Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 3 - Chương 2-2: Mở Tiệm Thuốc, Trị Bệnh Phong, Sở Mỹ Nhân Xuống Bếp. 2




Editor: Út-Rim.

Xung quanh rất nhiều người, vẻ mặt oan ức của Nguyên Tái đành phải mở miệng nói: "Ta nói, ta là cái tiểu tử tự tìm chết, gia nhà ta chắc chắn sẽ lột da của ta...."

Mộc Thất không nhịn được bật cười: "Hôm nay nghe nói gia nhà ngươi tâm tình rất tốt, sẽ không trừng phạt ngươi."

Nhận được đặc xá Nguyên Tái bẻ khớp ngón tay tìm Nguyên Lẫm đang ở chỗ nào, vậy mà hắn(NL) cố tình không nói cho hắn(NT) biết chuyện gia tới nơi này!

Nhằm mục đích an toàn, Mộc Thất và Sở Vân Mộ quyết định không nói chuyện nàng mang thai cho bất kể người nào, vì một khi bị kẻ địch biết tin tức này, chắc chắn bọn họ sẽ tìm mọi cách trừ bỏ đứa nhỏ trong bụng của Mộc Thất.

Bây giờ bọn họ đang ở nước khác, tại Miêu Cương và Đại Lịch đều có kẻ địch, nhất định không thể để lộ ra bất kỳ điểm yếu nào!

Với chính mình Mộc Thất chuẩn bị thêm chút dược đã cải tiến, làm thành một loại thuốc bột bôi trên cơ thể, như vậy vừa không làm tổn thương đến bảo bảo, lại vừa có tác dụng phòng bị ngăn cách.

Bọn họ đánh xe đi vào cửa tây Nghiêu thành nơi bệnh dịch bùng lên đầu tiên, hàng ngàn người đang tập trung trước cửa thành này.

Mộc Thất và Sở Vân Mộ chen lấn lên trên, đằng trước chỉ thấy một đống củi cao, phía trên trói mười mấy nữ tử xinh đẹp yểu điểu, hai mắt của mỗi người sưng đỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp khóc như hoa lê đẫm mưa.

"Cái này là làm sao vậy?" Mộc thất nhìn về phía sau người hỏi.

Người nọ "tấm tắc" vài tiếng, có ý tốt lên tiếng trả lời: "Các ngươi mới tới Nghiêu thành sao? Ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này, nơi này dịch bệnh đang bùng phát, thật sự sẽ chết người đó! Mấy ngày nay trong thành đã chết mấy ngàn người rồi, hơn một nửa số người đã mắc bệnh, không có thuốc nào chữa được đâu.

"Những nữ tử này đều quá điên rồi, lại không tuân thủ chuẩn mực nữ nhân, lúc này Vương thượng mới hạ lệnh muốn thiêu chết các nàng để cảnh cáo! Có điều người xinh đẹp như cô nương cũng nên cẩn thận, ngộ nhỡ bị huyện lệnh phái người giam vào trong ngục, đã có thể sống chết khó giữ rồi!" Người nọ rùng mình vài cái, không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, quay lại phía sau đi ra ngoài.

"Điều họ gọi "quá điên" vốn là một lại truyền thuyết ở dân gian, nghe đâu sau khi nữ tử bị nghiễm bệnh phong, tạm thời mặt mày rạng rỡ, vẻ bề ngoài biến đổi xinh đẹp, vào lúc này các nàng thường thường sẽ dụ dỗ nam tử giao hợp, cứ như vậy sẽ cứu bản thân tránh khỏi cái chết, mà nam tử thì chắc chắn phải chết. Sau khi nữ tử lây bệnh cho người khác, bản thân sẽ hồi phục như cũ, mà cả đời không bị nhiễm, đây là "quá điên". Chắc hẳn dân chúng bị hoảng sợ đầu óc mê muội, nên mới có thể cho rằng tất cả nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp không mắc bệnh trở thành đối tượng trút giận." Mộc Thất nhìn Sở Vân Mộ giải thích.

Nàng vốn định tìm cơ hội làm yên lòng dân, bây giờ đúng là một cơ hội tốt.

"Canh giờ đã đến, phóng hỏa!" Binh lính đứng đầu gân cổ quát.

Nữ tử trên giá ngay cả sức lực gào khóc cũng không có, khàn khàn cổ họng nói: "Không phải ta, cái gì ta cũng không làm, ta chưa từng dụ dỗ qua nam nhân..."

Nhưng bọn binh linh không thương tiếc chút nào, muốn vảy dầu ném cây đuốc vào đống củi.

"Khoan đã!" Sở Vân Mộ quát to một tiếng.

"Là ai? Dám cản trở ý chỉ của Vương thượng!" Binh lính đứng đầu hung ác nói.

"Là ta." Mộc Thất được Sở Vân Mộ che chở bên cạnh từ từ đi ra.

"Ta là thị nữ bên người Đạt Dương quận chúa, tới nơi này truyền đạt ý chỉ của quận chúa, những nữ tử này chúng ta sẽ cứu!" Tiếng nói trong trẻo của Mộc Thất vang lên, đám người xung quanh lập tức yên lặng.

Một nam tử thường dân không hài lòng nới. "Đạt Dương quận chúa lợi hại ra sao thì chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài, nơi này là Miêu Cương của chúng ta, chúng ta chỉ nghe theo ý chỉ của Vương thượng!"

"Đúng!" Bên cạnh lập tức có người hùa theo nói.

Ở trước mắt mọi người, Mộc Thất không chút hoang mang lấy ra một khối lệnh bài phát sáng, chậm rãi mở miệng: "Vương thượng có thể không làm được, hắn không cứu được các ngươi, nhưng Đạt Dương quận chúa có thể..."

"Đó là lệnh bài Tiềm Long Đàm trong truyền thuyết, chính là từ linh thạch tạo thành, hiện giờ lại nằm trên người thị nữ của Đạt dương quận chúa!" Lúc nhất thời tình cảnh rối loạn, trong đám ngưới truyền đến tiếng bàn tán khe khẽ.

Mộc Thất lấy ra tất nhiên không phải là lệnh bài thật, mà là Miêu Cương vương mô phỏng lại khối đồng kia đưa cho nàng, vì bảo đảm an toàn, nàng làm sao có thể để lệnh bài thật ở trên người?

Sở Vân Mộ cũng không định đợi sự đồng ý của binh lính, Tiểu Thất của nhà hắn chẳng qua cho bọn hắn một cái nhắc nhở thôi.

Lúc đầu mọi người ở đây hỗn loạn, Sở Vân Mộ ra lệnh một tiếng, mấy trăm ám vệ mặc y phục màu trắng viền đen từ bốn phía lao người ra nhảy lên đống củi, mang mười mấy nữ tử rời đi.

Binh lính ném cây đuốc trong tay vào đống củi nhưng bị Vân Thất kiếm của Sở Vân Mộ bay ra khỏi vỏ chặt đứt ngọn lửa.

Thị vệ bên cạnh Đạt Dương quận chúa đều có võ công cao, những người này không nén nổi sợ hãi đứng lên, ném binh khí xuống không nói ra một tiếng nào nữa.

Đứa bé có khuôn mặt vô cùng bẩn chạy tới chỗ Mộc Thất, kéo góc váy của nàng nói: "Tỷ tỷ cứu chúng ta với! Không chỉ chúng ta, rất nhiều người bị bênh dịch ba ngày chưa ăn cơm!"

"Các ngươi yên tâm,  ta nhất định sẽ không để cho các ngươi có chuyện gì xảy ra." Từ trong ngực Mộc Thất lấy ra một túi điểm tâm chia cho bọn họ, hỏi: "Nhà của các ngươi ở chỗ nào? Dẫn bọn ta tới."

Mấy đứa trẻ nhìn thấy điểm tâm ngon, lập tức đứng lên ăn ngấu nghiến, nhưng Mộc Thất chú ý tới, chỉ một mình nữ hài tử gầy yếu giấu điểm tâm ở trong tay áo, rất cẩn thận che chở.

Mộc Thất và Sở Vân Mộ  đi theo bọn trẻ đi tới thôn Cửu Lý của chúng, trong mảnh đất trống đầu thôn đã thấy rất nhiều phần mộ mới, không ít người dân nhiễm bệnh đói khát ngã vào ven đường không ai quan tâm, bỏ mặc đang hấp hối.

Mộc Thất chứng kiến nữ hài tử gầy yếu gọi là Tiểu Đào đưa điểm tâm đã cất tốt đến trước mặt cha mẹ nàng đang mắc bệnh nặng, chia làm hai nữa để vào trong miệng của bọn họ, nhưng bản thân nàng chỉ liếm liếm ngón tay.

Chứng kiến chỗ này, Mộc Thất không nén nổi từng trận chua xót.

Hiện giờ các thôn dân thiếu nhất chính là đồ ăn làm no bụng. Dự vào suy đoán của Mộc Thất, không ít người nơi này chết đói chứ không phải chết bệnh!

Ngay lập tức Mộc Thất điều động ám vệ đi đến báo tin cho Trầm Xuân, chuyển một ít lương thực và thảo dược đến. Vài năm gần đây Nghiêu thành gặp phải hạn hán, một nửa ruộng đất thất thu, lương thực dự trữ cũng chẳng hề dư dật.

Thôn dân cực kỳ hoan nghênh Mộc Thất, trong lòng bọn họ Đạt Dương quận chúa chính là Bồ Tát sống!

Thôn Cửu Lý là địa phương có tình hình bệnh dịch nghiêm trọng nhất, hầu như tất cả thôn dân đều nhiễm bệnh.

Mộc Thất đã từng có kinh nghiệm chữa bệnh vàng da ở Ôn Dịch Cốc, nàng và Sở Vân Mộ chia thôn dân thành ba mức độ nhẹ, trung bình, nặng.

Nam nhân nhiễm bệnh nhẹ được tập trung lại cùng một chỗ, tại đầu thôn bắt đầu đặt một cái nồi to, trên nồi đun nước sôi nóng hổi, để toàn bộ bát đũa vào bên trong đun hơn một canh giờ.

Chẳng bao lâu, bọn thị vệ chuyển tới năm xe lương thực mười hòm thảo dược, những lương thực này mặc dù có thể giải quyết cấp bách nhất thời, nhưng vấn đề kiếm sống của các thôn dân Cửu Lý hoàn toàn không thể giải quyết như trên!

Mười mấy nữ tử để cảm ơn Mộc Thất, bằng lòng ở lại giúp bọn hắn làm bữa cơm.

Nồi to đun nước sôi đã hết độc tố, đúng lúc lấy đến nấu cháo, đặc biệt Mộc Thất cho thêm vài vị thuốc ngọt vào bên trong làm dịu bớt khó chịu.

Chỉ chốc lát sau, một mùi cơm thơm từ cửa thôn Cửu Lý nhẹ nhang bay ra, thôn Cử Lý không khí vốn trầm lặng bây giờ đã khôi phục lại sức sống.

Các thôn dân đến trước nồi to cầm bắt xếp hàng để nhận cháo, đã nhiều ngày nay đây chính là bữa cơm đầu tiên bọn họ được ăn, có Đạt Dương quận chúa ở đây, bọn họ được cứu rồi!

Mộc Thất xem cảnh tượng trước mắt, mày nhíu chặt từ từ dãn ra, nàng vỗ nhẹ đầu của Tiểu Đào Tử bên cạnh, ngồi xổm xuống hỏi: "Tiểu Đào Tử, ngươi có biết nguồn nước của thôn Cửu Lý ở đâu không? Hơn nữa, nơi này còn có cây xanh hay không?"

Tiểu Đào Tử ngẫm nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: "Phía tây có một dòng suối nhỏ, ngày thường mọi người đều đi tới đó múc nước, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều bị bệnh, ngay cả múc nước cũng khó khăn, đều phải đựa vào chúng ta những tiểu hài tử này. Lương thực của người trong thôn thất thu ba năm, bây giờ mọi thứ có thể ăn đều đã bị mọi người ăn hết rồi, chỉ có điều trong thôn nhiều nhất là cây ngải, cái loại cỏ này vừa đắng lại vừa chát, căn bản không có người nào ăn, cho nên còn dư lại."

Mộc Thất nhận được tin tức này chính là có chút mừng rỡ, một là nguồn nước trong thôn ở rất gần, hoàn toàn có thể thông qua việc khơi thông dẫn vào trong thôn, bọn họ vì bị bệnh giảm đi không ít thuận tiện; hai là trong thôn cũng không có thiếu cây ngải, loại thực vật này ngoại trừ vị đắng chát ra, thân và lá đều có thể làm thuốc, nghĩ cách thức làm thành đồ ăn chính là biện pháp không tồi!

Bên cạnh đó, Sở Vân Mộ đã nhanh chóng giao đến tay nàng bản vẽ nhà thuốc, buồn bã nói: Tiểu Thất lo lắng làm thế nào để cây ngải nấu thành đồ ăn? Nàng cũng đừng quên bên người còn một vị phu quân có trù nghệ vô cùng tốt!"

Mộc Thất nhìn đến bản phác họa nhanh chóng nhà chữa bệnh của Sở Vân Mộ, thực sự xứng đáng là Nhiếp Chính Vương của Đại Lịch quốc, có thể ở trong thời gian ngắn thiết lập khéo léo tỉ mỉ như vậy!

Khắp nơi bản vẽ đều dựa theo lời của nàng để xắp đặt, trên đời này A Sở là người hiểu nàng nhất!

Nhưng mà A Sở mới vừa rồi hình như nhắc tới nấu cơm...

Cho tới bây giờ Sở mỹ nhân nhà mình kiêu ngạo không chịu nổi một chút bụi bẩn, chỉ xuống bếp vì nàng, hôm nay vậy mà hắn nấu cơm vì người dân của thôn Cử Ly? Thật sự là không thể tin được!

"A Sở, chàng nói là thực sự? Chàng bằng lòng xuống bếp vì bọn họ?" Mộc Thất mở to hai mắt nhìn hỏi.

Nàng đã quên sao? Ta cũng không phải là người sống trong nhung lụa, lúc trước ta ở Ma Cung Địa Huyệt, đồ ăn nơi đó còn túng thiếu hơn nơi này, chỉ có băng và rắn độc nhện độc, ngay cả thịt để ăn—— thi thể của đồng đội, đúng thời gian đều khiêng đi..." Đôi mắt của Sở Vân Mộ hơi hơi rũ xuống, trong đôi mắt sâu thẳm trống rỗng lạnh lẽo...

Mộc Thất cầm tay hắn, áp tay hắn lên mặt mình, cười yếu ớt nói: "Bây giờ chàng có ta và Bảo Bảo, chúng ta và chàng sẽ quên đi toàn bộ điều không vui. Trên đời này phu quân của ta là người toàn vẹn lợi hại nhất, ta tin tưởng chàng, A Sở."

Kế tiếp, nhóm ám vệ và người trẻ tuổi mắc bệnh nhẹ được bố trí tới trong thôn dựng "nhà thuốc".

Mộc Thất có thể nghĩ đến xây dựng "nhà thuốc", là vì nàng từng xem qua trên sách lịch sử Đại Đường và Miêu Cương cùng nhau bùng nổ dịch bệnh như bệnh phong, vào thời điểm đó hoàng đế nắm quyền tại nơi dịch bệnh hoàng hành xây dựng một "nhà thuốc" tương tự như tổ chức từ thiện ở hiện đại, nhà nước phát thuốc men, tiền bạc, đồ dùng, tập trung tất cả thầy lang ở mọi nơi, giúp việc điều trị và quan sát bệnh dễ dàng hơn.

Nhìn lên cả người y phục của huyện lệnh Nghiêu thành, mấy năm nay xác định đã tham ô không ít bạc, nếu không làm sao trong lúc dân chúng lầm than lại mặc lên gấm Vân Nam quý trọng như vậy!

Nàng đã nghĩ tới biện pháp diệt trừ huyện lệnh vô dụng này, lấy của cải của hắn chia cho các chỗ nhà thuốc để dùng chung.

Đầu thôn phía tây, tiểu hài tử và phụ nữ được phân công đến dưới chân núi, dùng liềm cắt những cây trúc rỗng nhẹ nhất.

Mộc Thất tự mình đo khoảng cách từ dòng suối nhỏ đến nhà thuốc, cần khoảng ba mươi cây gậy trúc từ đầu chẻ làm hai, ghép nối tiếp cột thành một khối, mới có thể dẫn nguồn nước tới nơi đó.

Phía tây thôn Cửu Lý đối diện với núi, vừa hay sườn núi phía tây cao phía đông thấp, phương pháp dùng ống trúc dẫn nước hoàn toàn có thể làm được!

Hướng dẫn xong việc dẫn nước ở phía tây thôn, Mộc Thất trở lại đầu thôn giúp Sở Vân Mộ.

Bây giờ Sở Vân Mộ đã buộc tóc cao lên, xắn cổ tay áo, khuôn mặt trắng nõn mảnh khanh nhìn qua như cô vợ nhỏ ở nhà.

Mộc Thất biết đại mỹ nhân nhà mình kiêu ngạo mắc tật xấu yêu thích làm nũng, mạnh mẽ nhịn cười, giúp hắn rửa sạch cây ngải do Tiểu Đào Tử hái về.

Điều này đối với bọn họ là một thí nghiệm quan trọng, cây ngải này ở Nghiêu thành khắp nơi đều có thể thấy được, nếu như có thể loại bỏ vị đắng chát của cây ngải, làm thành đồ ăn có mùi vị thích hợp, vấn đề đồ ăn đồ mặc của người dân có thể được giải quyết.

Mộc Thất không thể không thừa nhận, thế gian cũng chỉ có Sở Vân Mộ giả trang thành thị vệ ăn mặc bình thường, dùng nồi to và xẻng sắt xuống bếp cái này làm sao mà đẹp mắt và khéo léo đến vậy!

Sở Vân Mộ vung dao phay trong tay, dưới bày tay của hắn cây ngải được chia làm hai phần: Một phần nước màu xanh đậm từ lá cây, một phần nước dịch màu trắng trong thân và cành.

Nguyên nhân vị đắng của cây ngải bên trong nước dịch màu trắng, chỉ cần bỏ ra ngoài, vị đắng cũng sẽ biến mất.

Sở Vân Mộ không nỡ để cho tiểu thê tử nhà mình chịu quá nhiều cực khổ, chỉ cần yêu cầu nàng ngoan ngoãn ngồi một bên, chuyện nấu cơm đều giao cho chính mình.

Kỹ thuật tay hắn cực nhanh, cây ngải ném lên không trung đã bị hắn cắt thành vụn nhỏ, thêm vào đó gia vị, rất nhanh trong nồi bốc lên càng mùi thơm ngon hơn trước.

Một chốc sau, bánh ngải cứ như vậy ra nồi!