“Vậy làm sao bây giờ?” Ngón tay Kiếp Hỏa đỡ cái trán. Hồng Liên Liệt Hỏa đúng là nghe nói qua, đốt cháy hết thảy, bao gồm Thiên giới, trừ tộc Tu La ra, không người nào có thể giải, nhưng tộc người Tu La lại không dễ dàng thỉnh cầu như vậy?
Những đạo lý này Thần Kim Giáp cũng hiểu, giờ phút này gáy cũng đổ đầy mồ hôi, “Hỏa Diệu Tinh Quân, không biết còn cách nào khác hay không!”
“Ta đã từng nghiên cứu qua Hồng Liên liệt hỏa!” Hỏa Diệu Tinh Quân giống như rơi vào hồi ức nào đó, biểu hiện trên mặt biến đổi thất thường. Thần Kim Giáp và Kiếp Hỏa chờ gấp đến nỗi ho khan mấy tiếng, Hỏa Diệu Tinh Quân mới phục hồi lại tinh thần, quay đầu đi vào nhà để lại hai người hai mặt nhìn nhau.
“Ách, Tinh Quân, còn chưa nói hết? Không biết cũng không cần giả bộ biết a....” Kiếp Hỏa có chút đắc ý phất phất tay, ánh mắt cũng híp lại thành một đường, quay đầu thấy vẻ mặt Thần Kim Giáp thống khổ, bỗng chốc có chút lúng túng, chỉ đành phải cúi đầu cười trộm, cũng đúng lúc này Hỏa Diệu Tinh Quân cầm một bình sứ ra ngoài, “Kim tiên hữu....”
“Có, có......” Mắt thấy có hi vọng được cứu, Thần Kim Giáp kích động đến nỗi có một câu nói cũng không mạch lạc, gương mặt cười trừ, “Bên trong bình sứ là...... Đan dược?”
“Đan giải hỏa! Trước kia có một người bạn cho ta!” Hai tay Hỏa Diệu Tinh Quân siết chặt bình sứ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt bình, bộ dạng vô cùng không nỡ. Thần Kim Giáp thấy vậy lại cười dè dặt, khẩn trương đến nỗi hai tay có chút bứt rứt, cũng không thể Hỏa Diệu Tinh Quân đắc tội, nếu hắn không cho thì mình cũng không thể giành được, Kiếp Hỏa bên cạnh thầm nghĩ rất nhiều, chúng tiên đều biết Hỏa Diệu Tinh Quân bề ngoài phiêu dật thoát trần lại có một ham mê làm người ta xấu hổ, đó là thích tiền tài, sau khi thành tiên vẫn không thay đổi, cho nên Thần Kim Giáp nhìn thấy nhãn châu của Kiếp Hỏa chuyển động, “Tinh Quân, trước đó vài ngày ta có được một khối Dao Trì tiên ngọc thượng hạng, ở bên người Tinh Quân là phù hợp nhất, nên nán lại một lát để cho người mang tới, được không?”
Hỏa Diệu Tinh Quân nghe vậy trên mặt cũng không lộ biểu tình gì, chỉ là đem bình sứ cầm trong tay đưa cho Thần Kim Giáp, “Viên thuốc này trăm ngày một viên, có thể chế trụ được Hồng Liên liệt hỏa ở mi tâm của ngài, nếu muốn trừ tận gốc, không tìm tộc người Tu La thì không thể giải, bổn tiên xin lỗi không tiếp được rồi!” Vừa nhàn nhạt nói vừa chắp tay, Hỏa Diệu Tinh Quân xoay người vào trong nhà.
Thần Kim Giáp đem bình sứ bóp ở trong tay, nhìn bóng lưng xanh nhạt nhã nhặn âm thầm nhổ nước miếng, còn không phải là tên quỷ yêu tiền tài sao! Trong lòng cũng oán thầm một câu, vừa mới nghĩ xong chỉ thấy Hỏa Diệu Tinh Quân xoay đầu lại ánh mắt rét lạnh, Thần Kim Giáp cả kinh, bình sứ trên tay suýt nữa rơi xuống đất, đợi tấm lưng kia hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa mới lấy tay lau mồ hôi hột trên trán, “Hỏa Diệu này, ánh mắt thật là đủ khiếp người!”
Thần Kim Giáp đổ ra một viên đan dược ném vào trong miệng, hàm răng cắn làm vang lên tiếng răng rắc, “Tiểu Kỳ Lân, bổn tiên không để yên cho ngươi!”
Bên này Kỳ Lân ở trong núi rừng tùy ý gọi một con hổ trắng, mặc dù giờ phút này thân thể yếu ớt, dù chỉ dựa vào chút hơi thở của thần thú vương cũng đủ để cho con hổ trắng kia thần phục. Kỳ Lân ngã về phía lưng hổ trắng để nó chở mình về nơi đã tách ra với Bạch Ly. Cho đến khi tới nơi mới biến trở về hình người, dùng da lông thay đổi một bộ trường bào màu đen, sợ bọn họ lo lắng Tề Lăng còn chỉnh đốn lại cho gọn gàng một chút, đuổi hổ trắng đi. Hắn lại xem canh giờ, dược tính của thuốc giả chết cũng sắp hết, lập tức bước ra một bước, “Bạch Ly, tôi đã trở về!” Thanh âm suy yếu lại không che dấu được vui sướng, may mắn sống sót sau tai nạn, may mắn còn có thể nhìn thấy nàng? Tề Lăng thấp đầu, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, lại đi vài bước, hình ảnh hiện ra trước mắt.
Vừa ngẩng đầu, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, dưới chân mềm nhũn, Tề Lăng suýt nữa ngã quỵ, chỉ thấy Sênh Ca nằm ở nơi đó sống chết không rõ, mà Bạch Ly lại không thấy bóng dáng đâu.”Sênh Ca!” Tề Lăng chạy tới xem thử, toàn thân Sênh Ca đều có độc vật quấn quanh, còn có con rết từ trong miệng hắn chui vào chui ra, tình huống hết sức kinh khủng.
Hắn nhìn lại vật nằm bên cạnh chính là Viên Thịt, xem thử cũng chỉ là bộ dáng trong tiến hóa, không bị thương tổn gì, bên cạnh Viên Thịt là con rắn cuộn tròn chính là Huyền Mặc không có động tĩnh gì. Làm sao có thể, ngay cả Huyền Mặc cũng biến thành bộ dáng này, trong lòng kêu gào, Huyền Mặc không có chút phản ứng nào. Thực lực Huyền Mặc Tề Lăng là người hiểu rõ, người nào có thể biến nó thành như vậy? Hơn nữa còn không để lại dấu hiệu gì? Chẳng lẽ lại là những thần tiên kia?
Dưới cơn nóng giận Tề Lăng chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết sôi trào, “Cút ngay!” Cắn răng nghiến lợi nói một câu làm cho không khí chung quanh giống như đóng băng, trong lúc nhất thời rất nhiều độc vật rối rít chạy tứ tán, dù sao hơi thở thần thú vương đang ở chỗ này, ngoài rắn, côn trùng, chuột, kiến còn lại không có bất kỳ sinh vật cấp thấp có năng lực tư duy nào ở lại.
Giờ phút này thấy Sênh Ca, hắn lấy tay xem xét phát hiện vẫn còn mạch đập nhưng lại trúng kịch độc, cũng không thể nhìn ra đầu mối từ Huyền Mặc, lập tức Tề Lăng hơi suy nghĩ một chút liền từ trong ngực lấy ra đan dược trước kia dùng Hỏa Kỳ Lân luyện chế nhét vào trong miệng Sênh Ca. Sênh Ca vừa mới nuốt xuống, những độc vật còn quấn quanh người hắn giống như bị giội nước sôi mà lăn lộn khắp nơi, từ trên xuống dưới vội vã chạy đi, dư lại cũng chỉ là những thi thể của độc vật bị bỏng chết trên da Sênh Ca, thi thể còn tản một mùi cháy khét.
Tề Lăng nghĩ phải làm Sênh Ca mau mau tỉnh để hỏi cho rõ nguyên nhân, suy nghĩ một chút, một tay Tề Lăng đem Sênh Ca nâng dậy, phủi hết thi thể độc vật, sau đó vứt lên một phiến đá sạch sẽ, lại từ trong hồ lô ngọc đổ chút nước sạch vào trong miệng Sênh Ca, rải đầy trên mặt, “Sênh Ca, tỉnh!”
Lung lay một lát, Sênh Ca mới chậm chạp mở mắt ra, một chút hồi thần, nhìn thấy Tề Lăng trước mắt, nhất thời liền rơi lệ, “Không xong, Bạch Ly bị người Ma Tông bắt đi!”
......
Ở bên này Mộc Bạch Ly yếu ớt tỉnh lại, vừa rồi mình bị làm sao vậy, tại sao đột nhiên liền hôn mê? Đám mây kỳ quái kia, có chuyện gì xảy ra? Điểm chết người là, nơi đen ngòm này rốt cục là nơi nào?”Tề Lăng, Sênh Ca? Hai người đang ở đâu?”
“Ai nha, sư phụ, tiểu cô nương kia tỉnh!” Một giọng nữ thanh thúy vang lên, Mộc Bạch Ly dựa theo thanh âm kia nhìn lại, nơi xa có ánh lửa, nàng đem chân khí ngưng tụ, rốt cục thấy rõ ràng bên kia là một sông nhỏ, bờ sông lác đác ánh lửa cùng hai bóng người ảm đạm, một nam một nữ.
Giống như cảm nhận được tầm mắt của nàng, nam nhân kia xoay đầu lại, nhưng cũng không nhìn thấy rõ gương mặt, là đôi mắt kia trong đêm đen hết sức chói mắt, chính xác mà nói phải là một đôi, một đôi mắt màu tím! Trong lòng Mộc Bạch Ly cả kinh, ánh mắt màu tím? Ánh mắt màu tím, trong lòng lẩm nhẩm mấy câu, trong đầu liền có một đáp án miêu tả sinh động, làm thế nào cũng không thể cắt, nàng lắc đầu một cái, lại thấy người nọ quay đầu lại, ngắm nhìn mặt nước. Còn nữ tử kia đi tới đây, lục lạc trên người phát ra tiếng vang thanh thúy, khom người nhìn xuống dưới, ánh mắt Mộc Bạch quét trên dưới một phen, cuối cùng rơi xuống trên cổ tay của mình.
Mộc Bạch Ly giờ đây mới phát hiện cô gái này cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt thuộc về loại mắt phượng hẹp dài, giờ khắc này đang cười híp mắt thành một đường, thoạt nhìn giống như tiểu hồ ly xinh đẹp, chỉ thấy nàng giống như đã nhìn đủ, chỉ chỉ cổ tay Mộc Bạch Ly, “Cô đã tỉnh a, không nên lộn xộn nha?”
“Ừm?” Mộc Bạch Ly cúi đầu vừa nhìn, quấn trên cổ tay chẳng lẽ không phải là Huyền Mặc sao? Lập tức đang muốn giải thích liền nghe cô gái nói tiếp, “Đây chính là Hồng Duệ của sư phụ ta, nếu cô lộn xộn nó sẽ cắn cô nha!” Dứt lời cô gái còn làm một động tác vô cùng khoa trương, đưa tay đặt ở trước người liên tiếp vẽ nhiều cái vòng tròn lớn, “Kịch độc vô cùng a, kịch độc vô cùng a!” Nói xong nhìn bộ dạng Mộc Bạch Ly không ngừng mê man, có chút gấp, “Cô có nghe hay không, Hồng Duệ của sư phụ kịch độc vô cùng, cô không thể lộn xộn! Này, này!”
Đã thấy Mộc Bạch Ly ngẩng đầu, thanh âm có chút run rẩy, “Sư phụ của ngươi, là Trích Tinh ở Ma Tông?”
Một trong sáu ma tướng của Ma Tông, yêu đồng Trích Tinh!
(yêu: yêu quái, đồng: con ngươi, đồng tử)