Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 42: Cổ vương hiện thân, âm mưu của đại công chúa!




Editor: Hoa Trong Tuyết.

Miêu Cương vương và mấy đại thần ở đây tất nhiên biết cổ vương này thông qua những hình vẽ trong vương cung, các đại thần lập tức quỳ xuống đất thành kính nói: "Quốc sư thiên tuế!"

Miêu Cương vương ngồi tại chỗ sắc mặt hoài nghi, hắn sớm nghe nói phu thê nhiếp chính vương Đại Lịch quyền khuynh triều dã, Trăn Dương quận chúa quỷ kế đa đoan, Nhiếp Chính vương ác độc tàn bạo.

Không ngờ lại là một nữ tử nhỏ nhắn như vậy, còn là một nhân vật không dễ đối phó!

"Miêu Cương đầu tiên đã chết nhiều năm, cổ vương cũng mấy trăm năm chưa hiện thân, Trăn Dương quận chúa làm thế nào để xác nhận được vật trên vai ngươi là cổ vương?" Miêu Cương vương vuốt râu, khóe miệng hiện lên ý xem kịch vui.

Cổ vương làm sao có thể nghe theo điều khiển của nàng? Quỷ kế của nàng sẽ bị phơi bày!

Bánh trôi trợn tròn đôi mắt nhỏ, nó ghét nhất kẻ gọi nó là ‘ côn trùng’ ! Nếu không nghe lời cha mẹ, nó đã sớm cắn chết đạp chết hắn!

Nói đến"đạp" , Bánh Trôi nhìn lại bốn chân nhỏ nhỏ béo núc ních của mình, quay đầu đi hừ lạnh một tiếng.

"Chư vị nếu không tin, vậy thì mời tập trung cao độ nhìn kỹ." Mộc Thất lạnh nhạt tự nhiên nâng Bánh Trôi trong tay, vận đủ chân khí ở xung quanh nó.

Bánh Trôi cảm thấy bị hơi mát mát lạnh lạnh này bao bọc thật thoải mái.

Nó không ngừng đập đôi cánh nhỏ trong không trung, trong miệng phát ra âm thanh bén nhọn, làm cho vạt áo của cung nữ cách đó không xa bay lên.

Nhưng cách nó gần nhất là Mộc Thất lại không nhúc nhích, ngay cả sợi tóc hai bên thái dương cũng rũ xuống.

Một hồi sóng âm đi qua, trong đại điện tràn đầy yên tĩnh.

Đột nhiên, xung quanh xuất hiện rất nhiều cổ trùng phát ra ánh sáng, bọn chúng giống như bị kêu gọi triệu tập trên nóc đại điện, như một mảng mây lớn phủ trên đầu mọi người.

"Chuyện này. . . . . . đây quả thực là kì tích!" Một đại thần không để ý làm mũ đội đầu rơi xuống đất, vội vàng hành đại lễ.

Tộc Miêu Cương lấy cổ đứng đầu, bầy cổ trùng khổng lồ như vậy xuất hiện trước mắt, giống như trong truyền thuyết khi đại quốc sư tế lễ trên đại điện!

"Hiệu lệnh vạn cổ chính là cổ vương, hiện tại vương thượng đã tin nó là cổ vương hay chưa?" Mộc Thất cười nhạt nói.

Ánh  mắt Miêu Cương vương dừng một chút, mồ hôi lạnh trên trán lần nữa lăn xuống  trên sống mũi, chỉ thấy bầy cổ trùng từ xung quanh  đánh về phía hắn!

Theo truyền thuyết cổ vương chính là thánh vật đại quốc sư để lại để phụ tá Miêu Cương vương, rất rõ ràng, cổ vương có địch ý rất lớn với hắn.

Điều này làm Miêu Cương vương chột dạ, hắn vẫn dấu kín một bí mật, trước kia tiên đế trươc khi lâm chung lập di chiếu, lập tam hoàng tử Đạt Cửu Tá làm đế vương đời tiếp theo, mà hắn chỉ là Định Thân Vương.

Nhưng hắn không cam lòng, lợi dụng Đạt Cửu Tá ở xa vương thành làm ưu thế, động tay vào di chiếu, lại ngoan tâm hạ độc thủ, từ đó một bước lên trời trở thành Miêu Cương vương!

Sau khi hắn lên ngôi, việc đầu tiên làm chính là phái sát thủ mang đầu của tam ca đến trước mặt mình. . . . . .

"Cô tin tưởng ngươi!" Miêu Cương Vương Cường nhịn đi sợ hãi trong lòng, cố ra vẻ trấn định mở miệng nói.

"Được." Mộc Thất nâng lên khóe môi, lệnh cho Bánh Trôi xua bầy cổ trong điện đi.

"Nếu vương thượng đồng ý, ta đương nhiên thực hiện lời hứa. Trăn Dương tất nhiên sẽ xuất hết toàn lực, chữa trị cho dân chúng bị nhiễm ôn dịch!" Mộc Thất nói.

Bánh Trôi khép đôi cánh nhỏ dán sát vào thân thể tròn vo, ngáp một cái chui vào trong tay áo Mộc Thất , ngủ tiếp giấc ngủ dang dở vừa nãy.

Một lát sau, Miêu Cương sai người mang lệnh bài vào đầm Tiềm Long dâng lên, giao trên tay Mộc Thất.

Mộc Thất quan sát lệnh vài màu xanh trong hộp, thì ra lênh bài Tiềm Long là do một khối ngọc xanh tạo thành, toàn thân óng ánh trong suốt, chữ viết bên trong lệnh bài chính là do dùng đao chia ngọc ra làm đôi, sau đó lấy chu sa viết lên.

Nàng không thể không cảm thán tay nghề thủ công tuyệt vời của những thợ thủ công Miêu Cương,  hai nửa viên ngọc được bọn họ nối lại, một chút dấu vết cũng nhìn không ra!

"Trầm Hạ, cất xong đồ." Mộc Thất nhìn về phía Sở Vân Mộ khẽ mỉm cười, quả nhiên vẫn là  A Sở nhà nàng có cách xử lý tốt.

Ân uy đi kèm, đánh hắn trở tay không kịp, chắc hẳn Miêu Cương vương hôm nay nhất định bị dọa sợ . . . . . .

Lực chú ý của Tô Vọng Ngôn chưa bao giờ rời khỏi nữ nhân phong hoa tuyệt đại trước mặt, bí mật của nàng quá nhiều, chỉ cần ở bên cạnh nàng, sẽ luôn luôn phát hiện ra tầng tầng lớp lớp đặt sắc.

Cái gì mà đại tiểu thư yếu đuối nhu nhược Mộc Nguyệt Lương của tướng phủ, cùng với nữ tử rực rỡ thần y Trăn Dương quận chúa, thật sự là một người sao?

Tô Vọng Ngôn uống một ly rượu, nhìn nử tử đang uể oải chống cằm, môi anh đào của nàng khẽ đóng mở, đôi lông mi rung rung, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh, trên mặt của hắn không khỏi lộ ra một ý cười khúc khích.

Tiệc rượu được một lát, Mộc Thất đã nhắm mắt mấy lần.

Đều do Sở Vân Mộ! Hắn mấy ngày nay, ban ngày đóng giả dáng vẻ thư sinh nhu nhược, ban đêm lại thể hiện ra bản tính như lang như hổ, đòi hỏi vô độ. . . . . .

Tối hôm qua Tô Vọng Ngôn phái người đưa tới canh bí đao, làm A Sở nổi lên ghen tuông, nhất định giày vò đến trời sáng mới bằng lòng bỏ qua, đáng thương cho bộ xương già này của nàng. . . . . .

Sau khi ra khỏi đại điện, Mộc Thất leo lên xe để người chở đi, dùng thảm mỏng đắp qua người, tìm vị trí thoải mái, nhắm mắt lại liền mơ màng ngủ.

Chợt, trên gương mặt truyền đến cảm giác nhột nhột ngứa ngứa, tựa như Tiểu Trùng đang gãi gãi, cảm giác này truyền thẳng vào trong lòng. . . . . .

"Bánh Trôi, không cho phép làm loạn!" Mộc thất lầm bầm nói.

Nhưng mặt bên kia của nàng lại bắt đầu ngứa ngứa, lông lá giống như cái đuôi của Đản Hoa.

"A, náo loạn nữa Bản Quận chủ sẽ ném ngươi ra ngoài cửa sổ!" Giọng của Mộc Thất hiển nhiên đã có chút giận.

Nàng cũng không phải là người có tính tình tốt khi bị tỉnh ngủ. . . . . .

Một luồng âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến: "Tính tình cũng thật lớn, muốn ném Bổn vương ra ngoài cửa sổ sao? Không bằng Bổn Vương ném nàng lên giường, nàng xem thế nào, hả?"

Đầu óc Mộc Thất bỗng dưng tỉnh táo, hương sen mát lành lạnh này —— là A Sở!

Nàng mở mắt ra, quay đầu, liếc mắt quan sát khóe môi mỏng của hắn, lại cảm giác giống như điện giật.

Lúc này Sở Vân Mộ vây lấy hai bên cánh tay của nàng,  thân thể đè phía trên nàng,  yêu nghiệt tuyệt sắc đang cách nàng không quá một tất, từng sợi tóc như mực rũ xuống, vuốt ve gương mặt của nàng. . . . . .

Mộc Thất nhẹ nhàng giữ lại vài sợi tóc trên mặt, rụt thân trốn ra khỏi lồng ngực Sở Vân Mộ, ngồi một bên, giảm thấp âm thanh nói: "A Sở, làm sao chàng ở chỗ này?"

"Vi phu không thể ở chỗ này sao?" Sở Vân Mộ lười biếng nằm nghiêng trên nệm mềm, mắt phượng tà mị nhìn người trước mắt, ngón tay thon dài như có như không gãi nhẹ trên cổ nàng.

Mộc Thất bị hắn gãi rùng mình một cái, một tay nắm ngón tay của hắn nói: "Chàng muốn vào phòng ta cũng có thể, nhưng phải nói trước, tối hôm qua. . . . . . ta ngủ không ngon, cần ngủ bù, không cho phép chàng làm loạn! Nếu không, ta liền đá chàng ra!"

Sở Vân Mộ vô tội cầm một nhắm tóc của Mộc Thất lên vuốt ve, nói: "Bổn vương là phu quân danh chính ngôn thuận của tiểu Thất, ngàn dặm xa xôi theo đến bên người, không ngờ lại bị nàng chặn ngoài cửa. Tiểu Thất, chảng lẽ nàng quên mất bản vương không thích bóng tối, sẽ không ngủ được sao?"

Mộc Thất nhìn khuôn mặ “ uất ức” của Sở mỹ nhân, hắn đúng thật chán ghét bóng tối, nếu mình ngăn hắn ngoài cửa, thật sự không đành lòng. . . . . .

"Được rồi, chỉ  là không cho chàng làm loạn như mấy đêm trước!" Mộc Thất bĩu môi nói.

"Dĩ nhiên là nghe phu nhân." Sở Vân Mộ chợt đứng dậy ôm Mộc Thất vào trong lồng ngực, nhếch miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt  .

Mộc Thất không thể không thừa nhận, Sở mỹ nhân da thịt bóng loáng như ngọc, thật sự còn mềm mịn trắng nõn hơn cả nữ tử.

Nhưng hắn chăm sóc bản thân như vậy, vẫn như cũ khí khái đàn ông mười phần, hoàn mỹ đến kỳ cục, hắn không phải yêu nghiệt,  ai là yêu nghiệt đây. . . . . .

Mộc Thất nhắm hai mắt tựa vào ngực Sở Vân Mộ, nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, yên ổn tiến vào mộng đẹp.

"Gia, đến." Nguyên Lẫm vén rèm xe lên, khi thấy gia ôm trong ngực ngủ say vương phi, khóe miệng mang theo ý  cười.

Sở Vân Mộ khẽ giơ tay lên, ý bảo Nguyên Lẫm im lặng, thân mình nhẹ nhàng ôm lấy người trong ngực đi vào trong viện.

Hắn đi rất chậm, chỉ sợ đánh thức tiểu Thất của hắn. . . . . .

Trong góc, một đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm cảnh trước mắt, trong chớp mắt biến mất  trong bóng tối.

Điện Chiêu Nguyên.

Đại công chúa Đạt Vi Mộ Liên vỗ bàn, níu lấy cổ áo thám tử nói: "Ngươi nói cái gì? Sở Phù Phong lại ôm Trăn Dương vào tẩm điện?"

"Hồi bẩm công chúa, đúng là như vậy!" Thám tử kiên định gật đầu nói.

"Tốt. . . . . . rất tốt. . . . . ." Đạt Vi Mộ Liên buông cổ áo thám tử, trong hai tròng mắt tràn đầy ghen ghét, nàng sống hai hai năm, từ xưa đến nay chưa có ai dám tranh nam nhân mà nàng xem trọng!

"Ngươi được lắm Trăn Dương, bản công chúa nhất định để ngươi trả giá thật lớn!" Đạt Vi Mộ Liên phất tay gạt đổ toàn bộ đồ trang sức, cắn răng nghiến lợi thề.

Dĩ nhiên, nàng cũng không biết Sở Phù Phong mà Trăn Dương quận chúa quyến rũ, thực tế là Nhiếp Chính vương của Đại Lịch, là trượng phu danh chính ngôn thuận của Trăn Dương quận chúa!

Nếu như Mộc Thất nghe được lời nàng nhất định sẽ nói: Trước tới nay đều là Sở đại nhân tự động ngã vào của của lão nương! Nếu nói là quyến rũ cũng là hồ ly yêu nghiệt giảo hoạt này quyến rũ lão nương!

Lúc này, lúc này một người mang mặt nạ quỷ đi ra từ phía sau tấm bình phong, phất tay cho lui thám tử, đi tới bên người Đạt Vi Mộ Liên, chậm rãi nói: "Công chúa chớ nóng giận, này trên lãnh thổ Miêu Cương, có cái gì không phải của ngài? Chỉ cần ngài làm theo lời ta nói, vương vị Miêu Cương sớm muộn đều sẽ là của ngài, sợ gì không chiếm được một Sở Phù Phong?"

Đạt Vi Mộ Liên hừ lạnh một tiếng: "Nhưng bản công chúa đợi không kịp! Nếu ta khôn chiếm được lòng của Sở Phù Phong, ta cũng muốn đoạt người đến tay, quyết không thể hắn chắp tay tặng cho tiện nhân Trăn Dương kia!"

Người mặt quỷ cười lạnh nói: "Việc này cũng dễ dàng, công chúa nên biết, Trăng Dương là nhiếp chính vương vương phi, nếu làm cho người trong thiên hạ biết vương phi hồng hạnh xuất tường, coi như Nhiếp chính vương có tình cảm sâu đậm với nàng sẽ không trách phạt, thân tộc hoàng thất Đại Lịch sẽ bỏ qua cho nàng sao?"

Đạt Vi Mộ Liên trầm tư một hồi, trên mặt hiện lên chút ý cười: "Ý của ngươi là?"

"Công chúa có thể dùng cái này làm lợi thế để tìm sở Phù Phong đàm phán, nếu hắn không đồng ý, ngài liền lập tức thả ra tin tức, làm cho Trăn Dương thân bại danh liệt, cứng rắn đoạt đi!" Người mặt quỷ nói.

Thật sự mà nói, mặc kệ sở Phù Phong có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ thả ra tin tức.

Hắn chính là muốn phá hủy tất cả những gì Sở Vân Mộ quý trọng, để cho hắn trở lại hỗn độn, tràn ngập khổ sở, trọn đời thoát thân không được. . . . . .