Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Quyển 2 - Chương 7: Cuộc sống cấm đoán 7




“Mẫn Chi! Mấy ngày nay con lười biếng không luyện công cũng không thấy bóng dáng đâu, có nên phạt hay không?” Thanh Dương cũng không hỏi Trương Mẫn Chi đã làm gì, ngay cả là có lý do quan trọng như thế nào cũng không thể  trong thời gian dài như vậy không luyện công.

Hắn vốn là là người cả ngày chỉ biết tu hành đến si mê, thế nhưng đến Nguyên Anh hậu kỳ liền gặp khó khăn khó có thể tiến thêm, người tu đạo tu luyện đến tử phủ Nguyên Anh sau đó mới coi là chân chính vượt qua ngưỡng cửa Tu Chân giả, nhưng người có thể chạm đến ngưỡng cửa đó cũng không nhiều. Người bình thường mức cao nhất cũng chỉ là ở Đan Thành hay Thai Tức thì dừng bước.

Thanh Dương đã chạm tới ngưỡng nhưng không cách nào tiến thêm một bước, trong lòng tiếc nuối, vì vậy liền đem toàn bộ tinh lực dạy cho đồ đệ, mà Trương Mẫn Chi là một người trong nhóm những đệ tử nhân tài kiệt xuất.

Mấy ngày không thấy hắn luyện công liền phái người đi tìm, nào biết liên tiếp ngồi chổm hổm chờ  nhiều ngày như vậy, đến tận hôm nay tới từ sáng sớm mới bắt được. Thanh Dương nhìn ái đồ quỳ gối trước mặt vừa tức giận vừa tiếc hận, nhất định phải trừng phạt hắn thật thỏa đáng, tránh cho về sau lặp lại tình huống như thế. Trong sân mọi người bởi vì khiếp sợ uy áp bên này đem Kiếm Vũ uy vũ sinh gió, chỉ sợ không cẩn thận, lửa giận liền liên lụy đi.

“Đệ tử biết sai rồi!”

“Biết sai lầm rồi sẽ phải nhận phạt, trước quỳ ba canh giờ cho ta!” Thanh Dương dứt lời xoay người muốn đi, vạt áo trường bào lại bị kéo lấy, bước không ra bước, quay đầu nhìn lại, Trương Mẫn Chi đang nắm vạt áo của mình, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, “Sư phụ, ngày mai phạt được không?”

“Tại sao? Há có thể do con quyết định?” Thanh Dương giận dữ hỏi.

“Con, con......” Trương Mẫn Chi con… con mấy cái cũng không nghĩ được lý do gì, nhất thời sốt ruột, “Con muốn đi nhà xí!”

“Hỗn trướng!” Thế nhưng vì tránh né, trì hoãn trách phạt nghĩ ra cái lý do như vậy, Thanh Dương càng thêm tức giận, “Quỳ mười canh giờ cho ta, các ngươi!” Đưa tay chỉ hai đệ tử bên cạnh vẫn đang luyện kiếm với nhau, “Các ngươi thay ta trông chừng nó! Một bước cũng không cho nó đi!”

“Sư phụ, này mười canh giờ......”

“Ừ? Các ngươi cũng muốn lần lượt bị phạt!” Thanh Dương trừng mắt, hai đệ tử lập tức cúi đầu không dám nói chuyện, lúc này cũng không thể chọc giận sư phụ. Đợi Thanh Dương đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Trương Mẫn Chi quỳ ở nơi đó, trong đầu rối loạn. Mười canh giờ, mười canh giờ, mười canh giờ sau chẳng phải là trời tối rồi, xong rồi, nếu người khác đi đưa cơm cho Bạch Ly, đây chẳng phải là không thấy được Bạch Ly lần cuối cùng, không được, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Hai vị sư huynh khẳng định không dám trái lệnh sư phụ, làm thế nào mới có thể rời đi lúc này, lòng Trương Mẫn Chi như lửa đốt, rồi lại không nghĩ ra biện pháp, chỉ có nóng ruột, nước mắt cũng nhanh lăn ra ngoài.

Mặt trời đã lên cao, “Sư huynh, đệ muốn đi nhà xí!” Trương Mẫn Chi ôm bụng gương mặt nghẹn đỏ, dùng vẻ mặt hết sức thống khổ nói.

“Này......” Nhìn bộ dạng Trương Mẫn Chi cũng không giống là giả vờ, len lén nhìn quanh  một cái, giờ phút này sân luyện tập đã không có người, tất cả mọi người đi ăn cơm rồi, lại cúi đầu liếc mắt nhìn bộ dạng Trương Mẫn Chi  thống khổ, “Vậy cũng tốt, đệ đi nhanh về nhanh!”

Trong lòng Trương Mẫn Chi tràn đầy vui mừng, đang muốn đứng lên, chợt nghe được trong không trung một tiếng rống to, “Quỳ ở yên đấy cho ta, không cho đi đâu hết! Nhà xí cũng không cho!” Chỉ thấy một con diều giữa không trung, giờ phút này quanh thân có màu đỏ lửa giận, quanh quẩn trên không trung  không ngừng lặp lại câu nói kia, “Quỳ ở yên đấy cho ta, không cho đi đâu hết......” Thì ra Thanh Dương vẫn phân phó một phần Linh Thức trông coi chỗ này. Cái trán đệ tử kia rơi xuống một giọt mồ hôi, lần này không dám khinh thường, ngồi xuống luyện khí đồng thời cũng không quên  nhìn chằm chằm Trương Mẫn Chi. Lần này, Trương Mẫn Chi vô vọng, chán nản, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Mình không đi Bạch Ly có thể mất hứng hay không, ngày cuối cùng rồi, về sau không biết lúc nào mới có thể gặp lại, nên làm cái gì bây giờ, làm thế nào mới tốt?

Từ lúc mặt trời đỏ nhô lên cao cho đến khi ánh trăng treo trên ngọn liễu, mười canh giờ rốt cục kết thúc. Trương Mẫn Chi run rẩy đứng lên, giống như ngay cả hai chân đều không phải là của mình, cự tuyệt ý tốt của sư huynh tới đỡ mình, Trương Mẫn Chi nỗ lực tế lên phi kiếm, lung la lung lay  liền bay về phía sau núi Thiệu Hoa. Thế nhưng ở miệng núi lại bị đệ tử giữ cửa ngăn cản, nói thế nào đều không thể dàn xếp, đều không cho đi vào, “Hôm nay ta quên đưa cơm cho nàng!” Thanh âm  nghẹn ngào.

“Dù sao là ngày cuối cùng, không đưa  thì tốt hơn, đói chết đáng đời!” Một đệ tử hung tợn nói.

“Đi đi, muốn đi đâu thì đi, chớ ở chỗ này, ta muốn đuổi người!” Lấy ra phi kiếm vung mấy cái, đẩy Trương Mẫn ra, “Đi mau!”

Muốn xông vào lại bị ngăn lại, Trương Mẫn đi đứng cũng tê tê giờ phút này càng đứng không vững, trực tiếp ngã nhào trên đất, đầu gối cũng mài ra máu, “Ngươi là đệ tử Mộc Tú Phong?” Nhìn thấy trên y phục Trương Mẫn Chi có chữ Mộc, “Không đi nữa, ta bẩm báo chưởng môn!”

“Ai, ai trốn ở nơi nào?”

Chỗ bóng tối đi ra một người,vóc người tuy nhỏ lại có tư thế ngạo nghễ.

“Thì ra là Ngôn Lăng sư đệ!” Người tới chính là Tề Ngôn Lăng, gương mặt không chút biểu tình đứng im ở đó, lại làm cho người ta cảm thấy tầm mắt kia giống như vững vàng khóa trên người mình, làm cho  da đầu người ta có chút tê dại.

Tề Ngôn Lăng là ái đồ của chưởng môn, là thiên tài hiếm có, chỉ thời gian một tháng liền từ nhập môn tu luyện đến Đan Thành hậu kỳ, có thể nói là chưa từng có ai làm được, vì vậy được chưởng môn vô cùng yêu thích, hơn nữa mặc dù lãnh ngạo nhưng không sinh sự, bởi vì năng lực bản thân nên được mọi người kính nể, cho nên giờ phút này đệ tử giữ cửa chắp tay, mặt mỉm cười hỏi, “Không biết sư đệ tới chỗ này có chuyện gì?”

(những level này sẽ được nói rõ hơn ở phần sau ;)))

“Tùy tiện đi một chút, gặp phải bằng hữu dừng lại xem một chút!” Dứt lời đi tới trước mặt Trương Mẫn đỡ hắn dậy, “Quấy rầy hai vị sư huynh rồi, chúng ta liền rời đi!” Không để ý Trương Mẫn Chi  phản kháng, tế lên phi kiếm của mình đem Trương Mẫn Chi đẩy vào phía trên trực tiếp đưa về  Mộc Tú Phong, cách một hồi lâu hắn phi kiếm liền trở lại, nhẹ nhàng nắm tay, nhìn phương xa, như có điều suy nghĩ, trên mặt lại mặt không chút thay đổi. Gió nhè nhẹ thổi, đai lưng cùng sợi tóc bay múa, rất có tiên tư**.

**tư thế, điệu bộ của thần tiên

Nửa đêm, trăng sáng sao thưa, đệ tử giữ cửa đã đổi phiên, hai đệ tử đứng ở nơi đó ngáp một cái. Chỉ nghe một hồi nói liên miên, “Người nào?” Một đệ tử nâng kiếm liền hướng trong bụi rậm đâm tới, “Meo meo......” Một con mèo đen vèo thoát ra thật là xa, thoáng một cái đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

“Là con mèo hoang!”

“Ngươi a, ngạc nhiên!” Một người đệ tử khác cười đùa nói.