Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 61: Không thể cứu vãn




Khối băng lớn ngẩn ra, không nói gì, thật sâu nhìn nàng một cái, không nói được một lời xoay người hướng đi vào trong, Bảo Bảo nép vào trong lòng Vân Hiểu Nguyệt rồi hướng hai tiểu gia hỏa trên đất khoát khoát tay, vội vàng nói:

“Đại Bảo, Nhị Bảo, mau đứng lên, hắn đi rồi!”

“Xì!”

Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được bị tiểu khả ái này làm cho tức cười, Đại Bảo, Nhị Bảo cũng mệt cho bọn hắn!

Rất nhanh, Vân Hiểu Nguyệt đã đem miệng vết thương trên chân Bảo Bảo thanh lí sạch sẽ, đắp thuốc lên, cười híp mắt vỗ vỗ mặt hắn:

“Phải nằm an dưỡng trên giường ba ngày mới được đó, Vân ca ca giờ đi xem bệnh nhân của ta, đệ ngoan ngoãn nghe lời, Vân ca ca ngày mai tới thăm đệ, có được không?”

“Thật sao?”

Bảo Bảo vốn mặt uể oải nghe được lời Vân Hiểu Nguyệt mắt to nháy mắt hiện ra tia vui mừng sáng rọi.

“Chờ ta tốt lên, huynh sẽ mang ta đi chơi sao?”

“Đương nhiên, ca ca không nói dối, nhất định mang Bảo Bảo đi chơi, ai cũng không ngăn cản được, tin tưởng ta, được không?”

“Hảo, ca ca hẹn gặp lại!”

Bảo Bảo gật gật đầu, đắc ý liếc qua khối băng lớn đang đứng một bên thủy chung mặt lạnh thị uy dường cười vui vẻ.

Ai nha nha, tên tiểu tử này, thật sự là đáng yêu a!

Sủng nịch cười cười, Vân Hiểu Nguyệt căn bản quên mất bản thể nàng chỉ có mười bảy tuổi, xoay người đi ra ngoài.

“Vân công tử, tại hạ Thiết Tranh, cám ơn người đưa điện hạ chúng ta trở về!”

Đi ra cửa phòng, khối băng lớn từ phía sau lên tiếng nói cám ơn.

“Không có gì, Bảo Bảo thật đáng yêu, ta thật thích hắn đây, ta cũng ở tại Quý Tân lâu, mọi người là hàng xóm, theo lý nên giúp đỡ cho nhau thôi, tại hạ có chuyện quan trọng trong người, ngày mai lại đến thăm Bảo Bảo, cáo từ!”

Vân Hiểu Nguyệt xoay người hơi hơi thi lễ, cười nhạt nhẹ nhàng lướt qua.

“Vân Hiểu, người chính là Vân Hiểu Nguyệt sao?”

Thiết Tranh lặng nhìn thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt dần dần biến mất, trong con ngươi đen hiện lên tia phức tạp, thật lâu, thật lâu…

Biết một nam hài siêu cấp đáng yêu làm tâm tình Vân Hiểu Nguyệt lập tức khá hơn, nhìn trời đã là giữa trưa, cũng nên ăn cơm rồi.

Vân Hiểu Nguyệt môi đầy ý cười, dọc theo bờ hồ đi đến về phía tây viện, thiên thật xanh, nước thật xanh biếc, tâm tình thật hạnh phúc. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không có lời nói ngăn đón của hai nam nhân ở trước mặt này.

” Việc gì?”

Nhìn Tần Vũ cùng Phong Tuyệt đột nhiên chui ra, Vân Hiểu Nguyệt nhăn nhíu mi, tươi cười nhanh chóng biến mất, đạm mạc hỏi.

“Hiểu Nguyệt, ta tìm nàng thật lâu, thương thế nàng đều khỏi rồi chứ? Hiểu Nguyệt, ta rốt cuộc tìm được nàng, để cho ta tới làm ám vệ của nàng, được không?”

Phong Tuyệt nhìn dung nhan quen thuộc tưởng niệm đã lâu, con ngươi đen tràn đầy mừng như điên, bước nhanh tiến lên muốn đụng chạm Vân Hiểu Nguyệt, Vân Hiểu Nguyệt bước chân chợt lóe, như gió trượt đến một bên, đạm mạc nhìn khuôn mặt Phong Tuyệt tuấn tú có chút tiều tụy, ánh mắt lạnh lùng:

” Ám vệ của ta sẽ chỉ có thể là Viễn, ngươi, ta không cần!”

“Vì sao?”

Con ngươi u ám thâm thúy của Phong Tuyệt nháy mắt ngạc nhiên, bước chân hơi hơi lảo đảo, khổ sở hỏi.

“Vì sao?”

Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng cười:

“Lúc trước chuyện ta ở Phong Vân trại thành công vì Tư thẩm trị liệu phong thấp, là ngươi nói cho Huyền Kha, đúng hay không?

Ta ở thư phòng cùng ngươi thảo luận binh pháp, nội bích cũng nói cho Huyền Kha, đúng không?

Như vậy, chuyện lúc trước tân lang là Viễn, ngươi cũng biết?

Phong Tuyệt, Vân Hiểu Nguyệt ta tự nhận là không có chỗ nào có lỗi với ngươi, coi ngươi như bằng hữu, ngươi lại đối đãi ta như vậy. Thử hỏi, ngươi có tư cách gì làm ám vệ của ta?

Nếu ngươi là Nhị Hoàng tử Huyền Vũ quốc, vậy tốt nhất nên giúp đỡ Huyền Kha cướp lấy ngôi vị Hoàng Đế là được, tìm ta làm chi, lập tức biến khỏi mắt ta. Nếu không, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình, hừ!”

Nói xong, cũng không thèm nhìn tới hai người, phất tay áo muốn đi.

“Hiểu Nguyệt chớ đi, nghe ta giải thích!”

Phong Tuyệt đại kinh, vội vàng ngăn ở trước mặt Vân Hiểu Nguyệt:

“Thực xin lỗi, Hiểu Nguyệt, Huyền Kha đúng là đế vương tài duy nhất của Huyền Vũ Quốc chúng ta, ta kỳ thực luôn luôn ngầm giúp hắn xem xét nhân tài, lúc trước ta thấy y thuật của nàng cao như thế, võ công xuất quỷ nhập thần, là một đại nhân tài.

Ta vừa thấy nàng chỉ biết nàng là người kiệt xuất hiếm có cho nên mới nói cho Huyền Kha, sau lại phát hiện nàng là nữ tử, ta lại càng bội phục không thôi.

Nhưng là Hiểu Nguyệt, ta lấy đầu xin thề, ta thật sự không biết ngày đó thành thân chính là Viẫn, nếu biết,ta liều mạng cũng sẽ ngăn cản,Hiểu Nguyệt,thực xin lỗi,ta thật sự không biết sự tình lại phát sinh đến thế này, Hiểu Nguyệt, không nên hận ta, được không?”

“Vậy thì thế nào?”

Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nghe xong, đạm mạc nói:

” Không muốn thì chuyện cũng đã xảy ra, ngươi khó chối tội, hận ngươi cũng là chuyện bình thường, ta bề bộn nhiều việc, không rảnh theo các ngươi nói chuyện phiếm, thật có lỗi!”

Lạnh lùng liếc Tần Vũ một cái, Vân Hiểu Nguyệt lướt qua hai người bọn họ đi thẳng.

“Điệp nhi…”

Tần Vũ buồn bã thở dài, thâm tình nhìn bóng lưng tuyệt mỹ của nàng, run giọng khẽ gọi:

“Chẳng lẽ… không có cách vãn hồi sao?”

Vãn hồi???

Vân Hiểu Nguyệt trong lòng đau xót, ánh mắt càng lạnh như băng: đứa nhỏ, có thể vãn hồi sao? Tỷ lệ ta làm mẫu thân cực kỳ bé nhỏ, có thể vãn hồi sao? Mĩ nhân mẫu thân thiện lương ôn nhu của ta, có thể vãn hồi sao? Nỗi đau của Nhược Điệp, có thể vãn hồi sao? Vãn hồi? Làm sao có thể!

“Tần Vũ, bởi vì… ngươi là đệ đệ của hắn, cho nên, ta không muốn gặp lại ngươi!”

Bước chân hơi ngừng lại, Vân Hiểu Nguyệt không quay đầu lại, bình tĩnh nói xong, không chút do dự lại nhấc chân!

“Thật sự, không thể vãn hồi sao?”

Tần Vũ đại đau thương, ánh mắt bi thương nhìn Vân Hiểu Nguyệt càng đi càng xa, cho đến hoàn toàn biến mất, nước mắt, rốt cục không thể nhịn được, từng giọt rơi xuống bên chân, văng lên một tia bụi trần, mà Phong Tuyệt đứng bên cạnh, môi đỏ mọng khêu gợi đã bị cắn lộ ra tơ máu, con ngươi đen sâu thẳm tràn đầy tuyệt vọng thật sâu, trống rỗng mà bi thương.

Bởi vì hai người không muốn nhìn thấy đột nhiên xuất hiện, làm tâm tình Vân Hiểu Nguyệt lại kém, bước nhanh đi vào sân, đã nhìn thấy Huyền Kha ở trong sân, vẻ mặt tươi cười rất đáng đánh đòn, nhìn khiến cho giận dễ sợ.

Bất quá, hiện tại thân phận của hắn là Thái Tử, vì an định của Bạch Hổ Quốc, Vân Hiểu Nguyệt chính là lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, chuẩn bị đến phòng Huyền Dạ xem hắn, không nghĩ tới người nào đó thật sự là không thức thời, lại chắn trước mặt nàng.

“Vân đại phu, nàng rốt cục đã về rồi, ta nhưng là đợi nàng đã lâu rồi, không biết nàng có thể cho ta một chút thể diện cùng ăn bữa cơm hay không?”

Huyền Kha mặt tươi cười, mời nói.

“Ta không nghĩ có thể nuốt được, tránh ra!”

Phụng phịu, Vân Hiểu Nguyệt quát lạnh.

“Hừ, chảnh cái gì mà chảnh, chỉ là một nam sủng mà thôi, kiêu ngạo cái gì nha!”

Đi ra cửa phòng Bạch Nhật Tưởng nghe thấy lời nói Vân Hiểu Nguyệt, nhịn không được hung hăng cho hả giận.

” Chán sống!”

Vân Hiểu Nguyệt giận dữ, ngân châm trong tay phóng ra chi chít, đâm tại cẩm bào trên bộ ngực hắn, sợ tới mức Bạch Nhật Tưởng cứng họng, hai cái đùi bắt đầu phát run.

“Bạch Nhật Tưởng, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, néu còn có lần, cho ngươi biến thành câm điếc hoặc là liệt, cho ngươi chọn, cút!”

Năm ngón tay giật nhẹ , ngân châm phút chốc toàn bộ bay trở về, tay Vân Hiểu Nguyệt đem Huyền Kha một chưởng đẩy ra, đi đến tiến vào.

Trên giường Huyền Dạ, vì được đám người Huyền Nhất cẩn thận chăm sóc, sắc mặt lại khá hơn một chút, hít sâu một hơi, Vân Hiểu Nguyệt đi tới, tay tinh tế bắt mạch.

Tình huống tốt lắm, độc tố trên cơ bản đã quét sạch, dư độc cũng giảm bớt một ít, nhìn ra được đám thị vệ này của hắn cũng tận tâm, thật ra sức, có lẽ không cần quá mười lăm ngày, Huyền Dạ liền có thể tỉnh lại a!

“Làm rất khá, cứ dựa theo phương pháp như vậy, Huyền Dạ nói không chừng rất nhanh sẽ tỉnh, đem bữa trưa vào, ta ở nơi này dùng!”

“Vâng!”

Rất nhanh, đồ ăn phong phú bưng vào, bởi vì có hai kẻ bại hoại ở đây, Vân Hiểu Nguyệt lấy ra ngân châm thử một chút, xác nhận không có độc, yên tĩnh ăn.

Đồ ăn mùi vị không tệ làm Vân Hiểu Nguyệt rất hài lòng, cơm nước xong, nàng lười ra ngoài nên phân phó thị vệ của hắn canh giữ ở cửa, dựa vào ở trên giường nệm, lẳng lặng suy tư về cổ độc của Hoàng Đế, nàng không có quên vẫn chờ nàng giải đây.

Chẳng qua trước khi giải cổ độc, nàng còn phải làm rõ ràng, cổ độc là ai hạ, bằng không nếu đả thảo kinh xà, liền hỏng việc.

Còn có chuyện Viễn mất tích, cũng làm cho nàng hết đường xoay xở, làm sao bây giờ?

Ai… Viễn, chàng rốt cuộc ở đâu, có bị thương không, rốt cuộc là ai, đem chàng bắt đi, mục đích của hắn là cái gì đây?

“Tư Đồ Viễn hiện tại thế nào, hửm?”

Trong một gian phòng tối bên trong viện, Huyền Kha ngồi ngay ngắn ở trên ghế, một bên thưởng thức trong tay mảnh ngọc, một bên lạnh giọng hỏi.

“Hồi chủ tử, người yên tâm, chúng tiểu nhân canh chừng hắn rất kỹ , hắn không có cơ hội chạy trốn!”

Một tạp dịch giả làm tiểu hầu cúi đầu đứng trang nghiêm, cung kính trả lời.

“Ngọc Nhi đâu, rốt cuộc đắc thủ chưa?”

“Bẩm chủ tử, Tư Đồ Viễn kia cứng mềm đều không ăn, vô luận Ngọc cô nương nói cùng hắn như thế nào, hắn chính là không mở miệng, cũng không liếc nhìn nàng một cái, ta nghĩ Tư Đồ Viễn này là quyết tâm không đồng ý thừa nhận hài tử của Ngọc cô nương!”

“Phải không?”

Huyền Kha trong mắt lệ quang chợt lóe.

“Tiện nữ nhân, ngay cả Tư Đồ Viễn cũng không nắm được, lưu lại còn có tác dụng gì?”

“Chủ tử, theo nô tài nghĩ hay là lại cho Tư Đồ Viễn uống vong tình đan đi, như thế nào?”

“Không được, vong tình đan mặc dù có thể quên tình, nhưng là chỉ cần có máu tươi của người yêu, lập tức có thể giải, lần trước ngươi cũng thấy đấy, máu Vân Hiểu Nguyệt đụng phải Tư Đồ Viễn, không phải lập tức giải sao?

Không thể thực hiện được, ta nghĩ lúc này đây, muốn hạ thuốc mạnh hơn mới tốt, ngươi đi chuẩn bị một chút, tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch đi!”

Trước mắt hiện lên cảnh tượng miệng Vân Hiểu Nguyệt phun máu tươi, Huyền Kha dừng một chút, phân phó nói.

“Vâng! Chủ tử, như vậy, Huyền Dạ làm sao bây giờ, chúng ta…”

“Im miệng, ta đều có chủ trương, ngươi chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của ta là được rồi, những chuyện khác không nên hỏi mới có thể sống được lâu dài, biết chưa?”

“Tiểu nhân đáng chết, thực xin lỗi, Điện hạ, tiểu nhân liền đi làm, liền đi ngay!”

Nam tử kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ.

“Hừ, biết là tốt rồi, xem kỹ Tư Đồ Viễn, biết không?”

“Vâng!”

Nam tử vội vã đi ra ngoài, Huyền Kha mỉm cười nhìn miếng ngọc trong tay, khóe miệng ý cười càng ngày càng sâu: Vân Hiểu Nguyệt, trò hay liền muốn bắt đầu, không biết nàng xem một màn phấn khích kia sẽ có biểu tình khiếp sợ như thế nào đây? Thật sự thật chờ mong, hiện tại, bên cạnh nàng đã không có người có thể giúp nàng, lúc này đây, ta nhất định phải bắt lại nàng, không tiếc bất cứ giá nào, nàng, cuối cùng sẽ là của ta, sẽ là của một mình ta, hắc hắc …

Phòng trong Huyền Kha cười đến cuồng vọng, hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, cho nên hắn không có chú ý tới, trên gốc cây khổng lồ ngoài phòng kia, có một đôi mắt phượng yêu mị, mang theo nhè nhẹ hàn ý, đạm mạc nhìn hắn, gió nhẹ nhẹ phẩy trường bào màu xanh bay bay, lộ ra một góc màu đỏ