“Điệp quý phi nương nương, Hoàng thượng có
lệnh, ngoại trừ phi tần, những người khác không thể vào!” Bị một đám người vây
quanh trước Ỷ Nhu Cung, còn chưa tới gần đã bị một tổng quản thị vệ ngăn cản.
Yêu nghiệt đang chơi trò gì?
Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, cười nhạt:
“Huyên nhi, em ở lại đây, mình ta vào trong!”
“Nương nương, nhưng mà…”
“Nghe lời đi! Tất cả đến hoa viên bên kia
chờ bản cung, bản cung sẽ qua đó rất nhanh.” Vỗ vỗ tay Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt
mỉm cười.
“Vâng!”
Hít sâu một hơi, Vân Hiểu Nguyệt đi dọc
theo con đường đá hai bên, chậm rãi đi đến Ỷ Nhu Cung!
Quả nhiên không hổ là cung điện của sủng
phi, rường cột chạm trổ, tinh xảo hơn rất nhiều so với Sắc Điệp Cung của mình,
cũng xa hoa hơn rất nhiều. Vừa thưởng thức, Vân Hiểu Nguyệt vừa tán thưởng
trong lòng, đột nhiên, một âm thanh kỳ quái truyền vào màng nhĩ nàng: “A… Hoàng
thượng, người mạnh quá, ư ư… Nhanh một chút, nhanh nữa, thiếp yêu người, a…” Giọng
nữ phóng túng như đau đớn, lại như vui sướng mềm mại kêu lên liên tục, tiếng thở
dốc hỗn loạn của nam tử, thằng ngu cũng biết bên trong đang làm cái gì. Vân Hiểu
Nguyệt lập tức đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy trái tim đau xót, giống như có
bị cái gì bóp chặt, không tài nào thở nổi.
“Ta thích ngươi mất rồi, yêu nghiệt, bằng
không, ta sẽ không đau lòng thế này…!” Gục đầu, Vân Hiểu Nguyệt ôm ngực mình, tự
giễu: “Nam nhân quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vừa nói
yêu dứt lời với mày, vừa đi gieo hạt giống nơi khác. Vân Hiểu Nguyệt, mày là đồ
ngu, vô ý đặt hắn trong lòng mất rồi. Cũng may mày chưa yêu hắn, nhiều lắm chỉ
là thích mà thôi, nếu không thì thảm quá! May mắn, còn có Viễn, ít nhất tình
yêu của hắn, là toàn tâm toàn ý, không có dối trá. Yêu nghiệt chết tiệt, muốn
dùng cách này thử ta, không có cửa đâu! Tần Ngạo ơi là Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt
ta không phải Vân Nhược Điệp nhu nhược kia. Bổn cô nương quyết định, bắt đầu từ
một giây này, cho ngươi chết triệt để!”
Đứng tại chỗ ngẩn ngơ nửa ngày, để nỗi đau
dần dần lắng lại, Vân Hiểu Nguyệt thu lại những suy nghĩ lung tung, xóa đi một
chút hảo cảm vừa nảy mầm không lâu với Tần Ngạo, ngẩng lên một khuôn mặt tươi
cười sáng lạn, nhấc chân đi vào.
Chính giữa đại sảnh có đặt một chiếc ghế mềm
khổng lồ, là nơi đang trình diễn một màn kích tình: Nhu phi cả người lõa lồ,
đang ngồi vắt qua giữa hai chân Tần Ngạo vẫn ăn mặc chỉnh tề, ả đang nhiệt tình
lắc lư, mái tóc hỗn độn, bộ ngực đầy đặn run run mạnh mẽ, dáng vẻ mải miết ra sức.
Chẳng qua, người mà ả muốn lấy lòng, tuy rằng vẻ mặt hưởng thụ, nhưng đôi mắt
phượng hẹp dài lại híp lại nhìn về phía mình, sâu thẳm mà bình tĩnh.
Tựa vào cây cột một bên, Vân Hiểu Nguyệt
thả lỏng cơ thể, giấu đi khổ sở nơi đáy mắt, ra vẻ hứng thú thưởng thức “Đông
cung sống”, trên mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp, vừa lòng thấy con mắt yêu nghiệt
ngẩn ra, rồi sau đó thảm hại cùng tức giận tràn đầy trong đó.
Haha… Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cười
to dưới đáy lòng, đột nhiên phát giác, một tí tẹo khổ sở vừa rồi chợt biến mất
không còn chút tung tích. Yêu nghiệt, ngay cả cái cách ngu xuẩn như vậy cũng đã
dùng, còn nói gì mà hắn là Hoàng đế cơ trí nhất trong lịch sử Thanh Long quốc,
quả thật một chút cũng không nhìn ra.
Đột nhiên, một tiếng thét “a…” cao vút vang
lên, rồi sau đó thấy Nhu phi mềm nhũn tựa vào lồng ngực Tần Ngạo thở dốc, giọng
nói nhơn nhớt phát ngấy: “Hoàng thượng… Nô tì còn muốn, được không?”
Yên lặng nhìn nụ cười mây nhạt gió nhẹ của
Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận vì hành vi hôm
nay, trong nháy mắt, ngữ khí lạnh băng: “Cút!”
“Ách…” Nhu phi ngẩn ngơ, lập tức ngoan
ngoãn rời đi, vừa quay người lại, liền thấy Vân Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh cửa.
“Điệp nhi muội muội tới sao, ngại quá đi,
tỷ tỷ say sưa quá, không chú ý, xin lỗi nha!” Đắc ý cười nhìn Vân Hiểu Nguyệt,
Nhu phi cứ lõa lồ như vậy đi đến phía đống quần áo vứt bừa bãi, chậm rãi nhặt
lên mặc ở trên người, chẳng nhìn ra chút ngượng ngùng gì. Chậc chậc, không hổ
là nữ nhân của yêu nghiệt, dạy dỗ quả là tốt!
“Điệp nhi tìm Trẫm có việc gì sao?” Tần Ngạo
thấy thần sắc Vân Hiểu Nguyệt không chút gợn sóng, sắc mặt xanh mét hỏi.
“Hoàng thượng, nô tì nghe nói gia phụ cùng
gia huynh bị bắt vào ngục, muốn đến chứng thực một chút thôi!” Đứng thẳng người,
Vân Hiểu Nguyệt cũng không thèm nhìn Nhu phi, bình tĩnh hỏi.
“A? Muốn xin xỏ, đúng không! Vân tướng đắc
tội nhiều như vậy, Trẫm bảo vệ hắn làm sao đây? Chính nàng tự xem đi!” Ánh mắt
Tần Ngạo chợt lóe, cầm lấy một tờ tấu chương trên bàn, ném vừa đúng đến dưới
chân Nhu phi. Nhu phi đang chuẩn bị ngồi xuống, thấy vậy liền sửng sốt, vừa định
cúi người nhặt lên, đã nghe Tần Ngạo quát: “Để nàng ta tự mình nhặt!” Nói xong,
rời khỏi chỗ ngồi, đứng ở dưới bậc thềm.
Ta nói ngươi bảo vệ ông ta bao giờ? Hừ, tự
mình xem thì tự mình xem, đồ yêu nghiệt!
Vân Hiểu Nguyệt tức giận đi qua, chậm rãi
cúi người.
Nhìn động tác của Vân Hiểu Nguyệt, vẻ mặt
Tần Ngạo hòa giữa đấu tranh và không muốn, yên lặng nhìn nụ cười của nàng, hai
đấm nắm chặt. Đến khi Vân Hiểu Nguyệt sắp đứng lên, Tần Ngạo nhắm mắt, áy náy
nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt, phất tay một cái, một nguồn lực đánh vào đầu gối
Nhu phi. Nhu phi liền mềm nhũn chân, theo bản năng ngã đổ vào lưng Vân Hiểu
Nguyệt, cả người liền đè trên người nàng. Tất cả tâm tư của Vân Hiểu Nguyệt lúc
này đang đặt ở tấu chương, căn bản chưa kịp phòng bị, bị đè vậy liền nặng nề
ngã xuống cái ghế cứng ở một bên, bụng dưới không sai một phân, đổ vào tay vịn
của ghế.
“A…” Kêu một tiếng, một cơn đau đớn truyền
đến từ bụng dưới, Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi, nhanh chóng đẩy Nhu phi ra, không
lường được rằng Nhu phi túm được vạt áo của mình. Trong lúc lôi kéo, Vân Hiểu
Nguyệt bị kéo theo, một lần nữa, bụng nàng đập mạnh vào đầu gối Nhu phi. Cơn
đau kịch liệt khiến hai mắt Vân Hiểu Nguyệt đen thẫm lại, ôm bụng cuộn mình
trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ý thức cũng mơ hồ dần!
Không được, đây là con của Nhược Điệp, ta
nhất định phải bảo vệ nó! Cắn mạnh môi mình, mặc cho làn môi như cánh hoa máu
tươi đầm đìa, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng lấy kim châm ra, vùng vẫy cắm vào huyệt
vị trên bụng. Đáng tiếc nàng đang trực diện đối mặt với khả năng thất bại, cái
thai đã bất ổn, cho dù Vân Hiểu Nguyệt cứu chữa đúng lúc, phía đùi trong vẫn chậm
rãi chảy ra chất lỏng ấm nóng nói cho nàng biết, đứa con này đã xảy ra chuyện!
“Nhược Điệp, xin lỗi!” Lần đầu tiên, Vân
Hiểu Nguyệt bật khóc, tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ kịp nói với sư phụ Thái y
đang vẻ mặt lo lắng: “Cứu nó”, liền chìm vào bóng đêm khôn cùng!
Dòng máu đỏ tươi chảy nhiều như vậy, nhiều
như vậy, nhiễm đỏ cả cái quần màu trắng của Vân Hiểu Nguyệt, khuôn mặt tái nhợt
như tro tàn, lệ rơi ngừng đều lọt vào mắt Tần Ngạo. Đột nhiên, nỗi hối hận vô
cùng đến nỗi hít thở cũng không thông bao phủ hắn thật sâu: “Cứu mẹ con nàng, bằng
không, Trẫm sẽ chém toàn bộ các ngươi!” Tần Ngạo vội vàng ôm Vân Hiểu Nguyệt
vào phòng, gào thét với đám Thái y.
“Dạ!” Thái y sợ tới mức lạnh run, vội chạy
tới bên giường toàn lực cứu chữa!
“Xin lỗi, Điệp nhi, Trẫm sai rồi! Là Trẫm
nóng lòng muốn thành công, làm thương tổn nàng và con, nhất định hai mẹ con sẽ
không có chuyện gì, Trẫm thề, về sau nhất định yêu mẹ con nàng hết lòng, Điệp
nhi…” Bị “đuổi” ra khỏi phòng, Tần Ngạo ôm đầu, ngồi trên ghế thống khổ rên rỉ,
giọt lệ trong suốt rơi trên long bào đã thấm vết máu, hóa thành sắc hồng đỏ vừa
tươi đẹp vừa thê lương!