Hoàng cung, là chốn bát quái thị phi nhất, không cũng có thể nói
thành có, huống chi là sự thật? Kết quả là, cái tin Vân Hiểu Nguyệt nàng được
phong làm Quý phi nhanh chóng truyền đi toàn bộ Hoàng cung, nhất là cái tin
Hoàng thượng mặt rồng giận dữ vì hồng nhan, bởi vì thị nữ bên người của Điệp
quý phi được sủng ái nhất bị đánh mà Hoàng thượng đã trảm thị vệ, biếm Liễu quý
phi, giam cầm Hoàng hậu, lại khiến cả Hoàng cung chấn động!
Ái nữ của Vân Thừa tướng quốc sắc thiên hương, diễm quan thiên hạ;
ba ngàn sủng ái một thân, Hoàng thượng rất có khả năng sẽ vì nàng mà phế Hậu… Lời
đồn đãi như thế nham nhảm khắp nơi trong triều đình, bất kể cao thấp tạo ra một
đợt hưởng ứng lớn. Trực tiếp nhất, chính là khiến cho phụ thân của Hoàng hậu,
Ngự Sử – Tiếu đại nhân, vốn đã bất đồng với Vân thừa tướng, chức quan lại tương
đương với Thừa tướng nay vô cùng bất mãn. Phe phái hai người tranh đấu càng ác
liệt. Nhưng, bởi vì Vân tướng có thế mạnh phía nữ nhi, lão càng kiêu ngạo. Mà
Hoàng thượng cũng bênh Vân tướng rất rõ ràng, ngầm nói đỡ cho Vân tướng, khiến
phe Hoàng hậu thất bại, tiếp tục truy kích. Chẳng bao lâu, Thanh Long hoàng triều
phong vân thay nhau nổi lên, càng ngày càng rối rắm!
Nhưng, tất cả mọi thứ, Vân Hiểu Nguyệt ở trong Hậu cung nên không biết
cái gì, cho dù muốn biết mà không có lệnh của Vân tướng, Tư Đồ Viễn cũng sẽ
không nói cho nàng. Cho nên, ngày tháng Vân Hiểu Nguyệt ở trong cung, đó là cuộc
sống muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, quá là thoải mái!
Yêu nghiệt Hoàng thượng sủng nàng tận trời, nàng muốn đến đâu thì đến,
muốn làm gì thì làm, muốn cái gì có cái đó, cho dù không cần, hắn cũng hạ chỉ
ban thưởng cho nàng. Mỗi ngày, quà cáp đến Sắc Điệp Cung không ngừng, đương
nhiên, đều là vàng bạc linh tinh gì đó mà nàng thích, khiến Vân Hiểu Nguyệt mừng
đến cả ngày cười toe! Hơn nữa, bởi vì được Tần Ngạo sủng nịch, mọi người thấy
nàng đều vô cùng cung kính, cho dù là các quý phi cùng phẩm với nàng cũng không
ngoại lệ, khiến tâm tình Vân Hiểu Nguyệt vốn không thích hành lễ vô cùng tốt, ấn
tượng đối với Tần Ngạo đổi mới một chút! Nhưng, nàng vốn không thích người hót
hay như khướu, lại càng không thích cái màn đi khắp nơi diễu võ dương oai, nên
luôn ở Sắc Điệp Cung, tiếp tục cuộc sống tiêu dao!
Buổi sáng, nàng kéo Tư Đồ đại soái ca ở thư phòng học võ, có hắn
giúp, nội công của Vân Hiểu Nguyệt đã có chút trụ cột, có thể nhảy lên một cành
cây nào đó, nhưng muốn bay qua bờ tường Hoàng cung rất cao đó, còn cần luyện nữa
tập. Bản “Ngọc nữ tâm kinh”, nàng đã bắt đầu vụng trộm học tập, hơn nữa còn
phát hiện, học tâm kinh này giúp tăng nội lực rất nhanh, khiến Vân Hiểu Nguyệt
tràn ngập tin tưởng với cuộc sống hạnh phúc sau khi mình rời cung!
Buổi chiều, nàng ngủ một lát để dưỡng nhan, rồi sau đó đến chỗ Thái
Hậu mẫu thân mát xa cho bà, thuận tiện trước tới hỏi thăm các phi tần nhằm đẩy
mạnh khả năng tiêu thụ sản phẩm. Có điều, không biết là vì hoa cỏ dị thế không
bị ô nhiễm hay do mình có trình độ cao mà hiệu quả vô cùng tốt! Làn da Thái Hậu
có đổi mới rõ ràng, sau khi mình thử dùng cũng rất thoải mái, cho nên dù Vân Hiểu
Nguyệt bán mỗi bình với giá Hoàng kim ngàn lượng nhưng các phi tử vẫn chen chúc
tới. Vì thế, một đống vàng lại tự chui vào túi của Vân Hiểu Nguyệt, thật sự là
làm ra rất nhiều tiền, kinh doanh đang bùng nổ!
Về phần buổi tối thế nào, nói cũng kỳ quái, yêu nghiệt kia quả nhiên
rất là giữ lời, chỉ ôm nàng ngủ, không làm gì, nhưng chính là sống chết cũng
không chịu chạy về tẩm cung của hắn, Vân Hiểu Nguyệt sau nhiều lần đấu tranh
không có kết quả, mặc xác hắn đi! Bởi vì trong khoảng thời gian ở chung này,
Vân Hiểu Nguyệt cảm giác yêu nghiệt này kỳ thật cũng không xấu như lúc trước
mình tưởng, tối thiểu, hắn vô cùng tốt với mình! Hơn nữa mỹ nhân mẫu thân cũng
đến cung thăm nàng rất nhiều lần, nói cho nàng bởi vì Hoàng thượng cực vì yêu
thích mình, nên quan hệ với Vân gia cũng tốt lên, không chỉ ban thưởng cho Vân
gia rất nhiều, còn phong đại ca làm đại quan, triệu về kinh thành làm binh bộ
Thượng Thư, không lâu sau huynh ấy sẽ về nhà!
Vân Hiểu Nguyệt tuy rằng kỳ quái chuyện yêu nghiệt này có vẻ sủng
mình có chút quá mức, nhưng cũng không có thời gian nhiều mà đi điều tra, bởi
vì đại thọ sinh thần của Thái Hậu sẽ đến, trên dưới trong cung đều vội vàng chuẩn
bị lễ vật cho Thái Hậu. Bình thường, Thái Hậu đối với Vân Hiểu Nguyệt như con gái
mình, cho nên Vân Hiểu Nguyệt dùng toàn suy nghĩ xem nên chuẩn bị lễ vật đặc biệt
gì dâng Thái Hậu. Chỉ có điều mỹ nhân mẫu thân nói cho mình rằng, người cha mà
mình chưa bao giờ gặp mặt kia nên âm thầm hành sự, về phần hắn nghe hay không,
mình cũng không biết!
==============
Mấy ngày nay, các cung nữ ở Sắc Điệp Cung đều tò mò chết đi được, bởi
vì Điệp quý phi nương nương của các nàng mỗi ngày đều dùng thời gian ngủ trưa của
người ở trù phòng, không biết nấu cái gì mà bên trong thỉnh thoảng có mùi thơm thơm
ngòn ngọt thoang thoảng ra từ cửa sổ. Nhưng nương nương hạ nghiêm lệnh không
cho ai tới gần, ngay cả Huyên nhi tổng quản cũng bị đuổi ra, thật sự là thần
bí! Càng kỳ quái là, nương nương còn tìm rất nhiều tơ lụa các màu từ khố phòng,
ở tẩm cung cắt cắt may may, nói là muốn may vũ y? Còn tìm đến nhạc sư, rồi bảo
họ dựa theo khúc nhạc nương nương phổ mà ở trong cung luyện tập. Đó là một khúc
nhạc mọi người đều chưa từng nghe, nhưng thật sự rất êm tai. Vì thế, mọi người
đối với chủ tử tài mạo song toàn nhà mình, lại càng thêm bội phục vô cùng!
Những ngày bận rộn rất nhanh trôi qua, đại lễ sinh thần Thái Hậu rốt
cục đã đến!
Ngày hôm ấy, Vân Hiểu Nguyệt dậy sớm, đầu tiên là đến chỗ Thái Hậu mẫu
thân thỉnh an bà, sau đó hoá trang, chọn trang sức, rồi sau đó trở lại Sắc Điệp
Cung, tiếp tục sửa soạn. Nàng, đêm nay sẽ cho Thái Hậu một sự ngạc nhiên lớn vô
cùng!
==============================
Màn đêm buông xuống, quần thần mang theo gia quyến cùng lễ vật vào
Hoàng cung chúc thọ Thái Hậu. Còn Vân Hiểu Nguyệt không ngồi trong điện, nàng
đã sớm nói cho yêu nghiệt đêm nay dâng lên Thái Hậu một phần quà sinh nhật thật
lớn, hơn nữa là tiết mục cuối cùng!
Cần Chính Điện rộng lớn, không còn cảnh trang nghiêm lạnh lùng của
quần thần mỗi buổi lâm triều nữa, hôm nay, khắp nơi giăng đèn kết hoa, bầu
không khí tràn đầy vui mừng, một chữ “Thọ” lớn màu vàng được treo chính giữa điện,
Thái Hậu hòa ái cùng Hoàng thượng yêu nghiệt cùng nhau ngồi long ỷ rộng lớn
chính giữa điện. Hoàng hậu cũng được tạm tha, nàng ta mặc phượng phục tượng
trưng cho thân phận tôn quý, đang ngồi ở vị trí đầu tiên phía tay trái, phía
sau là các phi tần, ngoan ngoãn có, yêu mị có, thanh lệ có, mảnh mai có… Thật
đúng là đầy đủ tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, miễn bàn, chậc chậc, quả
là lợi hại!
“Chúc Thái Hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!” Dưới sự dẫn dắt của
Tần Ngạo, mọi người cung kính quỳ chúc thọ Thái Hậu!
“Tốt, tốt lắm! Tất cả hãy bình thân!” Thái Hậu cười nồng đượm, vui vẻ
nói.
“Tạ Thái Hậu!”
Sau đó, bắt đầu từ Vân Thừa tướng, sau đó là chúng phi tần, mọi người
đều đưa lên lễ vật của mình, kỳ trân dị bảo cái gì cũng có, thứ nào thứ nấy vô
giá, có thể thấy được mọi người đều đã hao tổn tâm tư!
“Ngạo nhi, sao không thấy Điệp nhi, nàng làm sao vậy?” Một bên mỉm
cười vuốt cằm, Thái Hậu nhẹ giọng hỏi.
“Mẫu thân à, Điệp nhi nói sẽ cho người một sự ngạc nhiên, nhi thần
cũng không biết nàng đang chuẩn bị gì, rất thần bí!” Tần Ngạo mỉm cười trả lời.
“Vậy ư? Điệp nhi vốn tinh quái, mẫu thân rất thích! Ngạo nhi, chuyện
triều đình, mẫu thân không hỏi đến, nhưng Điệp nhi là cô gái tốt, thuần khiết
thiện lương, con trăm ngàn lần đừng làm nó bị đau lòng, biết chưa?” Thái Hậu lo
lắng nhìn Vân tướng cười vui vẻ, thở dài, nhẹ nhàng nói.
“Nhi thần hiểu, mẫu thân!” Một tia lạnh như băng rất nhanh xẹt qua
đáy mắt, Tần Ngạo mỉm cười cầm tay Thái Hậu, gật đầu.
“Cuối cùng, Điệp quý phi trình lễ!” Đột nhiên, giọng hô của vị quan
làm MC vang lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của mẫu tử họ, trong đại điện lập
tức an tĩnh, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa đại điện, đều muốn xem vị
quý phi độc sủng ba ngàn giai nhân này là nữ tử khuynh quốc khuynh thành như thế
nào!