Chậm rãi đi xuống tế đàn, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ phức tạp:
‘Thứ nhất là đối với Hoàng Đế Chu Tước thấy áy náy, vô luận nguyên nhân gì, nhân gia083 đang hảo hảo ngồi trên long ỷ lại để cho nàng đem chiếm đoạt đi, cả quốc gia cũng chiếm đoạt luôn, rõ ràng chính là tội mưu triều soán vị, còn quang minh chính đại như vậy, đúng lý hợp tình, thần vận mệnh kia nha, chỉ ném đưa người ta hai viên đan lại xem như đã xong, thật sự là còn không có việc gì nữa à! Cục diện rối rắm này, còn không phải nàng tới thu thập sao?
Thứ hai, là đối với bọn Viễn lại thấy áy náy, không chỉ có lời hứa đáp ứng bọn họ muốn ẩn cư lại không có biện pháp thực hiện, liền ngay cả đâu chỉ cần có bọn họ, không giống như đã hứa lại trêu chọc nam tử khác, cũng trước sau gì bởi vì có thêm Bảo Bảo cùng Gia Cát Phụng Thiên, hoàn toàn bị phá vỡ.
Đối với Bảo Bảo, nàng yêu thuận lý thành chương, còn đối với Gia Cát Phụng Thiên, lại là khắc cốt ghi tâm. Kỳ thực, Gia Cát Phụng Thiên tính kế nàng, cũng là vì sai lầm mơ hồ của tên thiên thần này, hắn vốn không có sai, hơn nữa vì nàng, thà rằng lựa chọn tử vong, yêu không hối hận như vậy, nam tử như vậy, nàng giận cũng không được mà tha cũng không xong, cũng luyến tiếc không muốn buông tay, tuy rằng chỉ có thời gian năm năm thôi, hazz… Trong chốc lát, vẫn nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng!
Thứ ba, nếu nói cuộc sống của Nữ Hoàng, cũng để cho nàng buồn bực. Nói cái gì tinh cầu này vốn là tinh cầu nữ tôn, nàng là nữ đế đầu tiên chứ, chó má mà! Nói trắng ra thì, còn không phải cái tiểu tử thúi kia sợ bị lão đại của hắn trách phạt sao, cho nên kéo nàng đến chỗ này bổ cứu à? Khi nàng nhìn lại, nàng nổ lực trải qua lâu như vậy, hiện tại 4 quốc gia hướng tới đang phát triển lên, làm gì còn muốn kéo nàng xuống nước, làm cái chuyện ngu ngốc gì mà thống nhất đại lục như vậy, thật là. Chỉ cần quân chủ tam quốc khác có thể tuyên dương một lý luận “Nam nữ ngang hàng” này, nam tôn, nữ tôn có cái gì khác nhau đâu?’
Cho nên, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt cũng hạ quyết tâm kiên quyết không làm chuyện nhất thống đại lục gì cả, nàng chỉ cần toàn tâm toàn ý đem Chu Tước quốc xử lý tốt là được rồi. Dù sao tam quốc khác trừ bỏ Tần Ngạo của Thanh Long Quốc trong lòng nàng còn có một chút khúc mắc, Bạch Nghiêu của Bạch Hổ Quốc cùng Huyền Dạ của Huyền Vũ Quốc, nghĩ đến nhất định sẽ nghe lời đề nghị của nàng, trong lúc đó chỉ cần dân chúng tương thân tương ái, cộng đồng phát triển là được rồi, dù sao tên thiên thần mơ hồ đó cũng đã nói sẽ không quản chuyện trên đại lục này rồi, vậy hãy để cho nàng tự tung tự tác đi!
“Hoàng Đế Chu Tước, thật sự là xin lỗi. Chuyện này, ta trước cũng không biết chuyện này, ngươi là một vị Hoàng Đế tốt, đem Chu Tước quốc thống trị rất khá, là Hiểu Nguyệt tu hú chiếm tổ chim khách. Như vậy đi, nếu là ý chỉ thiên thần, cho ta năm năm, ta nhất định có thể đem Chu Tước quốc thống trị tốt, về sau trả lại cho người, được không?”
Ở một đám nam tử bạch y che mặt vây quanh, mọi người trong quảng trường nhìn soi mói nóng cháy mà cung kính, Vân Hiểu Nguyệt đi đến trước mặt Hoàng Đế Chu Tước cùng Hoàng Hậu mỉm cười đề nghị, lúc nàng tính lại biện pháp này có vẻ không tệ, lại đem cuộc sống ẩn cư của nàng lùi lại năm năm mà thôi, xem như phương án xử lý tương đối hoàn mĩ.
“Ha ha… Hài tử ngốc, phải đổi giọng gọi là phụ hoàng chứ! Kỳ thực thì, chuyện này ta đã sớm biết, mấy tháng trước Đại Tế Ti từng cùng ta đốt đèn đàm chuyện, từ lúc ngươi tới Chu Tước quốc, ta cùng Đại Tế Ti liền đối với ngươi tiến hành một loạt khảo nghiệm rồi, nhất là lần đầu trên đại điện đó ngươi cùng quần thần quyết đấu, luận trị quốc kia, làm ta rất bội phục.
Hiểu Nguyệt, ngươi thật sự phòng bị nhất là lòng dạ Đế Vương, tài trí cùng gan dạ sáng suốt, đem Chu Tước quốc giao đến trong tay của ngươi, ta thật sự yên tâm! Ta già rồi, tâm nguyện duy nhất chính là mang theo Hoàng Hậu đi du lãm cảnh đẹp thiên hạ, việc này nhiều năm trước chúng ta đã có nguyện vọng, tình huống bất đắc dĩ của Lân Nhi không cho phép, hiện thời rốt cục có thể đạt được tâm nguyện, còn có thể tăng tuổi thọ thêm mười năm nữa, đây chính là điều mà chúng ta cầu còn không được đó. Hiểu Nguyệt, vất vả cho ngươi rồi! Lại đáng tiếc cho Đại Tế Ti hắn…”
Hoàng Đế Chu Tước than nhẹ một tiếng, nắm chặt một tay Hoàng Hậu bên cạnh, mở cái bình sứ kia ra, đem hai hạt đan dược lóe kim quang song song ăn vào, tình ý dạt dào ở chỗ này chảy xuôi.
Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, nở nụ cười khổ:
‘Phụng Thiên, chàng nghĩ thật đúng là chu đáo, thật sự là giọt nước không rỉ nha. Đi đi đi, chuyện này sau này hãy nói đi, ta cũng không tin, ta tìm không thấy biện pháp giải quyết.’
“Nếu Chu Tước, ách, phụ hoàng nói như vậy, Hiểu Nguyệt tự nhiên vâng theo. Chư vị, Gia Cát Đại Tế Ti giúp thiên thần làm người phát ngôn, lần này càng xả thân vì nước, lúc này làm quốc tang đãi ngộ, cả nước giữ đạo hiếu ba ngày, ba ngày sau, khôi phục lâm triều!”
Đối với Hoàng Đế Chu Tước hơi hơi thi lễ, Vân Hiểu Nguyệt xoay người đối mặt với mọi người, trầm giọng tuyên bố, nháy mắt phát ra khí thế không giận mà uy, ánh mắt trời chói mắt xuống, hoàng bào, mũ phượng kim quang xán lán, lóe đôi mắt rạng rỡ thần thái tự tin, cái loại khí chất này từ trong hoàng tộc mà ra, trong nháy mắt, chinh phục mọi người.
“Tuân chỉ!”
“Hiểu Nguyệt lần đầu tiếp xúc những chuyện này, rất nhiều thứ còn muốn dựa vào phụ hoàng chỉ điểm, mời người ở bên cạnh hiệp trợ cho Hiểu Nguyệt một tháng, được sao ạ?”
“Được, như vậy đi, ngươi cũng mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi, còn việc dư lại ta đến xử lý, ba ngày sau cử hành đại điển đăng cơ, ta liền chân chính dễ dàng, hắc hắc…”
Hoàng Đế Chu Tước sang sảng mà vui sướng cười nói.
“Vâng, phụ hoàng!”
Tươi cười nhàn nhạt hiện ra, đôi mắt Vân Hiểu Nguyệt khẽ chuyển, quét về phía chỗ ngồi khách quý bên cạnh, khuôn mặt quen thuộc làm cho nàng nao nao.
Ở đàng kia, rõ ràng có Phong Tuyệt cùng Tần Vũ, lúc này hai người cũng xếp hàng ngồi vào, giữa con ngươi đen tràn đầy thần thái yêu say đắm nồng cháy, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, đáy lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Vân Hiểu Nguyệt hướng về phía hai người điềm điềm cười, đi đến bên cạnh ba người Bạch Diệp, ý bảo ba người ôm Bảo Bảo đang còn hôn mê hướng xe ngựa mà đi, hiện tại nàng bức thiết muốn nhìn một chút thư Phụng Thiên lưu lại cho nàng có nói gì đó, còn có chuyện Phụng Thiên, phải nói rõ ràng mới được!
Thần điện xinh đẹp như trước yên tĩnh, đi vào nội thất, tâm, bắt đầu ẩn ẩn đau. Sáng sớm hôm nay người đó còn đối với nàng mỉm cười, hiện tại đã mất. Mặc dù biết hắn năm năm sau rồi sẽ trở về, nhưng không biết vì sao, trong lòng đã bắt đầu nhớ nhung.
Lấy ra dây chuyền mặt tiểu Phượng Hoàng, khẽ hôn một cái, hướng tới mấy người Bạch Diệp với vẻ mặt lo lắng cùng khổ sở mà mỉm cười, đi đến bên giường, lướt qua Chu Lân mê man, bên trong cẩm gối xốc lên, một phong thơ, lẳng lặng nằm ở đằng kia.
“Nguyệt Nhi, là Phụng Thiên lưu lại sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hả?”
Ngơ ngác nhìn phong thư trong ngực, kéo Vân Hiểu Nguyệt qua lôi đến ngồi trên ghế dựa, Bạch Diệp ôn nhu đau lòng hỏi.
“Các chàng ngồi đi, để ta xem xong thư rồi nói!”
Ngước mắt nhìn Câu Hồn, Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, thu liễm tâm thần, mở phong thư ra.
“Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, ta lại một lần nữa lừa nàng, đừng tức giận, được không? Cũng không cần rơi nước mắt, không đáng giá đâu. Bởi vì ta đã làm rất nhiều chuyện thật có lỗi với nàng, nhưng vẫn không dám nói cho nàng biết, là sợ nàng không bao giờ nữa bằng lòng đến gặp ta. Ta yêu nàng, lại thiết kế nàng.
Nguyệt Nhi, nàng có biết trong lòng ta, là cỡ nào không muốn. Nàng chảy mỗi một giọt nước mắt, cũng làm cho lòng ta thương yêu không dứt, nhưngta không có cách nào, ta phải làm như vậy, lý do duy nhất để ta sinh tồn trên thế giới này. Thiên thần nói qua, cho dù ta không làm, hắn cũng sẽ phái những người khác để làm, ta lo lắng bọn họ không đủ yêu nàng, sẽ làm bị thương nàng càng sâu. Cho nên, nàng hận ta đi, ít nhất như vậy, nàng sẽ nhớ được ta, ta liền vui rồi!”
“Nguyệt Nhi, kỳ thực lúc trước ta rất sớm đã biết sự tồn tại của nàng. Chính xác mà nói, là lúc nàng đi đến mảnh đại lục này, thiên thần liền nói cho ta biết, nàng người ta muốn tìm, gọi là Vân Hiểu Nguyệt, là Điệp Phi Thanh Long Quốc.
Từ khi đó bắt đầu, ta liền triển khai kế hoạch của chính mình. Tần Ngạo khinh địch như vậy đã biết thân phận gian tế của Vân Thừa tướng, là ta ở sau lưng trợ giúp. Mà ta không nghĩ tới nàng sẽ dùng phương thức quyết tuyệt rời đi Hoàng cung như vậy. Thực xin lỗi, là lỗi của ta, hài tử mất đi đó, ta cũng khó chối tội này.
Sau lại nàng cùng Huyền Kha quen nhau, lần đó ám sát trong rừng rậm, trong đó liền lăn lộn có người của ta, sau khi nàng đến “Phong Vân trại”, vốn định phái người dẫn nàng đi, không nghĩ tới xảy ra chuyện Huyền Dạ, mà Viễn vì cứu nàng rơi xuống dốc núi, ta biết nàng tất nhiên sẽ tìm hắn chung quanh, cho nên ta phái người đi trước một bước tìm được hắn, đưa đến chỗ Huyền Kha kia.
Mà ta lại không có lường trước được Huyền Kha sẽ hại nàng như vậy, biết thương thế của nàng thương tâm hộc máu biến mất tại trong rừng rậm, lòng ta nóng như lửa đốt, phái Câu Hồn đoạt Viễn ra để cứu trị, muốn hắn mau chóng tìm được nàng, cũng may nàng cát nhân thiên tướng, được Bằng Triển cứu.
Sau đó biểu hiện của nàng ở Bạch Hổ Quốc, làm ta vui mừng không thôi, nàng kiệt xuất như vậy, tuyệt đối sẽ là người Hoàng Đế ưu tú. Cho nên, ta phái người hạ độc Huyền Dạ, ta biết nàng tất nhiên sẽ cứu hắn, vì độc này, chỉ có nàng giải được. Nàng học theo Trương thái y, mà sách thuốc Trương thái y này, là ta phái người đưa qua, muốn hắn chuyển giao cùng nàng, sau đó tới chuyện chiến sự, là ta một tay khơi mào!”
“Nguyệt Nhi, là ta, phái người bắt đi Bảo Bảo, giao vào.trong tay Huyền Kha, mục đích là muốn khơi mào phẫn nộ của nàng, tâm nàng mến Bảo Bảo, tất nhiên sẽ không bỏ qua. Người của ta, dẫn rời bọn Viễn đi, Huyền Kha dựa theo kế hoạch của ta đưa cho hắn, đem nàng dẫn tới cái trụ sở bí mật kia.
Kỳ thực, cái trụ sở bí mật của hắn, ta đã sớm biết. Sau đó, ta lại phái người đem bọn Diệp dẫn tới căn cứ, đem bọn nàng hết thảy đưa đến Huyền Vũ Quốc. Một hồi việc Huyền Vũ Quốc đoạt vị, kỳ thực, là ta ở sau lưng trợ giúp, nếu không có ta, bọn họ đấu với nhau bùng nổ sẽ không nhanh như vậy.
Nguyệt Nhi, ta có phải rất hư hay không? Giúp ta nói tiếng “Thực xin lỗi” đến Bảo Bảo nhé, hắn tín nhiệm nhất là Thiên ca ca, tự tay đưa hắn vào hang tặc, làm cho hắn bị người đánh. Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi. Cứ việc đây hết thảy cũng là vì muốn Nguyệt Nhi nàng có thể mau chóng thu phục hai nước khác, nhưng ta hại Bảo Bảo, chuyện này ta đến nay đều thật tự trách, và áy náy.
Nguyệt Nhi, kỳ thực, nàng không thương ta đúng không, người như ta, ngụy trang yêu nàng, làm chuyện thương hại nàng, xác thực không đáng giá làm người yêu của nàng. Ta buộc Câu Hồn kê đơn cho nàng, ta thiết kế nàng cùng Bảo Bảo lên giường, thiết kế nàng ở trên đại điện triển lãm tài hoa của mình, càng thiết kế xóa bỏ việc thích tự do của nàng, để làm Nữ Hoàng.
Nguyệt Nhi, ta thật là người xấu, đúng hay không? Xem xong thư này, ta nghĩ nàng nhất định hận ta, Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, trừ bỏ đối với nàng cùng nhóm người yêu của nàng nói lời xin lỗi, ta không biết có thể biểu đạt áy náy của ta ra sao cả.”
“Nguyệt Nhi, ta là sứ giả của thiên thần, mà nàng, là Phượng đế thiên định. Sứ mạng của ta, là đem nàng đưa lên Đế vị, cho nên, mặc dù nàng hận ta, ta cũng không hối hận làm như vậy. Trên đại lục này, chỉ có nàng mới thành Phượng Đế, nàng cùng nhóm người yêu của nàng, cuộc sống có thể tự do khoái hoạt, ta không đồng ý thấy nàng bị người ta chỉ chỏ. Ta yêu Nguyệt Nhi, tuyệt không cho phép bị người khác khinh thị, nàng trời sinh nên đứng ở đỉnh núi quyền lực, cho nên Nguyệt Nhi, giương cánh bay lượn đi, ta tin tưởng, thiên thần sủng nàng, nhất định sẽ trở thành người đệ nhất đại lục!”
“Nguyệt Nhi, ta vốn là một tội nhân, chết không luyến tiếc. Không cần thương tâm vì ta, để cho ta dùng máu tươi tẩy sạch đi tất cả tội nghiệt. Mà hồn phách của ta, vĩnh viễn sẽ bên cạnh nàng, đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ! Kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm được nàng, người yêu cũng tốt, gia nhân cũng được, liền tính là một gốc cây hoa cỏ, ta cũng muốn ở bên cạnh nàng, yêu nàng, bảo hộ nàng, gặp lại sau, tình yêu của ta!”
Nước mắt, từng giọt rơi xuống, làm ướt giấy viết thư trong tay. Tâm, rất đau:
‘Tên ngu ngốc này, ai nói cho chàng biết ta không thương chàng, ai nói cho chàng biết ta hận chàng. Gia Cát Phụng Thiên, khi gặp lại chàng, ta nhất định phải hung hăng đập chàng một chút, tự tiện đã đem tánh mạng của mình vứt bỏ như vậy, một chữ cũng không nói để chính chàng chịu dày vò cùng thống khổ thế đó. Còn nói cái gì yêu ta, chàng cho rằng đem kế hoạch kín đáo nói cho ta như vậy, muốn ta hận chàng sao? May mắn ta sớm tỉnh ngộ, sau nghĩ biện pháp tranh thủ cho chàng cơ hội sống lại, nếu không, cả đời này, ta đều sẽ không vui vẻ gì, ai muốn đời đời kiếp kiếp với chàng, ta chỉ muốn nắm chắc hiện tại thì được rồi, tức chết được!
“Nguyệt Nhi, đừng khóc, nàng khóc làm tâm chúng ta đều đau! Phụng Thiên quả thực yêu nàng yêu đến thê thảm. Nguyệt Nhi, hắn làm hết thảy, cũng là vì nàng. Nàng là thiên thần chỉ định làm Phượng Đế, đi khẩn cầu hắn, đem Phụng Thiên cứu trở về đi, được không? Chúng ta không trách hắn, một chút cũng không.
Câu Hồn cũng đã nói, Phụng Thiên là người chủ tử vô cùng tốt. Nguyệt Nhi, nàng thương tâm như vậy, là vì thương hắn, phải không? Vậy thì nghĩ biện pháp cứu sống hắn. Bằng không, nàng cả đời sẽ không vui vẻ gì, chúng ta không để ý sự gia nhập của hắn. Người thông minh như vậy, nhất định sẽ là người trợ lực nàng thống trị thiên hạ, được không?”
Đôi mắt Bạch Diệp phiếm hồng, gắt gao ôm Vân Hiểu Nguyệt, ôn nhu mà đau lòng an ủi, lại đem thư đưa cho đám người Câu Hồn.
Thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng, nhìn nhóm người yêu trong phòng, nghẹn ngào hỏi:
“Các chàng… Thật sự không để ý sao?”
“Đứa ngốc, bởi vì yêu nàng khắc sâu, cho nên sẽ không để ý!”
Con ngươi đen Tư Đồ Viễn đều ửng đỏ, thâm tình trả lời, Câu Hồn cùng Bạch Bằng Triển cũng kiên định lắc đầu. Người yêu đáng yêu như thế, làm cho Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ cảm động, chậm rãi tràn ra một nụ cười tuyệt mỹ:
“Cảm ơn các chàng, Phụng Thiên vì ta, tình nguyện hy sinh bản thân, hắn như vậy, làm cho ta cảm động. Cho nên ta cùng thiên thần đã ước định, hắn nói, thân thể Phụng Thiên đã biến mất, hắn cần năm năm đến hoàn lại thân thể của hắn. Mà linh hồn của hắn, đã ngủ say ở tại nơi này, hắn nhất định sẽ trở lại!”
Giơ tay lên chạm vào mặt dây chuyền hình tiểu Phượng Hoàng, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.
“Nguyệt Nhi, nàng biến thành xấu nha, lại dám lừa nước mắt của chúng ta. Hừ hừ, biết rất rõ ràng Đại Tế Ti sẽ sống lại còn cố ý không nói cho ta, ý định phải hay không?”
Lau đi gò má thanh lệ, Câu Hồn chậm rãi tới gần, thật “Tức giận” hỏi.
“chuyện này… Hắc hắc, Câu Hồn, ta không phải cố ý. Chàng đừng nóng giận, ta không phải sợ chàng ghen hay sao. Thật ra, ta sai lầm rồi, ta giải thích, còn không được sao?”
Vân Hiểu Nguyệt ngượng ngùng cười, càng thêm rúc vào trong lòng Bạch Diệp, tìm kiếm che chở.
“Đừng nghĩ trốn, ta đã sớm biết, trong thần điện có một ôn tuyền nóng, bốn mùa nhiệt độ bình thường. bọn ca ca đệ đệ, chúng ta cùng Nguyệt Nhi cùng nhau tắm uyên ương dục tiên dục tử015 đi, như thế nào?”
Cười như tên trộm, Câu Hồn lại bắt đầu đưa ra chủ ý ôi thiu.
“A? Ta… Không được, ặc!”
Vân Hiểu Nguyệt hoảng sợ, chạy nhanh cự tuyệt.
Không nghĩ tới tay Bạch Diệp điểm chỉ, nhanh chóng chế trụ Vân Hiểu Nguyệt, một phen ôm lấy nàng, cười đến tuyệt mỹ mà ôn nhu:
“Nguyệt Nhi là không ngoan, xác định muốn hảo hảo phạt thôi. Câu Hồn, dẫn đường!”
‘Trời ạ, ai tới cứu ta đi…’
Ai oán dưới đáy lòng “Bi thiết”, một vị Nữ Hoàng nào đó cực kỳ bất hạnh, cứ như vậy, bị bốn vị phu quân của nàng mang đi, không đúng, hơn nữa sau đó lại bị tình cảm mãnh liệt rên rỉ đánh thức thêm một vị nữa, tổng cộng là chuẩn năm vị phu quân, ăn được hơi kém tí cặn bã cũng không thừa!
015: trạng thái vô cùng sung sướng.
083 : tương tự chữ “ người ta ” của VN mình