Thiếu niên anh tuấn, thật mỹ làm cho người ta khó có thể rời đi tầm mắt, khiến cho mọi người không khỏi so sánh, hắn và nàng, rốt cuộc người nào đẹp nhất? Ánh mắt ở giữa hai người lưu chuyển, hồi lâu, mới thật thấp giọng cảm thán, cân sức ngang tài, một đôi bích nhân**......
**bích nhân : một đôi trai gái xứng đôi vừa lứa.
“Ngôn Lăng, tại sao lần này lại muốn ra ngoài?” Chưởng môn Trương Trọng mỉm cười, thoạt nhìn giống như phụ thân hiền hậu. Cũng khó trách Trương Trọng hỏi như vậy, trước kia đã từng đề cập tới việc này để cho Tề Lăng tăng cường năng lực, nhưng hắn luôn cự tuyệt, lần này tại sao lại đột nhiên muốn đi ra ngoài?
“Đệ tử gần đây gặp phải bế tắc, tu vi không có đột phá, nghĩ đến chắc hẳn là thiếu hụt kinh nghiệm thực tế, muốn xuống núi tu luyện!” Tề Ngôn Lăng vẫn nhàn nhạt nói, lại làm cho người ta mơ hồ cảm thấy không có cách nào kháng cự. Hơi thở lạnh như băng bao quanh thân, làm cho người ta muốn gần nhưng lại không có cách nào gần, chỉ có thể đứng xa xa nhìn. Tử Hợp chính là đứng nhìn như vậy, ngay cả mắt đều không nháy, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ động tác nào của hắn, đối với nàng mà nói dù giơ tay hay nhấc chân cũng tản mát ra mị lực không cách nào kháng cự.
“Nếu như vậy, con cũng xuống núi đi!” Trương Trọng khoát khoát tay, cười cùng toan tính. Lại nghĩ ngợi, từ trong ống tay áo lấy ra một cái hồ lô màu bích lục, lớn chừng ngón tay cái. Ngoài miệng hồ lô còn buộc một sợi tơ hồng có vẻ hết sức khéo léo, “Vi sư cũng không có cái gì tốt đưa cho con, ngọc hồ lô này con cầm đi!”
Bên dưới một đám đệ tử nhất thời có chút khiếp sợ, ngọc hồ lô kia là thượng phẩm pháp bảo. Mặc dù chỉ là đồ chứa nhưng lại có thể cho vạn vật, hơn nữa đồ đặt ở bên trong sẽ tự động tụ tập linh khí, ách, nói đơn giản chính là túi Càn Khôn loại cao cấp.
Chỉ thấy Tề Ngôn Lăng nhận lấy rồi nhét vào tay áo, đầu khẽ thấp xuống, “Tạ sư phụ!” Không có một tia mừng rỡ, bình tĩnh giống như mặt hồ không gợn sóng lại làm cho một đám thút thít không dứt.
Tề Ngôn Lăng đi thẳng tới bên cạnh Mộc Bạch Ly, ý tứ không nói mà gặp!
“Chúng ta một tổ!” Tề Ngôn Lăng thấy Mộc Bạch Ly chỉ ngây ngốc trợn to cặp mắt, khẽ nghiêng đầu đi nói một câu, giọng nói khẳng định, không đợi Mộc Bạch Ly trả lời lại quay đầu đứng thẳng người, giống như vẫn chưa từng nhúc nhích qua.
Lúc này, Sênh Ca cũng đi tới, “Sư huynh, ta có thể cùng chung tổ với hai người chứ!” Nói xong cũng quay sang Mộc Bạch Ly nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt tái nhợt hiện ra một tia đỏ ửng, hiện ra một loại xinh đẹp nhu nhược cảm giác làm cho không người nào có thể cự tuyệt.
Mộc Bạch Ly ngây ngốc không tự chủ gật đầu, chờ phản ứng kịp thì chột dạ nhìn Tề Lăng một cái, thấy mặt hắn không thay đổi, lập tức cúi đầu giả bộ đà điểu.
“Nếu sư huynh không phản đối vậy ta cùng tổ!” Nói xong Sênh Ca liền đứng bên cạnh Mộc Bạch Ly.
“Ngôn...... Tề sư thúc!” Tử Hợp giờ phút này cũng có vẻ điềm đạm đáng yêu, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, “Ta......” Lời còn chưa nói hết lại thấy Tề Ngôn Lăng nghiêng đầu nói câu ngày mai lên đường. Nói xong xoay người liền đi, mấy bước đã bay ra đại điện. Lưu lại Tử Hợp một gương mặt trắng bệch, thân thể cũng mơ hồ có chút run run. Đệ tử bên cạnh đưa tay muốn đỡ nàng lại bị nàng đẩy ra, hung hăng nhìn Mộc Bạch Ly một cái sau mới xoay người đứng ngay ngắn, đầu cúi thấp, đã không thấy được vẻ mặt.
“Mọi người trở về thu dọn đồ đạc, sớm lên đường đi!” Theo lời chưởng môn ra lệnh. Mọi người tản ra, chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi ngày mai.
Trở lại Mộc Tú Phong, Mộc Bạch Ly tựa vào cây đào, hai tay vòng ở thân cây, cằm cọ ở trên cây khô, gương mặt mê man.
“Bạch Ly?” Thanh Phạm có chút buồn cười, híp mắt gọi, “Tới đây ngồi!”
“Không muốn!” Cằm dựa vào thân cây, Mộc Bạch Ly thở dài. Vừa quay đầu, liền thấy mặt Thanh Phạm để sát vào, dọa cho nàng sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, “Sư phụ, người làm gì thế?” Không phải vừa mới ở bên kia sao, làm sao lại vô thanh vô tức** đã tới bên này. Bạch Ly đưa tay vuốt ngực một cái, áo não trừng mắt liếc cái người cười đến dạt dào ý xuân.
**vô thanh vô tức : không có âm thanh, không có hơi thở.
“Ngươi không qua, ta phải đi đến đây!” Trong giọng nói nhàn nhạt ủy khuất lại làm cho Mộc Bạch Ly có chút cảm giác đau lòng, nhưng cũng chỉ là chợt thoáng qua rồi biến mất. Đây chính là sư phụ a, hiện tại đã có phản xạ có điều kiện, cảm giác đau lòng đi qua chính là một hồi sợ hãi,có dự cảm thật không tốt!
“Bạch Ly, ngươi muốn sống cùng một chỗ với ai?”
“Dạ? Có ý gì?” Mộc Bạch Ly nhìn gương mặt của sư phụ nhà mình nghiêm chỉnh, mê muội mãi.
“Ba!” Mi tâm bị búng mạnh, “Sư phụ......”
“Ngốc, hỏi ngươi muốn sống chung với ai!” Thanh Phạm đưa tay để sau lưng, có vẻ rất nghiêm túc.
“Muốn sống chung với ai? Rất nhiều a!” Mộc Bạch Ly có chút suy nghĩ, “Đâu có vấn đề gì, muốn cùng sư phụ, sư huynh, Mẫn Chi ca ca, Tần trưởng lão, Viên Thịt, Mễ Đa, tất cả mọi người ở chung một chỗ a!” Sợ không có đếm đủ, Mộc Bạch Ly cố ý giơ thêm một ngón tay.
“Nếu như chỉ có thể chọn một?”
“Chỉ có thể chọn một?” Mộc Bạch Ly lập tức sửng sốt, ngón tay đếm lại đếm, trong miệng nói nhỏ giống như niệm kinh, tay vô ý thức nắm tóc, lập tức gạt vài cái......
“Quên đi, quên đi......” Thanh Phạm nhìn bộ dạng Mộc Bạch Ly phát điên có chút không đành lòng, “Ngươi đi thu dọn đồ đạc đi, ngày mai cùng Tề Ngôn Lăng và Sênh Ca xuống núi!” Thanh Phạm nói xong xoay người rời đi, không có chú ý tới giờ phút này sắc mặt Mộc Bạch Ly trong nháy mắt thay đổi.
“Nếu như chỉ có thể chọn một người? Không cần nghi ngờ, chỉ có thể là Tề Lăng!” Mộc Bạch Ly đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trán của mình, giống như nơi đó cũng có một ấn ký, cho đến khi làm mi tâm ửng đỏ mới dừng tay, “Tề Lăng!” Bờ môi nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, lại rối rắm đặt ở trong lòng.
......
“Sư phụ, tại sao những thứ này cũng phải mang?” Mộc Bạch Ly run run đem gần mười bộ y phục vứt ra ngoài, vẫn còn rất mới, hơn nữa không phải là màu lam nhạt mà là màu phấn hồng. Mộc Bạch Ly cảm giác cái trán mình đầy mồ hôi.
Thanh Phạm cũng không trả lời, cười đến ôn hòa. Mộc Bạch Ly bỏ mấy y phục ra đang muốn để ra ngoài thì trên mu bàn tay tê rần, giương mắt nhìn sư phụ cười đến là ấm áp, nàng khóc không ra nước mắt, chỉ đành phải ấm ức đem chúng bỏ vào trong bao quần áo.
“Ngoan......” Thanh âm nhu hòa nhất thời vang lên, tay Mộc Bạch Ly run lên, vẫn phải nhịn, thanh âm cũng mang theo nức nở, “Sư phụ, tại sao còn có bồ kết?”
Khi đệ tử xuống núi những sư phụ khác đều cho vài pháp bảo, phi kiếm…, sư phụ của mình làm sao lại như vậy chứ? Đáy lòng thở dài yếu ớt, người không thể nhìn bề ngoài, nhìn người không thể nhìn mặt ngoài a, đây là lĩnh ngộ của nàng trong hai năm qua......