậm chạp lăn về phía nàng, nàng chộp lấy sợi râu nhấc lên.

“Ngoan vậy có phải dễ thương không?” Nàng ném nó lên trên vai mình, rồi chạy ra ngoài.

Vũ Phượng giật mình vội kéo lại áo khi nàng xuất hiện. Trên khuôn mặt trắng noãn lại trở nên ửng hồng rất lúng túng. Vũ Phượng đang nghĩ nát óc để trả lời nàng ra sao khi nàng hỏi đến.

“Ngươi... đã dậy...”

“Ừ, huynh dậy sớm nhỉ, đang thay dược sao?”

“À...”

“Để ta làm giúp huynh.” Chưa để Vũ Phượng có đồng ý hay không nàng cầm lấy khăn trong tay Vũ Phượng.

“Để ta tự làm.” Vũ Phượng cầm lấy khăn trong tay nàng nhưng nàng giữ lại.

“Lại sợ bị chịu trách nhiệm hả, yên tâm ta không bắt huynh phải chịu tránh nhiệm với ta mà ta sẽ chịu tránh nhiệm với huynh, ý huynh thế nào?” Nàng lại nổi hứng chọc ghẹo, tiện tay kéo áo trên vai Vũ Phượng ra để rửa vết thương.

“Ta...” Vũ Phượng mặt càng lúc càng đỏ.

Nàng ngó nhìn rồi chạm tay lên trán Vũ Phượng để kiểm tra, trán đã không còn nóng nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng như muốn sốt. Nàng chợt nhớ tới chuyện tối qua hẳn là sáng nay Vũ Phượng sau khi tỉnh dậy đã thấy... nàng không nghĩ tới da mặt Vũ Phượng thật mỏng, vẻ bề ngoài là một nam tử chính hãng mà hay đỏ mặt như nữ nhân. Còn sư phụ của nàng mang dáng vẻ yêu kiều như nữ nhân tính khí của hắn thực khủng bố nói dối không đỏ mặt.

Nàng nhìn vết thương trên vai Vũ Phượng, vết thương qua một đêm đã khá hơn, miệng vết thương cũng khô đang kết vảy, tốc độ bình phục thật nhanh.

“Da huynh thật tốt, vết thương chỉ vài hôm nữa sẽ lành hẳn. À phải, phong sát kiếm là con giòi kia sao.”

“Không phải, lúc ta né phong sát bị va vào phiến đá, trong lúc ta bị thương ấu trùng trong rừng rậm tấn công.”

“Hóa ra là vậy.”

Băng bó giúp Vũ Phượng xong nàng ngồi xuống thảm cỏ, gỡ dây buộc tóc, mái tóc dài đen nhánh bung ra nàng lắc lắc đầu mấy cái.

“Vũ huynh có biết bới tóc không chỉ ta mấy kiểu.” Nàng xoay người nhìn Vũ Phượng.

“Ta... cũng không chắc nhưng ta vẫn thường nhìn phụ thân vấn tóc cho mẫu thân.”

“Oh... hẳn hai người họ rất hạnh phúc đi.” Nàng thường thấy khi Vũ Phượng nhắc tới cha mẹ ánh mắt trở nên dịu dàng, ấm áp. Tối qua Vũ Phượng trong cơn mê sảng liên tục gọi mẫu thân, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra chuyện gì trong giấc mơ của Vũ Phượng.

“Hai người họ là một đôi thật hạnh phúc đáng tiếc...” Giọng Vũ Phượng trở nên buồn, đôi mi dài cụp xuống cất đi nỗi buồn.

Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của Vũ Phượng: “Xin lỗi đã chạm vào nỗi buồn của huynh.”

“Ta... ta không sao.” Thấy nàng tự trách mình Vũ Phượng nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng: “Ta chỉ giận bản thân không đủ thực lực để cứu mẫu thân thoát ra khỏi thiên lao.”

“Thiên lao?” Nàng sửng sốt hỏi.

“Chuyện là...” Vũ Phượng khép hờ đôi mắt nhìn về phía xa, sương mù bắt đầu phủ xuống dần trắng xóa. Vũ Phượng bắt đầu chậm rãi kể cho nàng nghe chuyện tình của hai người họ. Nàng thực hâm mộ hai người họ vì tình yêu bất chấp mọi ngăn cản, dẹp bỏ mọi quy củ để đến với nhau. Tình yêu của họ tuy đến với nhau đầy đau khổ chông gai nhưng rất hạnh phúc, họ dám đánh đổi hy sinh để được ở bên nhau. Chính vì những quy củ khắt khe khiến đôi uyên ương nguyện không chia lìa bị chia cắt kẻ âm người dương. Để bảo tồn sinh mệnh cho thê tử và hài nhi của mình Trang Khải Tiền đánh đổi một đời người để bảo vệ cho người mà mình yêu thương. Thật giống với phụ thân Lam Vĩ của nàng. Nỗi đau mà Vũ Phượng trải qua nàng rất hiểu, nàng nắm lấy tay Vũ Phượng.

“Vũ đừng buồn, huynh còn có ta có sư phụ ở bên cạnh nên huynh không có cô đơn.”

Ánh mắt ảm đạm của Vũ Phượng nhìn vào nàng, trong con mắt ngây thơ trở nên sáng vô cùng, ánh mắt long lang đem lại tia sáng, đem lại hy vọng đôi mắt chiếu sáng soi rõ vùng đen tối thăm thẳm ẩn sâu trong lòng Vũ Phượng. Bao năm nay, nỗi đau ấy Vũ Phượng chôn kín trong lòng một mình gặm nhấm, thỉnh thoảng lại nằm mơ thấy những cơn ác mộng. Nàng đã đem một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm tâm hồn luôn lạnh giá của Vũ Phượng.

“Khi có chuyện buồn đừng nên dấu trong lòng, lâu dần sẽ trở thành tâm bệnh, huynh cứ thoải mái tâm sự với ta, ta chỉ biết lắng nghe còn khuyên nhủ người khác ta thực kém. Việc gì ta cũng có thể làm được nhưng chuyện an ủi người khác ta chịu thua.”

“Yến Nhi, cảm ơn...” Vũ Phượng mỉm cười với nàng. Nụ cười thân thiện rất hiếm khi nở trên đôi môi băng lãnh.

Nàng thấy Vũ Phượng cười rất đẹp, khuôn mặt tuyệt thế lại càng trở thêm đẹp hơn, vạn vật nhìn thấy sẽ trở nên bất động, ngây ngẩn, si mê...

“Vũ Phượng, ta thích huynh cười nhiều hơn thế như vậy huynh thật đẹp, sau này ta nhất định giúp huynh báo thù.” Nàng nắm đấm dơ ra trước mặt với vẻ mặt quả quyết. Ánh mắt kiên định cho thấy nàng rất quyết tâm.

Trong lòng Vũ Phượng rất cảm động, một loại xúc động khó nói thành lời ẩn sâu trong đáy lòng. Đôi mắt của nàng, long lanh cho người ta cảm giác ấm áp, bình yên, tràn đầy sức sống đem tới cho người ta đầy hy vọng.

Nàng lắc tay Vũ Phượng: “Ta thích huynh gọi ta là muội muội, từ bây giờ trở đi ta là muội muội của huynh nhé!”

Nụ cười trên môi Vũ Phượng chợt khép lại, đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhìn nàng, tận sâu thẳm trong đáy lòng ngự trị ở chỗ nào đó rất không thoải mái. Muội muội Vũ Phượng thực không thích, hôm qua chính là hôm qua chính là lúc nàng nhìn thấy và chạm tay lên người. Không những vậy, vòm ngực ấm áp, vòng tay rắn chắc đêm qua đã là của nàng và mẫu thân từng nói: “Vũ nhi con không được để cho bất kỳ nữ nhi trong thiên hạ nhìn thấy cơ thể của con và cũng đừng cho họ chạm vào, trừ khi người đó là thê tử của con.”

Từ lúc nàng chạm vào, Vũ Phượng biết nàng sau này chính là thê tử của mình. Vũ Phượng đã coi nàng là thê tử chỉ còn đợi thêm một thời gian nữa thôi. Nữ nhân đủ mười bốn tuổi xem như trưởng thành có thể gả đi.

“Huynh đồng ý đi na na na na...” Nàng lắc tay Vũ Phượng phụng phịu làm nũng.

Vũ Phượng không muốn, nếu nhận lời sau này Vũ Phượng không thể kết hôn với nàng đấy là quy định của dòng tộc.

“Ta... không muốn.” Cuối cùng Vũ Phượng cũng phun ra ba chữ lạnh như tiền rồi đứng dậy bước vào trong căn nhà gỗ.

Nàng ngẩn tò te nhìn theo Vũ Phượng, nàng nhận thấy Vũ Phượng đang rất giận nàng. Nàng lại gãi cằm tự hỏi vì sao Vũ Phượng giận, nàng đã nói gì sai.

Nàng đảo mắt nhìn xung quanh mây trắng phủ kín, xa xa phía trước bờ vực vị trí sáng hôm qua đã thấy Bạch Hồ Ca đứng yên như tượng nhìn về phía trước. Nàng lôi Bạch hỏa ngoan ngoãn nằm im trên vai từ nãy tới giờ đặt trên lòng bàn tay điểm lên đôi mắt to tròn long lanh của Bạch hỏa.

“Sư phụ của ta hẳn bị điên, hôm qua hắn đứng nguyên nửa buổi hôm nay lại đứng nguyên như tượng đá hóng sương, ở chỗ ta những kẻ điên mới thẩn thơ nhặt lá đá ống bơ như vậy, tội cho lão già, càng già càng lẩm cẩm.”

Môi Bạch hỏa nhỏ nhắn hồng hào khẽ giật giật, nha đầu này coi thế mà cũng được. Hắn là đang tu luyện, mượn vân vụ ở Vân Đảo Sơn để hỗ trợ việc lột xác sắp tới vì thế mỗi sáng hắn phải dậy thật sớm để hấp thụ tinh hoa. Nhưng trong lòng Bạch hỏa lại vui mừng nhảy nhót.

“Ngươi xem, đồ nhi ngoan của ngươi nói ngươi bị điên, nói cái gì đó nhặt lá đá ống bơ nói ngươi già, ta thấy ngươi cũng thật là già đi, ta thấy ngươi thực giống...”

“Ngươi quên việc đêm qua bị nhúng xuống nước rồi sao?” Bạch Hồ Ca nhàn nhạt truyền âm mật trả lại. Hừ! Đồ nhi yêu dấu của hắn có bao giờ nghĩ những điều tốt đẹp dành cho hắn chứ. Chuyện này để tính sau. Hắn xin nhắc lại hắn ghét bị chê là già hắn càng không thích nghe từ già chính miệng đồ nhi nói ra.

Bạch hỏa buồn bực liếc nhìn nàng, không phải Bạch hỏa sợ nàng mà trên người của nàng có ẩn chứa thần dược huyễn không của Cao Tổ Tư Không Huyền Đại Pháp Liễu Minh một cái tên dài mà Bạch hỏa ghét nhất người này là nghĩa phụ của Bạch hỏa. Nghĩa phụ cũng rất kỳ quái đi, Ngọc Hoàng đại đế ban cho chức quan to lớn dưới một người trên vạn người mà không chịu, lại chạy tới chi giao là ranh giới địa ngục, thiên đình và không gian vạn vật luân hồi để làm chức quan nhỏ ghi ghi chép chép, từ cái lần mà nghĩa phụ tự ý rời vị trí bỏ đi cho tới bây giờ liền mất tích. Vị trí của nghĩa phụ hiện đã có nhân thay thế.

Khắp thiên hạ, từ dưới địa phủ cho tới vạn vật muông thú, nhân loài... danh tiếng của nghĩa phụ rất vang xa, người là một thần y giỏi. Nguyên thần bị tổn thương nặng hoặc gần phân tán chỉ cần nghĩa phụ chịu động tay có thể cứu. Không những vậy thần dược của người còn có công hiệu gia tăng thần lực, rất nhiều nhân muốn cầu mà chẳng được.

Bạch hỏa cảm nhận được trên người nàng có ẩn chứa thần dược, thần dược điều chế để khắc chế phép thuật, chính vì thế Bạch hỏa mới bị nàng vò xé thật thảm.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, trước mắt bây giờ chỉ một màu trắng mây mù, nàng thở dài lắc đầu rồi đi về phía căn nhà gỗ. Trong nhà không thấy Vũ Phượng, nàng ngồi xuống ghế nằm bò ra bàn nghịch nghịch lọn tóc trong tay. Nàng lại thở dài, giá như có Phù Dung ở đây thì tốt quá giờ này không biết Phù Dung ở đâu, Phù Dung đi theo Dương Vân Nam nàng yên tâm hơn. Thở dài lại thở dài nàng lôi Bạch hỏa cầm sợi râu xoay xoay trong tay cho tới khi Bạch hỏa bị say mới chịu buông, Bạch hỏa bị say đầu óc quay mòng mòng rất khó chịu. Trong lòng không ngừng nguyền rủa ác ma. Bạch hỏa càng hận nghĩa phụ của mình hơn bao giờ hết, vì sao lại cho nàng thần dược huyễn không, hắn cầu nghĩa phụ còn không đáp ứng. Bạch hỏa cũng thắc mắc vì sao nghĩa phụ cho nàng thần dược, cũng rất muốn hỏi nghĩa phụ bây giờ đang ở chốn nao. Nhưng Bạch hỏa không dám mở miệng sợ phát ra tiếng “chi” thì thật mệt xác, hắn chịu câm để bảo vệ mạng sống, hắn cũng chỉ có một mạng nên hắn rất thận trọng, tốt nhất nên nịnh hót nàng một chút. Nhưng nịnh bằng cách nào Bạch hỏa chưa nghĩ ra.

Ột...

Âm thanh trong bụng réo ầm, nàng xoa bụng, hôm qua ăn bao nhiều đều nôn ra bằng sạch nên bây giờ rất đói.

“Bọn họ có phép thuật thật thích, muốn gì phất tay liền có, còn mình...” Nàng lắc đầu uể oải đứng dậy đi ra ngoài, vừa hay gặp Vũ Phượng đang bước vào.

“Huynh vừa đi đâu về vậy?” Nàng nhảy tới bên.

Vũ Phượng dơ một đôi gà rừng ra trước mặt nàng: “Cải thiện bữa ăn một chút...”

“Wow... gà rừng, ta chưa từng được ăn nha, để ta nấu một bữa cho huynh ăn.”

“Vậy cùng nhau nấu.” Vũ Phượng vui vẻ đề nghị.

“Được, để ta phân công, huynh làm phụ tá cho ta, việc cần làm bây giờ huynh ra ngoài chỗ đống đồ của ta lấy cho ta một vài thứ.”

Vũ Phượng nghe theo sự sắp đặt của nàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nhóm lửa đã có Bạch hỏa, ở đây đã có đầy đủ dụng cụ nấu ăn do nàng tha về. Gian nhà nhỏ tưởng chừng chỉ có một gian nhưng ai ngờ cũng có một gian phòng bếp riêng.

Vũ Phượng rất ngạc nhiên khi nàng rất thành thạo việc bếp núc, một vị tiểu thư như nàng đã quen với việc cơm bưng nước rót sẽ không thành thạo việc bếp núc, cách nàng thái thịt, cầm dao... rất chuyên nghiệp và thành thạo. Một mình nàng có thể xoay sở rất nhiều công đoạn, Vũ Phượng chỉ đứng ngốc một chỗ mà nhìn.

Nấu ăn Vũ Phượng cũng biết chỉ là nấu được những món ăn đơn giản, mấy phút sau mùi đồ ăn bốc lên thật thơm ngon nhất là mùi thịt gà tẩm gia vị được nàng chế biến rất tỉ mỉ, rau rại mọc xung quanh vào tay nàng đều trở thành sơn hào hải vị.

Cơm chín, canh rau đã được nàng dọn ra trên bàn, trước mắt được bày ra một mâm đồ ăn nóng thơm lừng.

“Không nghĩ ngươi nấu ăn thật ngon.” Vũ Phượng nhìn một bàn đồ ăn, bụng không thấy đói nhưng bây giờ lại thấy đói.

“Tất nhiên, lại đây ta cho huynh nếm thử tay nghề của ta.” Nàng gắp một miếng thịt đưa lên.

Vũ Phượng chưa kịp mở miệng để nàng bón đã có một bàn tay nắm lấy tay nàng bỏ vào miệng. Nàng trừng mắt khi người đó là sư phụ của mình.

“Không tồi, ăn thôi vi sư đói.” Hắn ngồi xuống ghế hít hà mùi đồ ăn. Không ngờ đồ nhi của hắn nấu ăn ngon như vậy, không uổng công hắn đoạt nàng từ tay Bạt Long, nếu không bữa ăn ngày hôm nay sẽ là Bạt Long hưởng thụ. Hắn từng nếm qua rất nhiều đồ ăn ngon nhiều nhất cũng chỉ ăn qua hai lần rồi đổi vị nhưng tay nghề của nàng thực hợp với khẩu vị của hắn.

“Sư phụ không đứng ở bên ngoài ngắm sương nữa à?” Nàng ngồi xuống ghế bên cạnh hỏi.

Hắn liếc nhìn nàng, không nói gì mà tao nhã nhấc đũa dùng bữa.

“Vũ Phượng huynh cũng mau ngồi xuống.” Nàng lôi Vũ Phượng ngồi xuống bên cạnh: “Đây là canh bổ, ta nấu riêng cho huynh rất tốt cho việc khôi phục vết thương.”

Nàng múc một bát đưa cho Vũ Phượng, Vũ Phượng đón nhận. Múc một muỗng nhỏ đưa lên miệng thử, canh thơm ngọt lại có mùi thơm của dược thảo.

“Thế nào?” Nàng chống tay vào cằm nhìn Vũ Phượng hỏi.

“Ngon, ngươi cũng ăn đi.” Vũ Phượng mạnh dạn hơn gắp cho nàng miếng thịt bỏ vào bát. Vũ Phượng thầm nhủ bản thân phải mạnh dạn lên đừng để nàng trêu chọc mãi như vậy. Trong lòng Vũ Phượng đã coi nàng là thê tử, cho nên phải chăm sóc nàng từ bây giờ.

Bạch Hồ Ca liếc nhìn Vũ Phượng thầm nhủ “không phải hắn đã coi nàng là thê tử rồi đấy chứ?” hắn thực ghét nhìn hai người gắp đồ ăn đi qua đi lại.

“Tình cảm của hai người tiến triển nhanh hơn dự tính của ta.” Hắn ở một bên chọc vào.

“Sự phụ ghen tỵ à?” Nàng bĩu môi, xong lại nói: “Huynh muội quan tâm lẫn nhau đó là chuyện bình thường thôi, hơn nữa huynh ấy bị thương nếu sư phụ bị thương đồ nhi cũng đối xử như vậy.”

“Ta nói rồi, ta không nhận ngươi là muội muội của ta.” Vũ Phượng buông đũa xuống, ánh mắt lạnh nhạt, nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng, nói:

“Muội muội ta không cần, ta chỉ cần ngươi là thê tử của ta một đời một kiếp, ta mặc kệ ngươi có đồng ý hay không nhưng ta sẽ đi theo ngươi không lìa xa.” Vũ Phượng nói một hơi không vấp, không đỏ mặt. Trong lời nói là sự khẳng định trân thành.

Nàng chớp mắt nhìn sự thay đổi đột ngột của Vũ Phượng, từ khuôn mặt dịu hiền bỗng trở nên lạnh lùng như một tảng băng. Nhưng câu nói của Vũ Phượng khiến nàng cảm động muốn chết. Lại chợt nghĩ, Vũ Phượng là “gà” làm sao có thể được, con người không thể cùng “gà” nảy sinh chuyện phi thường nghịch lý. Tuy rằng Vũ Phượng là “gà cấp cao“. Nàng lại nhìn xuống đĩa thịt gà khóe môi giật giật.

“Bọn chúng với ta không cùng một loài, bọn ta là thần cũng không phải yêu ma ngươi nên hiểu rõ vấn đề này.” Vũ Phượng hiểu được suy nghĩ của nàng bèn giải thích.

Nàng gãi gãi cằm. Ừm ha... tổ tiên của loài người cũng bắt nguồn từ loài linh trưởng trải qua sự tiến hóa lâu dài mới có được sự hoàn hảo như ngày nay nhưng sự tiến hóa của Vũ Phượng thực sự cao siêu, lợi hại. Trong đầu nàng nghĩ như vậy lại cười hề hề gắp đồ ăn cho Vũ Phượng.

“Ta mang trong mình hai dòng máu, một là Chu tước thần hỏa hai là phụ thân ta là phàm tiên nhân.” Vũ Phượng giải thích thêm.

“Ờ ờ... ta biết, ta biết huynh mau ăn đi, cố ăn hết nếu không lần sau ta không nấu cho huynh ăn nữa.”

Bạch Hồ Ca lại liếc nàng, hắn nhủ thầm “hừ, mong có lần sau nữa sao, đồ nhi chỉ được phép nấu cho vi sư ăn” nếu nói về tài bá đạo phải nhắc đến hắn, nếu nói về sự vô lại, ti bỉ cũng đừng quên hắn, hắn là vậy đó yêu thích thứ gì chiếm cho bằng được. Nàng thật không may bị hắn thích, ai bảo nàng miệng lưỡi lanh lợi, ở cùng nàng hắn không thấy sự cô độc, tĩnh mịch.

“Ừm... ngươi cũng ăn nhiều vào để lấy sức học.” Vũ Phượng cầm lấy đũa, cử chỉ nhẹ nhàng thật đẹp mắt gắp cho nàng.

Nàng mút đũa nhìn hai người họ tao nhã, hài hòa dùng bữa. Nhai chậm, môi mím không phát ra tiếng động. Họ không giống nàng đánh nhanh thắng gọn, nàng lại thở dài.

“Sao vậy?” Hai nam nhân không hẹn mà cùng hỏi.

“Không có gì.”

Bạch Hồ Ca liếc nhìn nàng, nàng nổi da gà vì cái liếc vừa rồi và tự hỏi sư phụ liệu có phải là nữ nhân hay không, cái liếc liếc đó có thể gây chết người cho cả nam lẫn nữ, nàng phát hiện thêm sư phụ có cặp mắt hoa đào chết người.

“Ngươi muốn hỏi gì?” Hắn lau miệng, nhìn môi mỏng nàng khẽ giật giật đủ biết nàng muốn hỏi hay muốn nói.

“Sư phụ, đồ nhi hỏi nhé!”

“Nói đi.”

“Sư phụ là nam hay là nữ vậy?”

“Lát nữa vi sư sẽ cho ngươi nhìn, nhìn xong đồ nhi sẽ biết vi sư là nam hay nữ.” Hắn nhấc tay phủi vạt áo cho phẳng.

Nàng lại nhủ thầm “ăn uống có cần phải giữ hình tượng quá mức như thế không, xì... đúng là bệnh hoạn“.

“Ăn xong qua thư phòng ta, hôm nay ngươi bắt đầu học.” Hắn lại liếc nàng.

Nàng liền phun canh ra khỏi miệng, may mắn Bạch Hồ Ca phản xạ nhanh dùng ống tay áo che mặt, cái liếc mắt vừa rồi còn kèm theo một cái nháy mắt của sư phụ, bảo nàng không phun hết đồ ăn ra mới là lạ.

“Cũng tốt, lúc nữa giúp vi sư tẩy trang.” Hắn rũ rũ ống tay áo để cho rau bám trên ống tay áo rơi xuống.

“Sư phụ người có hay không đàng hoàng một chút, không cần quyến rũ Vũ Phượng của đồ nhi như thế a.”

Mặt hắn trầm xuống, đáy mắt lạnh lẽo khi nàng nói như vậy, nàng không cảm nhận được sự khác thường nhưng Vũ Phượng có thể, sống cùng nhau lâu như vậy hắn có tài độc chiếm Vũ Phượng biết rất rõ, Vũ Phượng đá nhẹ vào chân này ra hiệu không nên nói nữa.

Nàng đang tính nói liền cảm nhận được ống tay áo giật giật, nàng cúi xuống thấy Bạch hỏa chỉ chỉ vào đĩa thịt gà.

“Ngươi muốn ăn?” Nàng hỏi.

Bạch hỏa gật gật, môi nhỏ hồng hào chu lên nhìn rất đáng yêu, đôi mắt long lanh quyến rũ nhìn nàng.

Bốp...

Bạch hỏa bị Bạch Hồ Ca dùng quạt gõ vào đầu: “Ngươi định dùng cách này quyến rũ đồ nhi của ta sao?”

Bạch hỏa, trừng đôi mắt đầy oán hận nhìn hắn, nàng cảm thấy có Bạch hỏa thêm vui.

“Tiểu bạch, lại đây ta cho ăn.”

Nàng gắp miếng thịt ngon nhất đặt vào đĩa, Bạch hỏa đang bực bội vì nàng gọi tiểu bạch nhưng miếng ăn đã hấp dẫn liền lăn tới bên. Nhìn Bạch hỏa vật lộn với miếng thịt nàng lại liên tưởng tới con Bọ hung đang đẩy cục phân.

“Đi.” Bạch Hồ Ca nắm lấy tay nàng lôi đi.

“Đi đâu?” Nàng vội hỏi lại, xong lại nói: “A, đồ nhi còn...”

“Hắn tự làm được, không phiền đến đồ nhi. Kể từ hôm nay vi sư cho phép đồ nhi mới được ra khỏi thư phòng.”

“Nhưng... a... đau...”

Bạch Hồ Ca thô lỗ kéo nàng ra cửa. Bên ngoài mây mù dần tan đi và đàn ong mật sẽ xuất hiện. Hắn nhìn đống đồ cao chất như núi ở trước mặt, hắn lắc đầu. Vung tay lên một vầng sáng xuất hiện bắn về phía nàng.

“Sư phụ...” Nàng bất mãn trừng mắt, hắn lúc nào cũng vậy nhằm vào trán nàng mà ném vào.

Vòng tay màu lam ngọc hạ xuống tay, nàng nhìn vòng ngọc lấp lánh rất đẹp nhưng nàng thích màu tím hôm qua hắn đưa cho nhưng bị thu hồi.

“Sư phụ cho đồ nhi vòng màu tím hôm qua đi.”

Hắn liếc nàng, liếc nhìn màu lam ngọc trong tay: “Ném đi rồi.”

“Ném đi, sư phụ bảo bối đấy người thật phung phí quá đi, không thích thì cho đồ nhi sao lại vứt đi, sư phụ vứt nó ở đâu?”

“Ngươi muốn tìm lại?”

“Vòng rất đẹp, vứt đi thì rất lãng phí.” Hắn thật không biết tiếc của, nàng thì đứt ruột khi nghĩ tới chiếc vòng đẹp quý giá như vậy bị ném đi.

“Nếu ngươi muốn tìm vậy hãy nhảy xuống vực.”

Nàng im re, nhảy xuống vực nàng chưa muốn chết chỉ có người thần kinh không ổn mới nhảy xuống. Nhìn bộ mặt tiếc của, hắn liền hỏi nàng.

“Nếu không ưng ý, trả lại cho vi sư.” Hắn với tay muốn lấy lại.

Nàng dấu tay ra sau lưng, cười hề hề nhìn hắn: “Sư phụ, đã cho nên không thể đòi lại, đồ nhi thích.”

Hắn không nói gì liền đi về nơi ở, nơi ở của hắn kế bên sát vách. Nàng quay trở vào bàn ăn cùng Vũ Phượng liền bị một luồng gió cuốn đi, nàng chưa kịp kêu đã rơi bịch xuống sàn nhà.

Trước mắt nàng, sàn nhà màu nâu bóng có thể làm gương soi, mùi gỗ lan tỏa hương thơm rất dễ chịu, mùi hương quen thuộc rất quen thuộc nàng đã ngửi thấy ở đâu đó nhưng không nhớ. Trên tường treo và bức họa đều là vẽ cảnh núi non, bức họa rất có hồn. Trong căn phòng nhỏ còn bày đặt vài vật dụng cá nhân, cùng bộ bàn ghế màu trắng đặt ngay ngắn bên cửa sổ, nàng phủi mông đứng dậy tò mò khám phá.

Sau tấm màn che bằng lụa màu trắng là chiếc giường lớn phủ dày một lớp đệm êm, chăn lông vũ mềm mại màu trắng muốt.

“Wow... đồ tốt là của ai...” Nàng sờ sờ vào đệm êm, không cưỡng nổi sự cám dỗ nàng ngồi xuống đệm êm rất mềm mại, sau đó nằm xuống nhắm mắt lăn đi lăn lại, rất dễ chịu giống như có người xoa bóp cho vậy.

Nàng bật dậy khi nhìn thấy sư phụ khoanh tay nửa người như đứng như dựa vào cột nhìn nàng.

“Sư phụ... hi hi... đồ nhi không cố ý.” Nàng cười, sau đó chỉnh lại ga trải giường nhăn nhúm cho phẳng.

Hắn tiến chậm về phía nàng, nàng cười hề hề lùi dần về phía sau. Vũ Phượng từng nói hắn không thích ai tùy tiện chạm vào đồ của hắn nhất là giường ngủ. Lùi dần lùi dần nàng bị ép vào tường, phen này chết chắc rồi khi nàng tự ý nằm lên giường của hắn.

Bộ dạng vô lại của hắn thực lợi hại, quần áo lúc nãy còn chỉnh tề vậy mà lúc này một mảng hỗn loạn, áo khoác ngoài đã cởi bỏ hắn lúc này chỉ mặc áo ngủ mỏng như cánh ve nhìn thấy rõ da thịt trắng nõn bên trong như ẩn như hiện dưới lớp vải. Cổ áo hở rộng để lộ toàn bộ cơ ngực rắn chắc. Thân hình thon thả, gầy nhưng có cơ bụng sáu múi, múi nào múi ấy đều rõ nét. Nàng nói rồi, sắc đẹp có thể mê hoặc được nàng nhưng cơ thể sẽ không có khả năng bởi khi học họa nàng vẽ phát chán về mẫu khỏa thân nam, xấu có đẹp có, chỉ có sắc đẹp nàng không thấy chán.

“Sư phụ đây là đang quyến rũ ai a?” Trán nàng chảy đầy mồ hôi khi ánh mắt màu lam ngọc lúng liếng mê hồn nhìn nàng.

“Vậy đồ nhi nghĩ, vi sư có thể quyến rũ được ai?” Hắn gấp quạt xếp lại, dùng quạt nâng cằm nàng cho đối diện hắn.

“Ha ha... đồ nhi nghĩ sư phụ có thể quyến rũ được sói nha!” Nàng gạt quạt ra khỏi cằm, hắn lúc này giống một con sói háo sắc, nhìn hắn không đứng đắn càng không giống sư phụ.

“Nếu đồ nhi cho rằng vi sư là một con sói, vi sư cũng không ngại...” Hắn liềc nhìn nàng một cái, xòe quạt ra phe phẩy ngồi xuống giường:

“Bóp vai cho vi sư.” Hắn chỉ tay vào vai.

“Sư phụ bảo hôm nay đồ nhi học...”

“Bóp vai cho vi sư cũng là học đấy, đây là bài học cơ bản nhất.”

Hắn nằm nghiêng người trên giường, cổ áo lúc này được dịp khoe hết toàn bộ cơ ngực khỏe mạnh, săn chắc đầy nam tính không như vẻ bề ngoài yểu điệu.

“Lại đây vi sư cho sờ, xem vi sư là nam nhân hay nữ nhân.” Hắn lại giở trò trêu chọc nàng.

Hắn vung tay nàng liền ngã lên giường hắn tún tay nàng: “Sờ vào đây này.” Hắn kéo nàng lại gần, đặt tay nàng lên ngực hắn:

“Vậy đồ nhi đã biết vi sư là nam nhân hay nữ nhân.” Giọng hắn thật ái muội.

“Ha ha... sư phụ cứ đùa, đừng bắt đồ nhi chịu trách nhiệm với sư phụ nhé, mà đồ nhi sẽ chịu thiệt à không là sư phụ chứ?” Nàng rút tay ra khỏi ngực hắn nhưng hắn vẫn giữ chặt.

“Vì sao vi sư phải chịu thiệt?”

“Sư phụ buông tay đồ nhi ra, đồ nhi sẽ nói.”

“Được.” Miệng nói một đằng như tay làm một nẻo, hắn kéo nàng cho nằm xuống ôm lấy nàng, một chân gác lên chân nàng.

“Sư phụ...” Nàng rất bực với sư phụ “dê xồm”:

“Sư phụ, nam nữ thụ thụ bất thân người hẳn là phải hiểu rõ đi...” Nàng cố thoát ra nhưng không được, bộ dáng của hắn ẻo lả gió thổi còn bay không ngờ lại rắn chắc như thế, lắc không rung dịch không chuyển.

“Vậy... việc đồ nhi ngủ cùng giường với Vũ Phượng cái đó có được tính là nam nữ thụ thụ bất thân không?”

Nàng: “...”

“Nếu vi sư có ý định để đồ nhi chịu trách nhiệm, ý của đồ nhi thấy thế nào?”

“Sư phụ, người bảo đồ nhi phải học gì mà.” Đôi co với hắn nàng chỉ thiệt vì thế nàng không muốn dây dưa với hắn.

“Trong kiếm hồn có phần tu luyện về từ “ái” vi sư là đang dạy cho đồ nhi.” Hắn thổi một hơi vào mặt nàng xong nói tiếp: “Vũ Phượng có nói với đồ nhi rằng, ôm đồ nhi như cục bông mềm mềm rất thích không?”

Mặt nàng đen thui, có ai sư phụ như hắn không, trong phim nàng thấy sư phụ dạy đồ đệ rất nghiêm khắc nhưng thực tế nàng trải nghiệm có thể dùng từ, vô lại, ti bỉ...

“Sư phụ cái ôm này sư phụ để dành sau này cho sư nương đi, đồ nhi sợ bị đoản mệnh nên không dám thụ hưởng.”

Hắn cắn vào tai nàng khá mạnh, nàng kêu lên vùng vẫy thoát khỏi hắn nhưng không được.

“Không cho phép đồ nhi nói vậy?” Hắn buông nàng ra khi đã đùa đủ, hắn ngồi dậy nắm lấy tay nàng kéo dậy.

“Ở đây chỉ có vi sư và đồ nhi nên không cần rườm rà lễ nghĩa, trong thời gian này lúc nào vi sư cho phép đồ nhi mới được ra ngoài, toàn bộ thời gian sẽ ở trong thư phòng đọc sách, ăn ngủ nghỉ đều tại đây.” Hắn lúc này trở nên nghiêm khắc.

Sự thay đổi của hắn thật chóng mặt khiến nàng khó có thể thích ứng ngay được. Đây chính là hình thức giam lỏng, nàng thích ồn ào không thích sự tĩnh mịch.

“Vi sư sẽ chỉ cho cách sử dụng vòng không gian.” Hắn nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm chú ngữ, vung nhẹ tay bắn một điểm sáng từ ngón tay giữa vào trán của nàng.

Vâng hào quang biến mất, còn nàng chẳng hiểu mô tê gì cả chỉ mở to mắt nhìn hắn. Bàn tay hắn điểm nhẹ lên mũi nàng, sau đó lại thổi một hơi vào mặt.

“Nếu còn nhìn vi sư như vậy, vi sư sẽ nghĩ đồ nhi đang cẫu dẫn.”

Trán nàng chảy mồ hôi: “Sư phụ nên nhớ đồ nhi tuổi còn nhỏ nha.”

“Lại đây.” Hắn kéo nàng đến bên cửa sổ rồi chỉ vào đống đồ của nàng ở bên ngoài, nói: “Hãy thu chúng cất đi.”

“Tuân lệnh.” Nàng hớn hở cười vì có cớ thoát khỏi yêu nghiệt, nhưng nàng mừng hụt.

“Hãy dùng đầu để mà thu.” Hắn nắm chặt tay nàng, lôi lại.

“Dùng đầu á!” Dùng đầu để cất đồ, hắn bị điên sao đầu có thể cầm đồ đã không mọc cánh tay và có thể dùng đầu để đi.

Thấy bộ mặt ngờ nghệch của nàng vừa buồn cười vừa đáng yêu hắn lại điểm nhẹ lên mũi nàng sủng nịnh.

“Đồ nhi ngốc, chiếc vòng vi sư cho có thể cất chứa toàn bộ thế giới vào bên trong, cái này tốt hơn vòng mà hôm qua vi sư đưa cho ngươi, lúc nãy vi sư giúp đồ nhi và lam ngọc giới có liên kết với nhau bây giờ chỉ cần niệm toàn bộ số đồ sẽ thu về lam ngọc giới.” Hắn nhẹ nhàng giải thích.

“Có chuyện như vậy à?” Nàng hoài nghi.

Mặt hắn đen thui, môi mỏng ngậm chặt một lúc mới nói: “Ngươi không cảm nhận được sự khác lạ sao, dùng thần thức đi thăm dò lam ngọc giới.”

“Ha ha... quả thực là có.” Theo bản năng sẵn có trong đầu, khi nàng nhắm mắt lại thực sự là có sợi dây liên kết, không thấy không sao nhưng thấy rồi nàng suýt ngất vì bên trong lam ngọc là một mảng không gian khác, nó hình thành theo suy nghĩ của nàng, nàng muốn nghĩ tới rừng cây liền có ngay thậm chí nàng còn thấy chính mình đang ở trong rừng cây chỉ có điều nghĩ tới những thứ ở hiện đại lam ngọc không đáp ứng. Nàng niệm cho đống đồ đi vào trong lam ngọc chưa kịp nháy mắt đống đồ đã ở trong lam ngọc, nàng muốn thứ gì chỉ cần nghĩ tới liền xuất hiện. Có lam ngọc nàng hiểu vì sao bọn họ chỉ cần vung tay một cái là có ngay, hóa ra là có món bảo bối kỳ diệu này, bây giờ nàng cũng có thể vung tay tùy ý mà lấy ra.

“Sư phụ...” Nàng mừng rỡ phi tới bên ghế ôm lấy cổ hắn từ phía sau, không hề kiệt xỉ liền lẹp bẹp lên má hắn hai cái: “Yêu sư phụ chết đi được.”

Nàng buông tay khỏi cổ nhưng hắn cầm trụ hai tay nàng lại giữ cho nàng ở tư thế vẫn ôm cổ hắn từ phía sau. Hắn cắn cắn môi, tiếc thật không thể cảm nhận được môi nhỏ kia chạm lên da mặt sẽ như thế nào, đáng tiếc mặt nạ nhận được, hắn buồn bực ai oán vì sao chọn vào lúc này thay da đổi thịt chứ.

“Nếu đồ nhi ngoan vi sư có thể cho nhiều hơn nữa.” Hắn đang tính bài dụ dỗ.

“Thật không?”

“Vi sư khi nào thì gạt ngươi, được rồi cũng nên tới thư phòng.”

Hắn buông nàng đứng dậy, rồi bước đi trước. Dáng người lả lướt, mềm mại mà uyển chuyển, màu tóc bạch kim đung đưa theo mỗi bước chân, nàng thầm than người trước mặt mình đích thị là nữ nhân không phải nam nhân, chính vì nàng coi sư phụ là nữ nhân sau này mới hối hận.