Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 1 - Chương 21: Trên giường giấu soái ca




Một buổi tối, Vân Hiểu Nguyệt ngủ không thoải mái, bởi vì yêu nghiệt chết tiệt kia coi nàng như gối ôm, khiến nàng thực khó chịu! Năm lần bảy lượt chuồn ra khỏi trong lòng hắn, nhưng mỗi lần mình hưởng thụ không đến nửa canh giờ không khí tự do đã bị cánh tay dài của hắn chụp tới, lại bị ôm sát trong lòng. Càng quá phận là, ngay cả tấm chăn bằng gấm, cũng bị hắn nằm đè lên, kéo thế nào cũng không nhúc nhích, khiến mình đành phải cùng hắn ngủ một cái chăn, Vân Hiểu Nguyệt tức giận! Nếu không cảm giác hô hấp vững vàng của hắn, Vân Hiểu Nguyệt hoài nghi là hắn đang cố ý!

Chết tiệt, nếu không xem ngươi là kim chủ của ta, ta ngay cả giường cũng không cho ngươi nằm đâu, chiếm giường còn muốn chiếm cả người với chăn? Chết tiệt, thật muốn đánh người!

Rốt cục, sau khi Tần Ngạo đệ làm như vậy lần thứ N, không thể nhịn được nữa, Vân Hiểu Nguyệt nổi trận lôi đình, lo nghĩ, làm bộ xoay người mạnh một nhịp, một cước đá vào ngực rồng, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ này đã bị một cước đá xuống đất! Tuy nói thảm trải sàn rất dày, nhưng vẫn nghe ‘bịch’ một tiếng nặng nề, ha ha! Vân Hiểu Nguyệt thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại, xoay người, cuốn chăn ôm vào trong ngực, thoải mái nhắm mắt bắt đầu ngủ!

“Ơ? Sao Trẫm lại ngủ ở đất?” Trong chốc lát, Vân Hiểu Nguyệt nghe thấy giọng nói mơ mơ màng màng của của yêu nghiệt chết tiệt truyền đến từ dưới giường, sau đó lầm bầm lầu bầu một trận, chỗ trống bên người lún xuống, yêu nghiệt nằm xuống!

“Kỳ quái, Trẫm chưa từng rớt xuống giường, đêm nay bị làm sao vậy?” Tần Ngạo nhìn Vân Hiểu Nguyệt không nhúc nhích một phân, nghiêng người, làm bộ muốn ôm nàng, Vân Hiểu Nguyệt sao có thể để yên? Làm bộ mở mắt, Vân Hiểu Nguyệt xoay người, miễn cưỡng hỏi: “Hoàng thượng, người làm sao vậy?”

“A, không có gì!” Tần Ngạo mặt đỏ lên, trả lời.

Ha ha… Không nghĩ tới yêu nghiệt lúc đỏ mặt thật đáng yêu! Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, nghẹn cười đến đau cả bụng, ra vẻ chợt nhớ đến cái gì rồi nói: “Ai nha, nô tì nghĩ ra rồi! Trước kia ở nhà, mẫu thân từng nói cho nô tì, nếu nô tì đang ngủ, nếu ai quá gần nô tì, nô tì sẽ đá người đó đấy! Hoàng thượng, nô tì vừa rồi không có đá người chứ?” Nói xong, vẻ mặt lo lắng.

“Không… Không có! Ngủ đi, ngủ đi…?” Tần Ngạo ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, vội vàng nói.

“Ôi… may quá! Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, không thể để xảy ra chuyện gì! Vâng, ngủ ngon!” Vỗ vỗ ngực mình, Vân Hiểu Nguyệt nghiêng người, ôm tấm chăn bằng gấm, không tiếng động cuồng tiếu một phen, cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại!

Quả nhiên, lần này, yêu nghiệt chết tiệt đã khôn ngoan hơn, không coi Vân Hiểu Nguyệt làm gối ôm nữa, đấu trí so với đấu sức, Vân Hiểu Nguyệt thắng lợi, rất nhanh bay vào mộng đẹp!

==========================================

“Thật thoải mái!” Lười biếng xoay thắt lưng, Vân Hiểu Nguyệt mở mắt sau khi đã ngủ đã đời, mặt trời đã lên cao, về phần yêu nghiệt rời đi lúc nào, nàng không biết chút gì, cũng không cần thiết phải biết!

“Huyên nhi… đói quá!” Ghé vào trên giường, sờ sờ cái bụng, Vân Hiểu Nguyệt ai oán kêu lên.

“Nương nương, người ngủ suốt, cũng sắp đến giờ dùng cơm trưa rồi!” Huyên nhi nghe tiếng mà vào nhìn thấy dáng vẻ của Vân Hiểu Nguyệt, nhịn không được cười trả lời.

“Vậy sao? Đã lâu như vậy, trách không được đói! Đi đem đồ ăn vào đi!” Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua không cùng soái ca sư phụ luyện công, nhanh chóng tìm hắn, tiện thể nói cho hắn, trong khoảng thời gian này mình không thể luyện buổi tối, đổi sang buổi sáng, cho nên bảo Huyên nhi lui xuống.

“Dạ!” Chờ Huyên nhi lui ra, Vân Hiểu Nguyệt lấy ra sáo ngọc trước ngực, thổi lên.

Rất nhanh, Tư Đồ Viễn vẫn mặc một thân hắc y từ cửa sổ bay vào, cúi đầu cung kính đáp: “Điệp phi nương nương triệu hồi vi thần có gì phân phó?”

“A, Viễn, trong khoảng thời gian này Hoàng thượng sẽ ngủ lại ở đây, ta không thể theo huynh học võ, chúng ta đổi lại buổi sáng ở thư phòng, thế nào?”

“Không được! Nương nương, nếu bị người khác thấy, đối với người sẽ bất lợi! Kỳ thật trong khoảng thời gian này, nội công của nương nương đã có trụ cột, vi thần không có ở đây, chỉ cần người mỗi ngày luyện hai canh giờ là được!” Tư Đồ Viễn nhẹ nhàng trả lời.

“Như vậy ư! Cũng được, nếu ta gặp cái gì không rõ, sẽ hỏi lại huynh!”

“Được! Vi thần cáo lui!” Thân thể hơi hơi nhoáng lên một cái, Tư Đồ Viễn xoay người muốn đi.

“Khoan đã! Viễn, huynh không sao chứ!” Cước bộ nhẹ hẫng của Tư Đồ Viễn khiến Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, nhảy xuống giường đi tới bên người hắn, đưa tay ra dò mạch đập của hắn.

“Ôi, nóng quá! Viễn, huynh sốt rồi, sao lại thế?” Vân Hiểu Nguyệt kinh hô một tiếng, vội vàng kéo tay hắn hỏi.

“Không sao, nương nương, vi thần phải đi, nếu để cho người khác thấy sẽ không xong!” Tư Đồ Viễn nhẹ nhàng chấn động, giật tay ra khỏi Vân Hiểu Nguyệt, lui đến bên cửa sổ!

“Không được! Phòng ngủ của ta, không có lệnh của ta, ai cũng không được vào! Huynh đến nằm trên giường cho ta, nếu không hạ sốt, không được đi!” Một phen giữ chặt Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt dùng sức kéo, ôm thắt lưng hắn, giúp hắn đến trên giường.

“Không… Không được! Nương nương, ta…” Tư Đồ Viễn giãy dụa, đột nhiên, giọng nói của Huyên nhi truyền vào: “Nương nương, đồ ăn đã bưng tới, hiện tại đưa vào sao?”

“Ngốc, nằm yên đây!” Nhanh chóng đẩy Tư Đồ Viễn vào bên trong, giấu giày của hắn dưới gầm giường, sau đó kéo tấm chăn bằng gấm qua cho hai người, cười tủm tỉm nói: “Vào đi!”

“Nương nương, Huyên nhi chuẩn bị đồ ăn người thích nhất đây, người nếm thử đi!” Huyên nhi đặt khay đồ ăn phong phú tới trên bàn, mỉm cười nói.

“Ừ, chuẩn bị nước rửa mặt, sau đó giúp ta đi nấu một ít cháo, được không? Ta muốn ăn!”

“Dạ!”

Huyên nhi lẹ tay lẹ chân chuẩn bị rất tốt, lui ra ngoài!

“Viễn, nghe lời nào, lát nữa ta giúp huynh kê đơn thuốc, huynh phải ngủ một hồi, biết không?” Thấy Huyên nhi đi rồi, Vân Hiểu Nguyệt nghiêng người nói với Tư Đồ Viễn nằm ở sườn người đang khẩn trương vạn phần.

“Nương nương, chuyện này không hợp lễ, để vi thần đi!” Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Viễn đỏ bừng, con ngươi đen láy xinh đẹp nhắm chặt,môi khẽ run nói.

“Nói cái gì vậy? Nếu không, ta không ăn, ôm huynh ngủ một hồi đấy? Có vẻ hiệu quả rất tốt!” Vân Hiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ đáng yêu của hắn, nhịn không được lại muốn trêu chọc hắn, cố ý cúi đầu, tiến đến bên tai hắn nhẹ nhàng nói, một bàn tay đưa đến phía sau hắn, cả người gần như dán vào trên người hắn!

“Đừng… Ta ngủ ngay lập tức, nương nương đi dùng bữa đi!” Tư Đồ Viễn khẩn trương nói chuyện lắp bắp, khiến Vân Hiểu Nguyệt thấy cực kì thú vị!

“Hì hì, thật sự là ngoan! Được rồi, không đùa huynh nữa, ngủ đi!” Vỗ vỗ vai hắn, Vân Hiểu Nguyệt xoay người xuống giường, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh bàn, ăn nhanh cơm.

Đợi đến lúc Vân Hiểu Nguyệt nhẹ tay nhẹ chân trở lại trên giường, Tư Đồ Viễn đã ngủ! Vân Hiểu Nguyệt đi đến trước bàn, nhanh chóng kê một đơn thuốc, sau đó tìm Huyên nhi, nói nàng bị cảm lạnh, bảo Huyên nhi đi tìm sư phụ lấy thuốc, sau đó chuẩn bị tốt.

Sau khi Huyên nhi đi xuống, Vân Hiểu Nguyệt trở lại trên giường, nhẹ nhàng cởi ra áo khoác của Tư Đồ Viễn đang ngủ thật sâu, sau đó thì dựa vào ngồi ở một bên đọc sách.

Một canh giờ sau, thuốc đã được, cháo cũng nấu xong!

Bảo Huyên nhi đi, Vân Hiểu Nguyệt gọi Tư Đồ Viễn dậy, bắt hắn uống thuốc, ăn cháo, sau đó tiếp tục ngủ, Tư Đồ Viễn cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn làm theo, khiến Vân Hiểu Nguyệt rất vừa lòng!

Cứ như vậy, một người ngủ, một người trông, thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, rất nhanh, buổi trưa đã qua, đã đến lúc phải đi đến Ngự Thư Phòng cùng Tần Ngạo như lời hứa hôm qua. Nhưng, Vân Hiểu Nguyệt phải chăm sóc Tư Đồ Viễn, căn bản quên béng đi chuyện này, còn Tần Ngạo bên kia, chờ đợi thấp thỏm, đứng ngồi không yên!

“Tiểu Tam, đi mời Điệp phi nương nương đến cho Trẫm!” Rốt cục, Tần Ngạo nhịn không được mở miệng nói.

“Dạ!”

“Vân Nhược Điệp chết tiệt, tối hôm qua nàng đá Trẫm xuống giường còn giả ngu, Trẫm không so đo với nàng, hôm nay mời nàng đến, còn tự cao tự đại, thật sự là tức chết Trẫm! Hừ, Trẫm không tin không chinh phục được nàng? Một ngày nào đó, Trẫm sẽ khiến nàng khắc Trẫm thật sâu trong lòng, ghi tạc mỗi câu Trẫm nói trong lòng!” Chờ Tiểu Tam đi rồi, Tần Ngạo dùng sức đập xuống mặt bàn, thở phì phì nói, trong đôi mắt phượng thâm thúy ấy tràn đầy tự tin!