Màn trắng tung bay, tiếng khóc ai oán, càng tới gần Sắc Điệp Cung,
trái tim Vân Hiểu Nguyệt càng đau dữ dội, nơi đã từng rất vui vẻ nay đã bị một
nỗi đau thương vô bờ bao phủ, đã không còn Huyên nhi dịu dàng đáng yêu nữa rồi,
trên thế giới này cuối cũng đã chẳng còn bất cứ điều gì có thể làm nàng vướng bận
nữa. Lại một lần nữa, cô độc. Không còn nề hà vướng mắc gì nữa, là lúc rời đi rồi!
“Nương nương, hu hu…” Thấy Vân Hiểu Nguyệt đi vào, thị nữ quỳ trên mặt
đất khóc đều hành lễ, Vân Hiểu Nguyệt phất tay, đi thẳng đến trước quan tài.
Huyên nhi đã được thay quần áo sạch sẽ, đeo đồ trang sức trang nhã
bình an ngủ bên trong, gương mặt quen thuộc ấy khiến Vân Hiểu Nguyệt đau
thương, nước mắt tuôn rơi.
“Huyên nhi, muội an tâm đi thôi, những ai hại muội, tỷ tỷ đã giết
chúng chôn cùng muội, ngày mai tỷ sẽ đưa muội đến bên đại ca, ngủ yên nhé!”
Ngồi chồm hỗm trước quan tài, nỗi đau trong lòng Vân Hiểu Nguyệt
không thể nào ức chế, giết họ đi thì sao chứ, Huyên nhi, rốt cuộc thì vẫn không
về được!
“Điệp nhi, đừng như vậy, Huyên nhi ở dưới suối vàng có biết, nhất định
không muốn thấy nàng đau lòng đến thế, đứng lên đi, được không?” Tần Vũ sớm đã
đến Sắc Điệp Cung đau lòng nhìn Vân Hiểu Nguyệt khóc mãi không dứt, nhịn không
được bèn khuyên bảo.
“Đúng vậy, Huyên nhi mà biết sẽ lại lải nhải!” Vân Hiểu Nguyệt gục đầu
xuống, nỉ non nói.
“Nàng bệnh nặng mới khỏi, không chịu nổi sức ép như, đi nghỉ ngơi
chút đi, ta giúp nàng trông giữ linh đường, được không?” Nâng Vân Hiểu Nguyệt dậy,
Tần Vũ thân thiết nói.
“Tần Vũ, cầu ngươi một chuyện, được không?” Ngẩng đầu, Vân Hiểu Nguyệt
bi thương nói.
“Được!”
“Ngày mai, giúp ta an táng Huyên nhi bên cạnh mộ của đại ca, nàng là
đại tẩu của ta, ta nghĩ, Huyên nhi sẽ muốn vậy, có được không?”
“Được!”
“Cám ơn ngươi!” Nở nụ cười nhẹ cảm kích, lại nhìn sắc trời bên
ngoài, Vân Hiểu Nguyệt phất tay, thở dài nói với các cung nữ: “Từ lúc này trở
đi, ta cho các ngươi ba ngày nghỉ, Tiểu Viên, phát ngân phiếu trang sức trong tẩm
cung của ta cho mọi người, các ngươi đưa người nhà đi đi, nhớ chăm sóc người
thân cho tốt, hiểu không?”
“Hu hu… Nương nương, chúng nô tỳ muốn ở cùng người!” Một đám cung nữ
khóc nói.
“Bản cung muốn được yên lặng vài ngày, các ngươi đi đi, đừng quấy rầy
ta!” Có chút cảm động, có chút áy náy, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn họ lần cuối
cùng, mặt cười trầm xuống: “Lời nói của bản cung không ra gì sao?”
“Dạ, nương nương bảo trọng!” Mọi cung nữ đều lau lệ lui xuống, linh
đường rộng lớn như vậy, chỉ còn lại có Vân Hiểu Nguyệt cùng Tần Vũ.
“Điệp nhi, nàng không sao chứ!” Tần Vũ ngẩn ra, lo lắng hỏi.
“Người chết thì đã chết, người còn sống thì phải sống cho tốt, Tần
Vũ, để mình ta đưa tiễn đoạn đường cuối cùng cho Huyên nhi đi!” Quỳ xuống trước
linh đường, Vân Hiểu Nguyệt đốt tiền giấy, nhớ lại những khoảnh khắc sống cùng
Huyên nhi, bắt đầu từ ngày đó mình đến dị thế, Huyên nhi đã luôn làm bạn với
mình, mình lúc ấy hoàn toàn không biết gì cả, may mà có Huyên nhi nên đã thích ứng
rất nhanh, rồi sau đó mọi việc của mình đều được Huyên nhi chăm lo, còn bị chịu
đòn, nay, ngay cả tính mạng cũng chẳng giữ nổi, tình nghĩa này vĩnh viễn chẳng
báo đáp được!
“Huyên nhi, muội vẫn nói muốn nghe ta thổi một khúc cho muội nghe,
ta vẫn không rảnh, hôm nay, để tỷ tỷ thổi cho muội nghe, chúc mừng muội sắp
thành đại tẩu của ta, được không?” Hai mắt đẫm lệ lấy sáo ngọc đặt bên môi, tiếng
sáo thanh thúy vang lên, Vân Hiểu Nguyệt dùng tất cả vui vẻ thổi ra thành tiếng,
đáng tiếc, trong từng âm thanh đều là réo rắt thảm thiết cùng ưu thương đến vô
tận, giống như tâm tình hiện tại của nàng.
Tiếng sáo nức nở khiến Tần Vũ lã chã rơi lệ, cũng khiến nam tử đứng ở
cửa thoáng thấy nước mắt, thật lâu sau, buông sáo ngọc trong tay ra, Vân Hiểu
Nguyệt lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: “Tần Vũ, đưa Huyên nhi đi đi!”
“Được!”
Phất tay để thị vệ nâng quan tài đi, Tần Vũ nhìn Tần Ngạo đứng ngoài
cửa, thở dài một tiếng, cũng không nói gì, bước ra khỏi Sắc Điệp Cung.
“Điệp nhi…” Tần Ngạo đi đến, đau lòng nói: “Xin lỗi nàng, là sơ xuất
của Trẫm, nàng đừng quá thương tâm, về sau Trẫm sẽ thương yêu nàng, Điệp nhi?”
“Tần Ngạo, ta không cần người yêu ta, đừng quên, ta đã hưu người rồi,
người không phải phu quân của ta, người cút đi, về sau, đừng bước vào Sắc Điệp
Cung của ta, ta không muốn thấy người!” Cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt lớn tiếng
quát.
“Nàng… Vân Nhược Điệp, Trẫm đã làm đến thế này, nàng còn muốn thế
nào?” Tần Ngạo lập tức không nhịn được, nổi giận đùng đùng chất vấn.
“Muốn thế nào ư? Ta muốn đại ca của ta sống lại, ta muốn Huyên nhi của
ta sống lại, ta muốn mẫu thân của ta sống lại, người làm được không?” Càng bước
đến gần Tần Ngạo, ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt càng lạnh, “Không làm được thì cút
đi, không làm được thì đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta, cút!” Chỉ vào cửa,
Vân Hiểu Nguyệt gào lên.
“Nàng…” Trên trán Tần Ngạo nổi lên gân xanh, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng,
“Trẫm biết tâm tình nàng không tốt, Trẫm không so đo với nàng, cũng tốt, nàng
bình tĩnh lại, chờ đại điển phong Hậu ba ngày sau đi!” Thất bại nhìn Vân Hiểu
Nguyệt, Tần Ngạo phất ống tay áo, giận dữ rời đi!
Tạm biệt, Tần Ngạo, ngày sau, ta, chính là Vân Hiểu Nguyệt, còn
ngươi, vĩnh viễn không thể trở về làm Tần Ngạo, ngươi và ta —— vĩnh viễn không
gặp lại!
Nhìn Tần Ngạo biến mất, đắm chìm trong ánh dương ấm áp, Vân Hiểu
Nguyệt nở một nụ cười lạnh lùng như băng giá, tất cả, sắp chấm dứt rồi!
==========
Tối nay không sao cũng không trăng, chỉ có làn gió hơi lạnh nhẹ phẩy,
bầu trời đêm xinh đẹp trong quá khứ, bị mây đen bao phủ, đất trời bị màn đêm ôm
trọn, nặng nề khiến người ta nghĩ thông suốt, tất cả mọi người sớm đã đi
ngủ, ngoại trừ Vân Hiểu Nguyệt.
Ban ngày, nàng đã cất toàn bộ những vật cần thiết vào trong chiếc nhẫn,
những gì có thể mang đi, nàng đều không để lại gì, so với chúng bị đốt cháy,
không bằng để nàng mang đi nhỡ lại xảy ra điều gì, chỉ để lại một đống tơ lụa ở
khố phòng, nàng không chút nào tiếc lấy để lấp kín mọi góc trong cung điện, dầu
tẩm ướt sũng, chất đống trong ngoài cung, việc đến nửa đêm, rốt cục, đều đã an
bài xong!
Rửa mặt chải đầu sạch sẽ, thay nam trang ngắn gọn, hóa trang, đổ hết
rượu vào từng góc, đến khi chắc chắn rằng không bỏ sót chỗ nào, đi vào phòng ngủ,
Vân Hiểu Nguyệt châm một ngọn nến, không chút do dự ném lên trên giường, nhất
thời, ngọn lửa lập tức bùng lên, nhanh chóng thiêu rụi giường lớn, lan ra bốn
phía.
Vừa lòng gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt không chút do dự xoay người đi ra
ngoài, khóa bên trong lại, nhảy ra ngoài cửa sổ, dùng đoản kiếm gim chặt bức
“di thư” đã sớm viết lên thân cây cách đó không xa, rồi nhảy lên đỉnh ngọn cổ
thụ cao nhất trong Lãnh cung, che dấu hơi thở, lẳng lặng thưởng thức Sắc Điệp
Cung đã hóa thành biển lửa, đợi gặt hái của nhân vật chính, nàng muốn tận mắt
trông thấy Tần Ngạo đau đớn rồi mới an tâm rời cung!
Ngự Thư Phòng.
Tần Ngạo ngồi ở bàn, trong lòng không yên phê duyệt tấu
chương, cả ngày hôm nay, sự lạnh lùng của Vân Hiểu Nguyệt và ánh mắt tràn đầy hận
thù của nàng mãi quanh quẩn trong đáy lòng hắn, “Điệp nhi, rốt cuộc nàng muốn
Trẫm làm như thế nào, nàng mới bằng lòng tha thứ Trẫm!” Suy sụp buông bút xuống,
Tần Ngạo bất an day day huyệt Thái Dương, không biết làm sao cho phải.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một thị vệ thậm chí
còn không thực hiện lễ nghi, đẩy cửa ra, hoảng hốt kêu lên: “Khởi bẩm Hoàng thượng,
Sắc Điệp Cung bốc cháy!”
“Cái gì?” Tần Ngạo kinh hãi: “Điệp nhi đâu?”
“Nương nương còn ở bên trong!”
“Không… Điệp nhi!” Tần Ngạo bi thiết gọi một tiếng, vận khinh công,
dốc toàn lực chạy đến Sắc Điệp Cung