Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Quyển 1 - Chương 1: Chuyện xưa 1




"Lục soát, lục soát khắp nơi cho ta! Nhất định không thể để cho nó chạy mất!"

Trong lúc nhất thời cả Thiệu Hoa Sơn đều náo loạn, một nhóm lại một nhóm  người tỉ mỉ  lục soát, nhà xí, khuê phòng, thậm chí là ngăn tủ gỗ nhỏ hoàn toàn không thể nào giấu người cũng đều bị mở ra kiểm tra từng cái một, ngay cả thảm cỏ cũng bị bới ra, hận không thể đào sâu ba thước. Giữa không trung có rất nhiều đệ tử ngự kiếm phi hành**, tất cả đều vội vã, số người đông đảo, nhiều lần thiếu chút nữa liền xảy ra sự cố “giao thông” trên không nghiêm trọng.

**đây là phương tiện giao thông của phái này ý;)) đứng trên kiếm để di chuyển trên không

Vậy rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?

Tam sư huynh mới từ hành trình tu luyện bên ngoài trở về, Mưu Trình Hoa vừa lên Thiệu Hoa Sơn liền phát hiện cảnh tượng kỳ quái, chẳng lẽ là yêu ma đột kích? Bất chấp tất cả, vội vàng ngự kiếm, nhanh như sao băng, trong nháy mắt chạy tới Quỳnh Hoa điện.

"Chưởng môn sư phụ, phát sinh chuyện gì?" Liếc mắt thấy sư phụ và sư mẫu đứng ở ngoài đại điện, chỉ thấy mặt sư phó xanh mét, nắm tay siết chặt, còn sư mẫu bên cạnh lại là gương mặt lo lắng, khóe mắt mơ hồ còn ướt nước mắt.

Thấy người tới là Mưu Trình Hoa, sư mẫu thu lại khuôn mặt u sầu, "Trình Hoa a, hôm nay đã trở lại, mau tới đây để cho sư mẫu xem một chút, hơi gầy nhưng ngày càng anh tuấn uy vũ rồi, đi ra ngoài tu luyện có khỏe không!"

"Dạ, tạ sư mẫu quan tâm." Mưu Trình Hoa thành thật đáp. Mắt thấy sư phụ chỉ khẽ gật đầu, "Ừm, tu vi tiến bộ  không ít, xem ra không có lơ là."

"Không biết phát sinh chuyện gì?" Mưu Trình Hoa hỏi lần nữa, không giống như là kẻ địch bên ngoài đột kích, hình như là đang tìm cái gì?

"Ai, còn không phải là nha đầu Bạch Ly này!" Sư mẫu thở dài, nhìn nam tử bên cạnh, muốn nói lại thôi.

"Tiểu sư muội làm sao?" Ba năm trước đây lúc mình rời đi, tiểu sư muội còn là một tiểu nha đầu béo  mới biết đi tập tễnh, hiện tại cũng chỉ mới 7 tuổi  thôi, sẽ gây ra chuyện  kinh thiên động địa gì? Chẳng lẽ bị bắt đi? Không biết ác nhân là ai, nhất định phải cứu tiểu sư muội!

Chỉ thấy chưởng môn Mộc Hoài Phong búng ngón tay phải một cái, một viên giấy tròn bay ra, Mưu Trình Hoa giơ tay lên tiếp được, nghi ngờ mở ra, vừa nhìn thấy nhất thời không biết nên khóc hay cười, thì ra cục diện rối rắm như vậy là do tiểu sư muội gây ra. Chỉ thấy trên giấy viết vài cái chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo, "Ta mới không cần Huyền Mặc** làm linh thú của mình, linh thú của ta ta muốn tự mình tìm, mới không cần Huyền Mặc xấu xí đó, ta đi, xem ta mang Linh Thú so với Huyền Mặc xinh đẹp dũng mãnh gấp trăm lần  trở lại, hừ!" 

** đen như mực

Không thể không cảm khái tiểu nha đầu mới bảy tuổi  viết rất nhiều chữ như vậy thật không dễ, càng thêm cảm khái nha đầu kia không biết nhìn, Huyền Mặc cùng Huyễn Hồng là linh thú ngàn năm qua thủ hộ phái Thiệu Hoa, cách hóa thân thành long vẻn vẹn một bước ngắn, nhiều người muốn cũng không được, nhưng siêu cường Linh Thú lại bị ghét bỏ, hơn nữa còn là ngại nó xấu xí. Mưu Trình Hoa ngượng ngùng cười, đem giấy đặt lên bàn, "Không biết tiểu sư muội  đã đi bao lâu rồi?"

"Tối hôm qua vẫn thấy, nhưng sáng sớm đi gọi đã không thấy tăm hơi bóng dáng, trên bàn cũng chỉ có một phong thư như vậy, bình thường đem nó làm hư rồi, lần này thật là vô pháp vô thiên, tìm được nhất định phải trừng trị nó thật thỏa đáng! Con cũng đi đi, xem xét xung quanh!"

"Dạ, sư phụ." Mưu Trình Hoa lĩnh mệnh sau đó cũng tìm xem khắp nơi,với tình trạng này tiểu sư muội hơn phân nửa đã không còn ở trên núi rồi......

Sư mẫu Chung Hoa Anh bởi vì lo lắng không phát hiện pháp bảo Thất Thải Lăng của mình cũng không thấy đâu.

Ngàn dặm ở ngoài, một người nho nhỏ  tìm một nơi không người nhảy xuống từ trên Thất Thải Lăng mang theo, xoa xoa cánh tay cứng ngắc  bị gió thổi lạnh như băng, lại giậm chân, trong miệng nhổ ra hai lá cỏ xanh, "Trời ạ, Thất Thải Lăng này tốc độ thật đúng là nhanh a, cũng đem ta thổi bay đến nơi nào rồi!" 

Mắt thấy chung quanh đại thụ che trời, trong cánh rừng này Linh Thú chắc hẳn rất nhiều đi. Nàng đem Thất Thải Lăng quấn ở trên cánh tay, vẫn còn một đoạn dài, tay ngắn chân ngắn  thật đúng là bất tiện, nương không phải quấn trên tay vừa khít sao, bất mãn liền buộc thành nơ con bướm, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, từ trong túi Càn Khôn lấy ra chút điểm tâm liền hướng trong miệng nhét mạnh.

Đứa trẻ này không phải ai khác, chính là kiều gia Mộc Bạch Ly.

Bắt Linh Thú chính là việc đại sự, sau khi ăn uống no đủ từ trong túi Càn Khôn Mộc Bạch Ly lấy ra mấy viên thuỷ tinh cùng nhánh tùng còn có một nắm cơm thơm nức mũi, bày một tiểu trận bắt thú đơn giản ngay tại chỗ, mồi cơm nắm đặt ở chính giữa, liền trốn sau đại thụ, tâm trạng thấp thỏm  chờ Linh Thú mắc câu, dĩ nhiên tiểu trận còn thay đổi một chút. 

Mộc Bạch Ly đối với việc này có chút tự hào, nếu bắt được  Linh Thú khó coi mình không thích thì sẽ không lấy máu ra( cher: nghĩa  là muốn nó làm linh thú thì phải lấy một ít máu của mình nhỏ trên người nó), dĩ nhiên là sau đó không thể kết thành khế ước. Tiểu cô nương ngây thơ cũng không nghĩ rằng làm như vậy sẽ bắt được  Linh Thú cường đại sao, cùng cảnh xuân tươi đẹp trên núi so với Huyền Mặc, quả thực là khác nhau một trời một vực rồi. Một người cả đời đều chỉ có thể có một con Linh Thú, cũng khó trách vợ chồng Mộc Hoài Phong nhất định phải tìm được nàng tránh cho xảy ra chuyện hối hận cả đời, đáng tiếc, hình như là đã muộn!

Mộc Bạch Ly sau đại thụ nghĩ đến cao hứng, cái gì Khổng Tước a, cửu vĩ hồ a, Phượng Hoàng a, không ngừng chảy nước miếng, đột nhiên  nàng vỗ đầu, ai nha nếu gặp nhiều vậy, ta chỉ mang theo một nắm cơm, không được, phải đi lấy một nửa nắm để lại.

Mới vừa đi tới tiểu trận lại nghe thấy âm thanh rì rào, Mộc Bạch Ly vội vàng  nhanh tránh ra vẫn bị một lực lớn đụng phải, trên cánh tay tê tê  đau nhói, nhất thời liền hôn mê bất tỉnh, cái gì cũng không biết.

Cũng không biết qua bao lâu, mới yếu ớt  tỉnh lại, toàn thân trên dưới vô cùng đau đớn, nàng quan sát bốn phía, gió thổi lạnh run hết sức âm u, trời đã tối đen, ánh trăng trong rừng xuyên qua kẽ tán lá cây chiếu tới, mơ  hồ có thể nhìn thấy một chút hình  dáng cảnh vật, hình như là ta bị cái gì đập? Mộc Bạch Ly ngửa cái đầu nho nhỏ lên, cái gì cũng không nhìn rõ lắm, đành phải cúi đầu kiểm tra.

"Ai nha! Trước mặt có cái gì a!" Cúi sát đầu nhìn kỹ, hình như là có đứa trẻ nằm cuộn tròn cùng chỗ với mình, không nhúc nhích  nằm ở nơi đó, có thể ngã chết hay không? Mộc Bạch Ly có chút sợ, đấu tranh nửa ngày rốt cục lấy dũng khí đưa ra một ngón tay ở trên thân người chọc hai cái, "Này, này, tỉnh!"