Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 3 - Chương 4: A Sở, đến ta bảo vệ chàng!




Editor: Út-Rim.

Khi Mộc Thất tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Nàng vừa mở mắt ra, thấy Sở Vân Mộ đang gối lên cánh tay ngủ ở mép giường, xem ra suốt đêm hắn không ngủ, đôi mắt hiện lên quầng thâm nhợt nhạt, vài sợ tóc mai rơi trên mặt.

Mộc Thất hơi hơ di chuyển thân dưới, tay của nàng bị Sở Vân Mộ nắm chặt, đã có chút tê rần.

Cảm giác được người trên giường có động tác, Sở Vân Mộ lập tức mở mắt, đáy mắt hiện ra tơ máu hồng, giọng khàn khàn nói: "Tiểu Thất, nàng tỉnh..."

Mộc Thất nhìn hắn cười tươi, hai tay xoa xoa bụng mình.

"Đứa nhỏ không có việc gì, đừng lo lắng, ngủ hai ngày cũng đói bụng rồi?" Sở Vân Mộ phủ lên tay của nàng, nhìn ra ngoài cửa phân phó: "Quận chúa tỉnh, chuẩn bị đồ ăn!"

Trầm Xuân nghe tin tiểu thư tỉnh, tâm treo cao cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Hai ngày nay, Vương một tấc cũng không rời bồi ở bên cạnh tiêu thư, rửa mặt xoa bóp đều tự mình làm, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, nếu nàng được như tiểu thư như vậy thì thật hạnh phúc.

Mộc Thất bị vay quanh một vòng chăn ngồi trên giường, Sở Vân Mộ nói nàng đã ngủ lâu cơ thể yếu đuối, kiên quyết muốn đích thân bón cho nàng ăn cơm.

"A Sở, ta chỉ mệt mỏi quá nên hôn mê, cũng không phải bị tê liệt ở trên giường, ăn cơm là bản năng, cũng không cần chàng giúp ta đâu." Mộc Thất uống một ngụm canh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đại mỹ nhân ở trước mắt, cũng có một chút ngượng ngùng đứng lên.

"Nếu Tiểu Thất không có việc gì, không cần vi phu bón cơm, không bằng chúng ta sớm đi lên giường làm việc chính...." Đại mỹ nhân híp đôi mắt, gắp lên một miếng hoa quế cá đã được bỏ xương, ý cười giảo hoạt vẻ mặt như muốn nói "nàng không nghe lời sẽ liền bị lăn lộn".

Mộc Thất ngoan ngoãn nuốt thịt cá vào, đổi đề tài nói: "Tình hình bệnh dịch thế nào?"

"Không có việc gì, có hồi nhan đan của Độc Dược Tiên lão bà kia, nàng không cần phải lo lắng." Sở Vân Mộ lại lấy thêm một chén canh đậu tương móng giò nữa đặt ở trước mặt Mộc Thất.

"Từ từ, món này sau khi có sữa mới dùng, hiện tại có vẻ sớm..." Mộc Thất có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm cái bát to ở trước mắt.

A Sở đây là nuôi tiểu trư hay là nuôi thai phụ? Nhiều đồ như vậy nàng và Bảo Bảo cộng lại cũng ăn không hết!

Sở Vân Mộ tao nhã bưng thìa, đặt ở bên môi thổi thổi, tự mình thử qua không nóng sau đó đưa tới  bên môi của nàng, đôi mắt hiện ý cười nói: "Là nàng tự mình uống, hay là để vi phu dùng biện pháp gì đó đút cho nàng ăn?"

Biểu tình của Mộc Thất cứng đơ, bưng bát to lên ừng ực ừng ực uống sạch sẽ.

Nàng ngủ lâu như vậy cổ đều đau nhức,  nếu lại bị hắn lăn lộn một trận, bộ xương già của nàng cũng muốn gãy mất.

Sau khi Mộc Thất xuống giường liền đi đến dược phường, vải băng trên người của mẫu thân Tiểu Đào hầu hết đã được gỡ bỏ, có linh dược của Dược Tiên bà bà, hai tay mẫu thân của Tiểu Đào không chỉ khôi phục dáng vẻ trước kia mà ngay cả vết chai do làm việc để lại đều biến mất.

"Đại tỷ tỷ!" Tiểu Đào Tử kéo góc váy của Mộc Thất, đưa quả dại trong lòng lên trên tay nàng, trên mặt lộ ra nụ cười thật lớn: "May mà có tỷ, bệnh của mẫu thân ta đều đã tốt, còn trở lên xinh đẹp nữa! Mấy quả dại này là ta hái ở trên núi, tỷ mau nếm thử đi!"

Nàng cười rộ lên lộ ra một cái răng sún, lại từ trong ngực lấy ra một cái kẹo mạch nha, ghé bên tai Mộc Thất nhỏ giọng nói: "Tỷ từ phòng giải phẫu đi ra liền té xỉu, ta nghe ca ca xinh đẹp ôm tỷ trở về phòng nói, trong bụng tỷ có tiểu bảo bảo! Kẹo đường này là Lục tỷ tỷ cho ta,  ta vẫn không nỡ ăn, liền tặng cho tiểu bảo bảo trong bụng tỷ ăn!"

Mộc Thất xoa nhẹ bím tóc đáng yêu trên đầu tiểu Đào Tử, nàng thật hi vọng Bảo Bảo của chính mình cũng giống nàng lanh lợi hiểu chuyện.

"Đại tỷ tỷ không đói bụng, ta thay mặt tiểu Bảo Bảo cảm ơn ngươi, mấy thứ này để lại cho ngươi và mẫu thân ăn đi. Ngươi đứa trẻ một mình lên núi rất nguy hiểm, về sau nhớ rõ đừng làm cho mẫu thân ngươi lo lắng, được không?" Mộc Thất cầm mấy quả thanh hồng đưa cho nàng.

Với người khác mà nói, những quả dại này chẳng qua chỉ là bình thường, nhưng đối với tiểu Đào Tử mà nói, đây là lễ vật tốt nhất nàng có thể đưa cho Mộc Thất.

Tiểu Đào Tử đảo trong mắt, nhịn không được hỏi: "Đại tỷ tỷ, cái ca ca xinh đẹp kia thật sự rất thích tỷ. Thời điểm tỷ ngủ mấy ngày nay, hắn có đi tìm mẫu thân ta, hỏi về chuyện chăm sóc thai phụ và tiểu hài tử, còn cẩn thân ghi lại....Nhưng mà, ca ca xinh đẹp này là ai vậy?"

Khóe miệng của Mộc Thất hiện lên ý cười ngọt ngào, nàng tưởng tượng ra bộ dạng A Sở bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo lạnh nhạt, vì sắp được làm cha mà khẩn trương luống cuống, chạy tới trộm hỏi mẫu thân của tiểu Đào tử.

"Hắn à....." Mộc Thất cười cười nói: "Hắn chính là phụ thân của của tiểu Bảo Bảo trong bụng ta, là người mà cả đời này ta yêu nhất. Một ngày nào đó tiểu Đào Tử cũng sẽ gặp được một người như vậy, hắn sẽ che chở ngươi ở trong lòng bàn tay, vì ngươi tươi cười mà vui vẻ, vì nước mắt của ngươi mà đau lòng."

Tiểu Đào tử cái hiểu cái không gật đầu: "Giống như cha và nương của ta đối xử tốt với ta phải không?"

Mộc Thất xoa xoa đầu nàng nói: "Đúng vậy, tiểu Đào Tử nhất định sẽ trở thành một người hạnh phúc."

Lúc này, Lục Nguyệt Nương bưng dược liệu tới nói: "Quận chúa, hiện giờ dược liệu chữa bệnh phong đã cấp đến các dược phường, đã nhiều ngày nay Nghiêu thành  không có người bệnh chết. Nhưng mà hiểu biết của mọi người đối với việc phục hồi sau chỉnh hình là rất ít, người có kinh nghiệm giải phẫu lại chỉ có một, đây quả là một chặng đường dài cần đi!"

"Không phải còn có ngươi sao?" Mộc Thất đứng dậy nói: "Bản thân ngươi cũng tiếp cận và đã trải qua cuộc phẫu thuật chỉnh hình toàn thân phức tạp nhất, hơn nữa biểu hiện lại rất tốt, sức chịu đựng của ngươi cũng không giống người thường, không giống người khác sợ hãi, ngươi là người độc nhất vô nhị trong các đại phu được chọn."

Lục Nguyệt Nương lắc đầu, buông tiếng thở dài, tiếp tục giã thuốc trong tay: "Nhưng thủ pháp của ta không tinh thông như quận chúa, ngộ nhỡ dao cắt sai, làm thương tổn đến bệnh nhân thì phải làm sao bây giờ? Nhỡ ta khâu không tốt miệng vết thương, làm hại bệnh nhân lưu lại vệt sẹo thì làm sao bây giờ?"

Mộc Thất đi đến cửa vận động eo, nàng vừa mới tỉnh lại đã bị A Sở ép ăn nhiều thứ như vậy, nếu không hoạt động thì đợi cho bảy tám tháng thân thể thật muốn béo thành thùng nước, làm thai phụ thật không dễ dàng mà!

"Tính giác ngộ của ngươi rất tốt, làm việc cũng cẩn thận, tư chất ban đầu học y của ta còn kém xa không bằng ngươi, cho nên ta tin tưởng lấy năng lực của ngươi nhất định có thể đem chỉnh hình giải phẫu làm tốt, mấy ngày nay ta sẽ dạy ngươi những gì ta biết, ta tin tưởng ngươi, ngươi phải tin tưởng chính mình!"

Mộc Thất quay đầu lại cổ vũ vỗ vỗ bả vai, gằn từng chữ.

Nhiều nhất nàng chỉ có thể lưu lại Nghiêu thành hai ngày, cố gắng hết sức giúp dân chúng tìm ra một đường mưu sinh, còn lại tòn bộ đều nhờ vào dân chúng chính mình.

Trước mắt Nghiêu thành bị ba năm nạn hạn hán, đa số dân chúng sống nhờ làm ruộng mà sống cũng bị mất công việc không có lối thoát.

Huống hồ rất nhiều người đều là bản thân mắc bệnh phong, hiện giờ vừa mới khôi phục, nhu cầu cấp bách của bọn họ là ổn định lại cuộc sống.

Người xưa có câu, lấy tiền của người khách không bằng tự mình kiếm tiền.

Mộc Thấy nhớ rõ thời điểm mới tới Nghiêu thành, nàng nhìn thấy trên núi hoang xung quanh có không ít khoáng thạch màu hồng, những khoáng thạch này thường được người Trung Nguyên khai thể để làm nước thuốc chu sa.

Người Miêu Cương thích nhất là quần áo trang sức và dụng cụ có màu sắc tươi đẹp, mà bọn hắn chế tạo trang sức và dụng cụ không thể thiếu sắc đỏ tươi đẹp đó, nhất là quý tốc vương thất, phần lớn bọn họ theo đuổi trường sinh bất lão và dung nhan được bảo tổn, vu sư luyện đan quan trọng nhất là một loại thành phần đó là đan sa.

Từ trong sách Mộc Thất biết được biện pháp tinh luyện đa sa so với tinh luyện các khoáng thạch khác dễ dàng hơn nhiều, không cần rèn luyện, chỉ cần chọn những thứ tinh luyện thuần khiết, rửa và loại bỏ tạp chất, lại dùng phương pháp phi thủy tạo thành bột phấn.

Mật thám đưa bản đồ đã đánh dấu tất cả các quặng đan sa ở Nghiêu thành, ước chừng có hơn trăm mỏ quặng đan sa có chất lượng tốt!

Màu đỏ đan sa ở Miêu Cương có giá vô cùng tốt, như vậy xem ra dân chúng của Nghiêu thành rất nhanh có thể thoát khỏi nghèo khó!

Sau khi Mộc Thất đưa ra cái quan điểm này, thôn dân của thôn Cửu Lý đều nhất trí ủng hộ.

Ngay ngày hôm đó, Mộc Thất chọn mấy chục nam tử có thân thể cường tráng, Nguyên Lẫm dẫn đoàn người đi khai thác quặng đan sa.

Quặng phía tây gần sông nước, việc rửa quặng có thể để nhóm thiếu nữ và phụ nữ ở nhà làm.

Có Mộc Thất và Dược Tiên bà bà hỗ trợ, người bệnh ở thôn Cửu Lý đều không còn gì đáng lo, một ít nhiễm bệnh nhẹ cũng có thể xuống quặng khai thác đan sa.

Bởi vì Mộc Thất mang thai nên bị Sở Vân mộ nghiêm lệnh cấm đến quặng địa phương nguy hiểm như vậy, nhưng trông coi bệnh phường vẫn làm Mộc Thất lo lắng tình hình khai thác quặng đan sa.

"Quận chúa! Quận chúa! Người mau xem!" từ xa Lục Nguyệt Nương gọi Mộc Thất, cầm theo cái sọt một đường chạy tới.

Mộc Thất nhìn đan sa đỏ thẫm bên trong cái sọt, mày nhíu lại cuối cùng cũng dãn ra.

Chỗ quặng đan sa đầu tiên này giống với dự đoán của nàng, thật là quặng đan sa có phẩm chất rất tốt!

"Cũng may có chủ ý của quận chúa, đan sa này cầm đến vương thành quả thực có thể bán hơn năm lượng bạc, đó là thu nhập của một nhà chúng ta trong một năm!" Lục Nguyệt Nương kích động cầm tay Mộc Thất nói.

Chỗ khai thác đầu tiên thành công, Mộc Thất quyết định thực hiện biện pháp này để tất cả người dân Nghiêu thành đều có thể được lợi.

Sau khi huyện lệnh của Nghêu thành "Chết bất đắc kỳ tử", huyện lệnh mới nhậm chức Phương Tấn là một người đọc sách trẻ tuổi, cũng là bạn thời thơ ấu của Lục Nguyệt Nương, mỗi khi nhắc đến tên Phương Tấn, Lục Nguyệt Nương luôn đỏ mặt tìm mọi lý do để chạy đi.

Mộc Thất nhìn ra được, nàng chính xác là thích Phương Tấn.

Phương pháp khai thác quặng đan sa được Phương Tấn ủng hộ, hắn cũng phái người đến hỗ trợ dân chúng làm việc.

Không quá hai ngày, trong thành Nghiêu Thành đã có hơn mười chỗ khai thác quặng đan sa.

Mộc Thất nhìn trúng Lục Nguyệt Nương thật ra một cái nữ tử thông minh và có năng lực, nàng bằng tốc độ nhanh nhất nắm giữ được kinh nghiệm liên quan đến chỉnh hình mà Mộc Thất dạy nàng, hơn nữa lần đầu tiên còn phẫu thuật thành công!

Ban đêm, Mộc Thất chọn một chỗ đánh dấu trên bản đồ, mỉm cười với Lục Nguyệt Nương bên cạnh nói: "Chỗ đan sao thứ hai mươi đã bắt đâu khai thác, dân chúng Nghêu thành đã không còn nỗi lo về sau, ta cũng nên rời chỗ này đi."

Gần đây ở Đại Lịch quốc Trầm Thu và Nguyên Giáng truyền tin đến, hoàng đế Đại Lịch bệnh nặng, đã mấy ngày không lâm triều, Tề vương Nam Cung Trạm ở trong bóng tối tập kết nhân mã, với ngôi vị hoàng đế ngo ngoe dục động.

Nếu chỉ riêng mình Nam Cung Trạm thì không đủ để lo lắng, nhưng phía sau hắn còn có một vị vương phi Mộc Nguyệt Ninh tâm cơ sâu đậm.

Trên danh nghĩa thì Mộc Nguyệt Ninh là nữ nhi của Vân Hồng Mai, chính là người Vân gia, hiện giờ đa số vây cánh còn sót lại của Vân gia đều đầu phục nàng, thế lực của Mộc Nguyệt Ninh đã không thể so sánh được.

Mặc dù Sở Vân Mộ ở phía xa Miêu Cương, nhưng đối với triều chính Đại Lịch hắn vẫn rõ như lòng bàn tay, mỗi đêm Nguyên Giáng đều dùng chim ưng ngàn dặm vì hắn truyền mật thư và tấu thư, cho nên thời điểm muộn như vậy hắn còn ở thư phòng vì chính sự bận rộn.

"Quận chúa, y thuật của ta đều là ngươi dạy, tính ra người cũng gần giống như sư phụ của ta, ta thật sự không hy vọng ngươi đi...." Lục Nguyệt Nương ngừng lại việc trộn thuộc trong tay, trong mắt có tia sáng lóe lên.

"Ta đáp ứng ngươi, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ đến thăm ngươi." Mộc Thất nhìn thấy Phương Tấn chần chừ đứng bên ngoài cửa, cười nhạo nói: "Ta nghĩ đến lúc đó ngươi đã gả làm vợ người ta, nói không chừng ngay cả đứa nhỏ đều đã sinh!"

"Quận chúa, ngươi lại giễu cợt ta"! Lục Nguyệt Nương đỏ mặt đi ra ngoài, lúc đẩy cửa, trông thấy người đứng ngoài cửa, ánh mắt của nàng hơi sửng sốt.

Phương Tấn cũng nhìn nàng, thật lâu mới nhớ tới lý do mình tới nơi này.

"Nguyệt Nương!"

"Phương Tấn!"

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời đỏ bừng mặt.

Lục Nguyệt Nương lấy đủ dũng khí nói: "Ngươi nói trước đi!"

Phương Tấn lấy ta trâm ngọc đã chuẩn bị tốt từ trước: "Nguyệt Nương, từ năm năm trước ta rời khỏi Nghêu thành, từ khi còn nhỏ ngươi đối đãi với ta vô cùng tốt, ngươi từng nghĩ có một ngày Nghiêu thành sẽ giống như Vương thành phồn hoa rực rỡ, cho nên sau khi thi đỗ công danh việc đầu tiên nghĩ đến đó là trở lại Nghiêu thành, tìm được ngươi...."

Nói xong, Phương Tấn đột nhiên ngẩng đầu, dũng cảm tiến lên vài bước cầm lấy tay Lục Nguyệt Nương nói: "Ban ngày ngươi bận rộn, ta ngay cả cơ hội nói chuyện với ngươi cũng không có, vẫn không có cơ hội tặng nó cho ngươi. Cái trâm ngọc này là ta ở Đại Lịch quốc nhìn thấy trên mặt có khắc hoa mai trắng mà ngươi thích nhất, nhìn nó ta liền nghĩ đến ngươi. Hôm nay là sinh thần của ngươi, Nguyệt Nương ta đã bỏ qua năm lần sinh thân của người, lần này ta tuyệt đối không bỏ qua."

"Ta nguyện ý về sau cùng ngươi trải qua mỗi một lần sinh thần của người, ngươi có nguyện ý......Gả cho ta không?" Trong mắt của Phương Tấn nhu tình như nước dừng ở Lục Nguyệt Nương trong mắt, ánh ngọc lóe sáng trong bầu trời đêm.

Dược Tiên bà bà ngáp một cái đi ra, cầm gậy trong tay nói: "Người trẻ tuổi các ngươi da mặt lại mỏng như vậy, Nguyệt Nương à, tiểu tử tốt như vậy ở trước mắt, nếu như ngươi không đáp ứng, lão thân tự mình giới thiệu cái khuê nữ tốt với hắn nha!"

"Đừng!" Lục Nguyệt Nương kéo láu tay áo của Phương Tấn, có chút giận nói: "Ngươi rời Nghiêu thành đi nhiều năm như vậy, ta làm sao biết được ngươi ở bên ngoài có trêu hoa ghẹo nguyệt hay không?"

Phương Tấn lập tức giơ ba ngón tay lên nói: "Phương Tấn ta trong lòng chỉ có một mình ngươi! Ta nguyện thề với trời, nếu như ta làm ra việc phản bội Lục Nguyệt Nương, khiến cho ta không thể...."

Lục Nguyệt Nương bịt kín miệng của hắn trên mặt nổi lên một chút ý cười: "Chuyện nguyền rủa ma quỷ này ta không tin đâu! Ta tin ngươi, hiện giờ quận chúa dạy ta một tay đao pháp thật tốt, về sau nếu ngươi dám làm việc có lỗi với ta, ta sẽ cắt ngươi như cắt củ cải!"

Phương Tấn thấy nàng rốt cục đã đáp ứng mình, mừng rõ ôm lấy nàng: "Muốn chém giết muốn róc thịt, liền tùy Nguyệt Nương!"

Mộc Thất dựa vào cửa cười nhẹ một tiếng: "Phương huyện lệnh làm người thanh liên, ta dám vì hắn đảm bảo, Nguyệt Nương, ngươi rõ ràng thích hắn nhiều năm như vậy, nếu ngươi không giữ chặt hắn, không biết bao nhiêu thiếu nữ mơ ước Phương huyện lệnh đâu!"

Cây trâm ngọc này Mộc Thất rất quen thuộc, nó là đồ vật trong Túy Ngọc Hiên của nàng, kiểu dáng này cũng do tự tay nàng thiết kế, không nghĩ rằng hôm nay có thể làm việc tốt, thật sự rất hài lòng.

Phương Tấn tự tay cài trâm vào mái tóc đen nhánh của Lục Nguyệt Nương, tay trái vẫn nắm thật chặt ta của nàng.

Hắn chưa từng nghĩ tới rời đi nhưng Nguyệt Nương vẫn để hắn ở trong lòng, nàng đã thích hắn nhiều năm rồi....

"Nguyệt Nương, ngày mai ta liền phái người đưa sính lễ tới!" Phương Tấn năm chặt tay nàng, ánh mắt sáng ngời nói.

Lục Nguyệt Nương cụp mắt lại, mũi ngửi thấy mùi hương trúc nhàn nhạt độc nhất trên người Phương Tấn, cảnh tượng này nhiều năm qua chỉ có ở trong mộng của nàng, không nghĩ rằng hôm nay lại thật sự diễn ra....

Trên nóc nhà Nguyễn Lẫm nhìn phía dưới một đôi đang ôm nhau, phía sau bỗng nhiên cảm thấy trống vắng, Trầm Hạ nhà hắn khi nào mới có thể dịu dàng một chút đây?

Bỗng nhiên, có người ở phía sau vỗ hắn một cái.

"Ai?" Nguyên Lẫm cảnh giác rút kiếm ra, chuẩn bị tốt ngăn địch.

"Là ta! Điệu bộ này của ngươi là muốn cùng ta quyết một trận tử chiến hay sao?" Nguyên Tái nhảy một bước dài về sau, nhẹ đứng ở trên mái hiên.

Từ trong ngực hắn lấy ra một cái vật có màu hồng phấn, ở trước mặt Nguyên Lẫm lắc lư nói: "Đây là Trầm Xuân tự ta thêu hà bao cho ta, thế nào?"

Mặt Nguyên Lẫm không có chúy thay đổi quay lưng lại bỏ đi: "Màu sắc này rất đàn bà, làm sao trên người nam nhân có thể treo cái hà bao màu hồng phấn này được?"

Gia hỏa này thế mà lại miệt thị tay nghề của Trầm Xuân! Nguyên Tái tức giận giậm chân nói: "Ngươi đây là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh! Ngươi có dám cùng ta đánh đố, nếu ngươi có thể để Trầm Hạ cũng thêu cho ngươi một cái...."

Trên mặt trẻ con của Nguyên Tái lộ ra một chút ý cười giảo hoạt, ở bên tai Nguyên Lẫm hạ thấp âm thanh nói thầm vài câu.

Cái gì? Quá độc ác đi!

Nguyên Lẫm có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không giận, ngay lập tức sảng khoái đáp ứng hắn.

Khóe miệng của Nguyên Tái cong lên: "Một lời đã định, ta sẽ chờ xem ngươi mặc y phục nữ nhân, trang điểm xinh đẹp nhảy múa ở Túy Tiên Cư! Đúng rồi, ta nhất định sẽ gọi Trầm Hạ đến để thưởng thức...."

"Còn chưa biết ai thua đâu!" Nguyên Lẫm hừ lạnh nói.

Nguyên Tái quả thực nắm chắc, lấy cách đối xử lạnh nhạt của Trầm Hạ với Nguyên Lẫm, làm sao có thể vì hắn mà thêu hà bao được?

Sau này các huynh đệ lại có chuyện vui để nói trên bàn rượu rồi....

Hai này sau, địa lao của Miêu Cương.

Đạt Vi Mộ Liên bị nhốt ở phòng giam âm u ẩm ướt, Miêu Cương Vương hạ lệnh không có ý chỉ của hắn thì không được phép thả nàng ra ngoài.

Nhưng hôm nay Miêu Cương Vương đã mắc dịch bệnh, chân tay và khuôn mặt với tốc độ quỷ dị vặn vèo biến thành thối rữa, ngay cả bản thân hắn còn khó bảo toàn, sao còn có thể nhớ rõ người nữ nhi đã làm hắn mất hết thể diện?

Cho tới bây giờ hắn vẫn cho rằng nữ nhi chính là những quân cờ của mình, lấy vẻ đẹp của nàng, những đại thần ai mộ nàng không ít. Dùng nàng để khống chế lòng trung thành của đại thần so với dùng tiền tài châu báu càng có ích hơn....

Vô tình nhất là nhà đế vương, Đại Vi Mộ Liên từng cho rằng người yêu thương nàng nhất là phụ vương thế nhưng chỉ vì nàng làm hỏng việc mà đánh nhốt nàng vào địa lao không quan tâm, hóa ra đối với phụ vương nàng chẳng qua chỉ là một đứa con bị bỏ rơi!

"Ăn cơm!" Ngục tốt không có nhẹ nhành mở cửa, đặt hộp thức ăn ở trước mặt nàng, nhấc chân đá đá.

Đạt Vi Mộ Liên liếc mắt nhìn hộp  đựng thức ăn, bên trong là món ăn thanh đạm và bánh bao, lạnh lùng quay đầu đi, nhưng đã mấy ngày nàng chưa ăn cơm, còn tiếp tục như vậy không chừng liền chết đói ở đây.

"Còn không ăn? Hiện tại ngươi đã không như trước đây là một trưởng công chúa kim quang vạn trượng? vương hượng đã tịch thu phủ đệ của ngươi, thả hết nang sủng của ngươi, ngay cả vương hậu nương nương cũng chẳng quan tâm đến ngươi, ngươi cho là chính mình có thể cá muối xoay người hay sao?" Trong giọng của ngục tốt có mùi trào phúng và trêu ghẹo đắc ý.

Đạt Vi Mộ Liên túm cổ áo ngục tố, giọng khàn khán hô: "Ngươi nói cái gì? Mẫu hậu nhất định sẽ cứu ta ra ngoài!"

Ngục tốt tặc lưỡi vài tiếng, hai tay chụp lên tay của Đại Vi Mộ Liên, không có ý tốt đáng giá nàng nói: "Ngươi nói, nếu trong lòng nương nương còn có ngươi, vì sao không đến thả ngươi ra ngoài? Hiện nay đồn đãi vương thượng nhiễm bệnh phong, chân không ra khỏi phòng, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều do vương hậu quản lý, nàng thả hay không còn không phải chỉ là câu nói thôi hay sao?

Mấy ngày nay Đạt Vi Mộ Liên không ăn cơm nên căn bản không có sức lực để phản kháng, chỉ có thể để mặc nam tử ghê tởm này ôm mình vào trong ngực hắn, hai tay không ngừng vuốt ve trên da thịt trắng nõn của nàng.

"Cút ngay! Bản công chúa nhất định phải chém đầu của ngươi, lột da róc thịt tạo thành đèn lồng! Đạt Vi Mộ Liên cúi đầu cắn độc dược trên chiếc vòng tay, lại bị ngục tốt chặn lại tháo bỏ vòng tay.

"Vòng tay quý giá như vậy ngươi giữ cũng vô dụng, không bằng để gia  đưa cho các cô nương ở Di Hồng Các đi! Chỉ cần người hầu hạ gia tốt, sau này bảo đảm ngươi được ăn tốt nhất." Ngục tốt nhanh chóng cởi bỏ đai lưng quần, dùng sức một cái đẩy ngã Đạt Vi Mộ Liên ở tấm ván gỗ trên giường.

Chỗ tối, một bóng đen xem mọi thứ trong mắt, nhưng không có ý tiến lên hỗ trợ, nàng đang đợi xem nữ nhân này rốt cuộc có giá trị lợi dụng hay không....

Đại Vi Mộ Liên bị ngã xuống sống lưng đau sót, lúc này nàng hận không thể bâm thây vạn đoạn con tiện nhân Đạt Dương kia!

Nếu không phải nàng ta làm cản trở kế hoạch của mình, hiện tại người bị giam ở trong lao nhận hết sự sỉ nhục nên là nàng ta!

Nếu một ngày nàng Đạt Vi Mộ Liên có thể chạy thoát địa lao, nhất định phải cướp đoạt tất cả mọi thứ của Đạt Dương, làm cho nàng ta nến thử mùi vị tuyệt vọng...

Ngục tốt thành thạo đem chính mình cởi sạch sẽ, như lang như hổ bổ nhào về phía Đạt Vi Mộ Liên.

Đạt Vi Mộ Liên xoay người một cái trốn thoát hắn, đưa tay tìm vật bén nhọn.

"Tốt, loại đàn bà xấu xa ngươi, chết đến nơi rồi còn dám phản kháng!" Ngục tốt nắm tóc của Đạt Vi Mộ Liên, tức thì ngã trên người của nàng.

Tay của Đạt Vi Mộ Liên cũng sờ đến hộp đựng thức ăn có một đôi đũa gỗ, nàng dùng hết sức lực bẻ gãy đũa gỗ, cầm phần sắc nhọn đâm vào phía sau cổ của ngục tốt.

Phập!

Máu tươi mạnh mẽ phu ra, ngục tốt trừng lớn đôi mắt ngã sang một bên.

Sau khi Đạt Vi Mộ Liên xác định hắn không còn thở nữa, thay y phục của hắn, lại che y phục của mình lên trên thi thể của hắn, nhét ở trong góc, dùng đồ ăn canh dầu mỡ che dấu mùi máu tanh trong ngục...