Ngủ thẳng đến khi thức giấc, Phương Tý Thần vẫn là không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Phỉ còn nằm trên người anh, còn lưu lại bên trong cơ thể anh. Đáng chết!
“Phỉ....! Đứng lên!” vỗ vỗ thân thể hắn, nhìn Phỉ chậm rãi thức tỉnh.”Hỗn đản này!” không khỏi thấp giọng mắng
Nháy mắt nhìn thấy Phương Tý Thần, vừa lòng nhìn thân thể bên dưới đang căng thẳng, cơ hồ lộ ra vẻ mặt thống khổ, Phỉ mỉm cười, sờ nhẹ lên khuôn mặt đỏ ửng của Phương Tý Thần.
“Tránh ra!” Anh hiện tại không dám đối mặt Phỉ, phải nói, không biết nên làm sao đối mặt mới tốt. Loại chuyện này, làm cho anh rung động quá lớn, anh cơ hồ không thể chấp nhận... cùng với đứa con của mình ở trên giường. ai có thể thản nhiên chấp nhận a?
Loại sự tình này... không biết phải giải quyết làm sao mới tốt...
Phương Tý Thần thở dài một hơi, mới giật mình thôi mà phần eo đã phát đau làm anh kêu ra tiếng. Thực... Thực đau! Sao lại đau như vậy a? Đau như vậy, nhưng mà anh... anh muốn đi tắm a!
Phỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh, giống như nhìn thấu tâm tư của anh mà dẫn anh đến phòng tắm. Xuyên qua tấm gương, anh nhìn đến dấu vết thảm thương trên người mình, thật muốn khóc!
“Phỉ...” Phỉ buông nước ấm, ôn nhu thay anh tẩy rửa.”Chuyện hôm qua... có hay không nên quên đi? Tôi biết cậu chỉ là nhất thời xúc động.”
Động tác của Phỉ không ngừng.”Anh nói đúng một nửa, tôi đúng là nhất thời xúc động, nhưng sẽ không cứ như vậy mà quên đi.” Phỉ mở to mắt chống lại anh, anh hoảng sợ.
Sao a.”Tôi là cha của cậu...” lời nói còn chưa dứt đã bị Phỉ hôn khóa môi, anh rõ ràng rành mạch nghe được Phỉ nói: “Tôi không thích nghe những lời này.”
Có lẽ, không nói gì mới đúng là biện pháp tốt nhất a.
Cứ như vậy qua được một ngày, thời gian bình thường đều trôi qua mau là vậy, nhưng hôm nay cảm giác một ngày như là một năm dài đằng đẵng a. Phương Tý Thần vẫn nằm ở trên giường, mà Phỉ cũng không nói một chữ nào. Như vậy, so với lúc trước càng xấu hổ hơn!
Phương Tý Thần không thèm để ý thương thế trên người cũng ra khỏi cửa đi làm. Kết quả của việc đi làm là khi hắn vừa bước xuống giường, ngoài mặt thì giả vờ như không có việc gì nhưng trong lòng thì đang thét lớn câu đau đớn.
A... Chết tiệt! Đau quá!
“Anh không sao chứ?” trước khi anh xuất môn, đó là câu đầu tiên mà Phỉ nói, rồi mới cười lớn nhìn theo bóng anh rời đi.
Ai ~ oán thán chính mình ra vẻ, nhưng giờ có hối hận cũng không còn kịp rồi.
Chậm rãi đi vào văn phòng, mọi người lại gần hơn, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh, nhìn anh, anh theo bản năng nhìn lại mình, một chút động cũng khiến hạ thân anh bắt đầu đau nhức.
“Mọi người sao vậy?” nghĩ muốn giả vờ có tinh thần cũng là lực bất tòng tâm.
“Này phải.. dấu hôn không?” Nam đồng nghiệp nuốt nước miếng, nhìn kĩ vào cổ anh.
Dấu hôn...? aaaaaaaaa!
Anh bối rối lấy tay che cổ mình, ngụ ý không cần nói cũng biết.
“Mẫn cảm!” Một câu này khiến mọi người đều cười, cùng với tiếng thét chói tai của nữ nhân. Kỳ thật, thời điểm anh làm quản lí là rất có uy nghiêm, tất cả mọi người có chút sợ anh. Nhưng mà như vậy thì càng có mị lực.
Anh xoay người vào phòng, đóng cửa lại nhưng vẫn còn nghe tiếng cười bên ngoài.
Này... cả phòng này hôm nay rất có tinh thần a?!
Hoàn chương 15