Nhắm mắt cảm nhận luồng khí từ từ chạy
trong gân mạch, những chỗ đau âm ỉ nay đã được thay thế bằng cảm giác sảng
khoái. Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ. Nàng biết, chỉ cần mình luyện tập thêm, ngày
bình phục hoàn toàn không còn lâu.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Đột nhiên, ngoài
cửa truyền vào tiếng hô đồng thanh, Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, vội vàng thu lại
chân khí vào đan điền, điều chỉnh hô hấp đến mức vững vàng nhất, nhắm mắt lại,
giả bộ ngủ, bởi vì nàng thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tới gần
bên giường, sau đó mép giường bên đó hơi lún xuống, thân thẻ tỏa ra mùi Long
Diên Hương nhè nhẹ nhích lại gần mình.
Vân Hiểu Nguyệt không nhúc nhích, chỉ nằm
im, bàn tay trong chăn đã giấu sẵn ngân chân, chỉ cần yêu nghiệt chết tiệt này
có bất kì hành vi gây rối gì, đừng trách nàng không khách khí.
Tần Ngạo lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan tuyệt
mỹ bình yên trong giấc ngủ trước mắt, đôi mắt phượng đẹp đẽ thay đổi, có chút
thương tiếc, có chút áy náy, tự trách ngập tràn trong đó. Hắn vươn tay, cẩn
thận chỉnh lại tấm chăn bằng gấm lên cao một chút, che khuất bờ vai lộ ra của
Vân Hiểu Nguyệt, rồi sau đó tựa vào thành giường, im lặng cùng nàng. Đột nhiên
trong tim hắn cảm thấy lắng lại, hương thơm quen thuộc làm dịu êm nỗi lo lắng
cùng sự hỗn loạn vô cùng nơi đáy lòng. Hít thở sâu một hơi, hắn nở nụ cười.
Hắn nhớ tới những hành vi khác một trời một
vực với quá khứ trong mấy ngày nay của mình, không chỉ vô tâm với triều chính,
khi lâm triều chỉ ngồi ngẩn người, hơn nữa bất luận triệu phi tần nào thị tẩm,
chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt nũng nịu, tư thế xinh đẹp, còn có mùi thơm ngọt lịm
kia, một sự chán ghét không tên sẽ dâng lên. Những phi tần đó vừa vào cửa đã bị
mình đuổi ra. Những chuyện bất thường này, đều nói cho hắn một chuyện thật, hắn,
thật sự yêu thương nữ tử tuyệt mỹ, vừa quật cường lớn mật lại trí tuệ ở Sắc Điệp
Cung.
Nhưng làm vua của một nước, bị một nữ nhân
chỉ vào mũi mắng, còn tuyên bố hưu, thật sự khiến hắn điên mất rồi! Lần trước
sau khi phẫn nộ với nàng, lao ra khỏi Sắc Điệp Cung, vốn định lập tức đưa nàng
vào Lãnh cung, nhưng thánh chỉ đã viết, ngọc tỷ đặt trong tay thật lâu, tấu
chương này, không phê chuẩn nổi. Hơn nữa nghe nói sau khi mình đi, Vân Hiểu
Nguyệt hộc máu, rồi lại mê man bất tỉnh lại một lần nữa, sự lửa giận sớm đã bị
sự lo lắng thay thế, quăng chiếu thư kia ngay, lập tức phái tất cả ngự y trong
Thái y viện đến khám, còn đưa toàn bộ dược liệu quý hiếm trong cung đến Sắc Điệp
Cung. Chỉ là hắn ngại vấn đề mặt mũi, đều là nửa đêm mới vụng trộm vào phòng của
nàng. Kia là khuôn mặt tái nhợt, làn môi trắng bệch, đều khiến hắn vô cùng hối
hận. Mỗi khi nhớ đến đứa con bị chính tay mình bóp chết, nhớ đến ánh mắt thù hận
của nàng đều khiến hắn đau lòng không thôi, do dự rất lâu, rốt cuộc sau khi
nghe thị vệ báo lại, nàng đã tỉnh, nỗi vui mừng thay thế tôn nghiêm, hắn đã bỏ
lại các trọng thần còn đang bàn chuyện ở Ngự Thư Phòng, vội vàng chạy tới Sắc
Điệp Cung.
Quả nhiên, nhìn nàng, bên nàng, đều khiến
hắn thả lỏng cả người, như vậy, nếu có thể khiến nàng lại yêu mình, đó sẽ là
chuyện hạnh phúc thế nào! Lúc này, hắn quyết định, không cần chờ đến về sau, chỉ
cần Vân Hiểu Nguyệt phục hồi sức khỏe, hắn lập tức phong nàng làm Hậu, độc sủng
một người, nếu nàng không muốn mình chạm vào những nữ nhân khác, hắn sẽ giải
tán toàn bộ Hậu cung ba ngàn, cho dù nàng không dễ mang thai lại thì sao
chứ? Chỉ cần mình cố gắng, có thể sẽ lại có con, nếu không, còn có Vũ đệ. Dù
sao đi chăng nữa, cả đời này, hắn, tuyệt không buông tay!
“Điệp nhi, Trẫm, quả thật yêu nàng! Mấy
ngày nay, Trẫm ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu đều là hình bóng của
nàng, mỗi tối đều vụng trộm tới thăm nàng, hối hận giằng xé trái tim Trẫm. Xin
lỗi, Điệp nhi, thật sự xin lỗi, Trẫm đã bị dã tâm che mù hai mắt, đã làm nàng bị
thương, Trẫm sai rồi, nàng tha thứ cho Trẫm, được không?
Phụ thân của nàng thật sự đã làm chuyện có
lỗi với Thanh Long quốc, Trẫm vì an nguy của bách tính, không thể không giết hắn,
nhưng mẫu thân cùng đại ca của nàng, Trẫm thật sự không muốn họ chết! Trong triều
đại loạn, Trẫm không thể không đày đại ca nàng thành thứ dân, nhưng Trẫm đã
nghĩ chờ về sau có cơ hội, nhất định sẽ phục hồi chức quan cho hắn. Đúng vậy,
trước kia, Trẫm từng muốn giết cả đại ca nàng, nhưng nàng khiến Trẫm không xuống
tay được! Trẫm nhìn ra, nàng không muốn rời xa hắn, Trẫm không muốn nàng thương
tâm, chỉ không ngờ, Trần Viễn… hắn, vì nàng, hắn tình nguyện tự sát!
Điệp nhi, nàng biết không, Trần Viễn cùng
ta lớn lên, kỳ thật Trẫm trong lòng Trẫm rất bội phục hắn, cũng rất coi trọng hắn,
cái chết của hắn khiến Trẫm vô cùng thương tâm. Nhưng, khiến Trẫm đau lòng nhất,
chính là con của chúng ta! Điệp nhi, đừng hận Trẫm, Trẫm là Hoàng đế, sự lo lắng
đầu tiên là an nguy của Thanh Long quốc. Giữa con và nàng, Trẫm chọn nàng. Trẫm
vốn định cho nàng dùng cách an toàn để sảy thai, nhưng ngọc bội của Vũ đệ khiến
Trẫm không thể không lựa chọn biện pháp mạnh này. Nhưng Trẫm thật sự thật không
ngờ, tiện nhân Nhu phi dám đổ thêm dầu vào lửa, cố ý nhân cơ hội dùng đầu gối
đá nàng, hại nàng bị thương nặng như vậy, về sau chỉ sợ… Điệp nhi, xin lỗi, thật
sự xin lỗi, Điệp nhi, Trẫm thề, về sau nhất định yêu nàng, chờ nàng khỏi hẳn,
Trẫm lập tức phong nàng làm Hậu. Nếu nàng mất hứng, Trẫm lập tức giải tán Hậu
cung, chỉ xin nàng đừng hận Trẫm như vậy. Điệp nhi, nàng tha thứ cho Trẫm, được
không, được không?”
Tần Ngạo nhẹ nhàng nói xong, giọt lệ hối hận
rơi trên mặt Vân Hiểu Nguyệt, cách một tấm chăn bằng gấm, từ từ đặt tay lên bụng
Vân Hiểu Nguyệt, sự hối hận tột cùng cùng đau đớn thâm tình đều đặt trên người
Vân Hiểu Nguyệt. Nhưng, lại không vào nổi trái tim nàng…
Yêu ta? Vớ vẩn! Nếu không hiện tại đang giả
bộ ngủ, Vân Hiểu Nguyệt thật muốn cất tiếng cười to, đại ca thanh nhã xuất trần,
mẫu thân dịu dàng xinh đẹp, đứa con đáng yêu nhưng vô duyên với mình trong mộng,
lại một lần nữa rõ ràng hiện lên trước mắt, vết thương đã khép vảy nay bị xé
rách ra, đau đớn, chà đạp trái tim Vân Hiểu Nguyệt: Yêu ta sao? Tần Ngạo, ngươi
có biết, đã quá muộn không! Từ khoảnh khắc ngươi đá Vân Nhược Điệp khỏi giường
rồng, ngươi đã mất đi tư cách yêu nàng. Nay, vì Hoàng quyền, ngươi lần lượt hại
chết người nhà của Nhược Điệp, hại chết đứa con của Nhược Điệp, nay ngươi còn mặt
mũi chạy tới nói yêu ta ư? Ha ha, tình yêu của ngươi, ta khinh! Cho nên, Tần Ngạo
à, Vân Hiểu Nguyệt ta thề, nhất định phải cho ngươi nếm thử nỗi đau mất đi người
ngươi yêu nhất, ta muốn ngươi vĩnh viễn sống trong hối hận, cho đến lúc chết!!!
Trong căn phòng chợt yên tĩnh, Tần Ngạo đã
lâu chưa có giấc ngủ đầy đủ, dựa vào thành giường dần dần nhắm mắt. Đợi đến khi
tiếng hít thở dần dần đều đều vang lên, Vân Hiểu Nguyệt mở mắt ra, lạnh lùng
nhìn gương mặt tiều tụy của Tần Ngạo, một nụ cười lạnh như băng mà đầy châm chọc
hiện lên trên khóe miệng, rồi sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thương.