Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 1: Hôm nay động phòng?




Editor Hoa Trong Tuyết

Nước Đại Lịch, phủ Tề Vương.

Nam Cung Trạm tát trúng ngay vết thương cũ mới lành trên  mặt Mộc Nguyệt Tình, đến nhìn cũng không muốn nhìn, hung hăng nói: "Là ngươi đưa túi thơm cho Ninh nhi đúng không? Trong túi thơm có cỏ Đoạn Trường, ngươi đúng là độc phụ, ngươi cố tình muốn làm cho nàng trúng độc!"

Mộc Nguyệt Tình ngồi bệch trên mặt đất, má trái hiện lên dấu năm ngón tay rất rõ ràng, nàng lau má trái, chỉ cảm thấy trên má trái bỏng rát. Vì con tiện nhân Mộc Nguyệt Ninh kia, hắn có thể nhẫn tâm đánh nàng!

Không biết Mộc Nguyệt Ninh dùng biện pháp gì, quyến rũ  mê hoặc Vương Gia, để cho hắn bỏ mặc chính phi trong đêm tân hôn!

Rõ ràng nàng đã làm theo lời mẫu thân, bỏ thêm hương kích thích trong nến đỏ và lư hương.

Lão ma ma nói qua, đây là hương nhang bí truyền trong cung, có tác dụng với nam tử, nhưng tại sao không có chút tác dụng với vương gia, tất cả  là tiện nhân Mộc Nguyệt Ninh kia nghe lén lời nàng và mẫu thân nói, trước đấy đã cho Vương Gia dùng thuốc giải!

Tâm hôn chưa tới nửa tháng, Vương Gia đã cưới Mộc Nguyệt Ninh vào phủ, phong làm trắc phi.

Mộc Nguyệt Ninh nữ nhân này tâm cơ thâm trầm, thận trọng, đến hôm nay xem như nàng đã nhìn thấu!

Nhưng Vương Gia hắn...... đã sớm không còn tin tưởng nàng!

Mộc Nguyệt Tình đưa tay lau đi máu tươi ở khóe miệng, cười lạnh nói: "Nguyệt Ninh là muội muội của thiếp, thiếp thân sao có thể dùng độc hại nàng? Cái túi thơm đấy đúng là của thiếp thân cho nàng, nhưng là thiếp thân chưa bao giờ bỏ vào trong ấy cỏ đoạn trường!"

Nam Cung Trạm hừ lạnh một tiếng nói: "Bổn Vương đã sớm biết ngươi ra tay thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ cực sâu, không ngờ ngươi lại động thủ với chính muội muội của mình! Ngươi ở trong viện này đóng cửa suy nghĩ, không được phép bước ra nửa bước, nếu vẫn không biết hối cải, ngươi cứ ở đây mà cô đơn đến già!"

Dứt lời, Nam Cung Trạm vung ống tay áo lên, đầu cũng không quay lại bước ra ngoài.

Đối với nữ nhân này, nhìn thêm một chút hắn cũng không muốn nhìn. Ban đầu nàng còn lập quỷ kế dùng muội muội thay nàng bái đường, nếu không phải Mộc thừa tướng và Trấn Nam Vương còn có tác dụng với hắn, hắn đã sớm giết chết nữ nhân này!

Nghĩ đến đây, hắn nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt tràn đầy hận ý.

—— Sở Vân Mộ, là ngươi đoạt mất nữ nhân của Bổn Vương, Bổn Vương nhất định không đội trời chung với ngươi!

"Không, không phải là của ta......" Sau khi Mộc Nguyệt Tình nghe được quyết định cấm túc của hắn, nước mắt rơi như mưa, bước qua níu lấy vạt áo của Nam Cung Trạm.

"Vương Gia, là Mộc Nguyệt Ninh đặt bẫy cố ý hại thiếp thân! Cỏ Đoạn Trường có kịch độc, vì sao nàng lại không bị gì, chỉ  đơn giản là ngủ mê man? Rõ ràng là nàng cố ý làm như vậy, là nàng hại thiếp a!" Mộc Nguyệt Tình khóc nói.

"Cút!" Nam Cung Trạm một cước đá văng nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng Bổn Vương còn có thể tin tưởng ngươi sao? Ngươi và Vân phu nhân ở phủ thừa tướng nhiều lần hãm hại Nguyệt Lương, ngày cả việc danh tiếng của nàng bị bôi nhọ cũng là do các ngươi bày ra, còn truyền tin tức ra ngoài, không phải sao?"

Bờ môi Mộc Nguyệt Tình run rẩy, Vương Gia hắn đều biết!

"Nếu như ngươi còn dám làm càn, Bổn Vương liền mang chuyện ngươi hại người nói ra giao ngươi cho Tông Nhân Phủ xử lý, tuyệt không nương tay!" Nam Cung Trạm nói tiếp.

Mộc Nguyệt Tình buông tay đang nắm tay Nam Cung Trạm ra, lớn tiếng cười lạnh.

Cuối cùng người hắn yêu không phài là nàng, hắn yêu Mộc Nguyệt Lương!

Hắn không thương nàng, nàng sao có thể lấy lại được tâm của hắn?

"Vương Gia vẫn nên buông tay Mộc Nguyệt Lương đi, nàng là Vương Phi của Nhiếp Chính Vương, đã là nữ nhân của người khác. Đáng tiếc Nhiếp Chính Vương này quyền thế khuynh triều, thủ đoạn sắc bén, Vương Gia muốn thuận nước đẩy thuyền trở thành thái tử, nhất định phải dựa vào Mộc phủ và Trấn Nam Vương! Ta mới là tiểu thư danh chính ngôn thuận của phủ thừa tướng, Vương Gia nhịn cũng không phải vì ta!" Mộc Nguyệt Tình đứng lên, cười to nói.

Nam Cung Trạm bị nói đến chỗ đau, trong nháy mắt dâng lên tức giận.

Tay của hắn giơ lên trời, lại ẩn nhẫn hạ xuống, phân phó nha hoàn Thanh Lệ đứng bên cạnh: "Trông coi  vương phi cẩn thận, mấy ngày nay không được đi ra thiên viện, nếu có sai lầm, giết không tha!"

Mộc Nguyệt Tình cười tự giễu, đợi sau khi Nam Cung Trạm rời đi, nói với nha hoàn bên cạnh: "Mang bồ  câu đưa thư của bản Vương Phi đến đây."

Bồ câu đưa thư này là chim đưa thư ngàn dặm mà mẫu thân nuôi dưỡng, nàng phải nhanh chóng liên lạc với mẫu thân, nghĩ biện pháp diệt trừ Mộc Nguyệt Ninh!

**

Phủ Nhiếp Chính Vương.

Mộc Thất ngồi trên giường nệm êm ấm, híp con ngươi nghỉ ngơi.

Sức khỏe của nàng  khi bị nhiễm lạnh ở núi Côn Luân đã hồi phục rất nhiều, nhưng Sở Vân Mộ vẫn như cũ không buông tha nàng, buộc nàng mỗi ngày nằm trên giường sáu canh giờ, một ngày ba bữa do đích thân hắn xuống bếp, để cho nàng cảm thấy, mình thật giống như nữ tử có thai sáu bảy tháng, mà còn là một thai phụ có thai vị yếu ớt......

Không phải là thái y chỉ nói một câu"Thân thể vương phi nhiễm khí lạnh, khí huyết giảm mất, mấy ngày gần đây không nên cùng phòng " sao?

Mộc Thất nhìn biểu hiện ân cần của hắn, rõ ràng chính là đói khát khó nhịn, muốn nuôi nàng cho mập sau đấy ăn sạch sẽ!

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Sở mỹ nhân ưu nhã bưng một khay xanh ngọc, từ phòng bếp không xa đi lại.

Mộc Thất ngửi được mùi hương sen nhàn nhạt, nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, nhích người vào bên trong nhường cho vị trí cho hắn.

"Phu nhân, ăn cơm." Sở Vân Mộ ngồi xuống bên cạnh cô, đặt thức ăn lên bàn.

Mộc Thất khẽ cau mày: cá chép chưng, canh trứng nấm mèo, gà đen hầm cách thủy, ngay cả cơm cũng có thêm đậu đen và thịt long nhãn, những món ăn Sở mỹ nhân làm đều là bổ âm, rõ là...... nhọc lòng......

"Thế nào? Vi phu làm món ăn không hợp khẩu vị phu nhân sao?" Sở Vân Mộ giúp nàng gỡ xương cá, khẽ nhíu mày nói.

"Làm sao lại không hợp!" Mộc Thất nuốt xuống miếng cá Sở Vân Mộ vừa đưa đến, giơ ngón cái lên, vuốt mông ngựa nói: "Hương vị món ăn A Sở làm chỉ trên trời mới có, nhân gian hiếm thấy. Ta có thể may mắn ăn những món ăn này một tháng, đúng là một vinh hạnh đặt biệt."

Sở Vân Mộ nhếch miệng lên, lạnh nhạt nói: "Phu nhân biết thì tốt, nàng phải mau mau dưỡng thân thể thật tốt, mới nhận được mưa móc của vi phu, tránh cho trong lúc ấy lại ngất xỉu, lưu lại ấn tượng không tốt trong trí nhớ......"

"Nước...... nước!" Mộc Thất nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của hắn làm cho một miệng thức ăn bị nghẹn lại, nâng ly trà lên uống một lúc lâu, xoay người muốn chạy trốn, lại bị hắn ôm trở về.

"Vi phu đã nói qua, ăn chưa xong không được rời đi. Nàng có nhớ...... nàng vẫn còn thiếu vi phu đêm động phòng." Sở Vân Mộ khẽ cười nói.

"Ta...ta nhức đầu......" Mộc Thất che đầu, giả bộ bệnh nói.

Sở Vân Mộ nắm lấy cổ tay Mộc Thất, kiểm tra mạch của nàng, cười gằn: "Mạch tượng của nàng vững vàng mạnh mẽ, không giống như là ốm yếu bệnh tật. Nụ hoa bổn vương chăm sóc bấy lâu cũng nên nở ra, chọn ngày không bằng được ngày, hôm nay động phòng, được không?"

"Cái gì?" Mặt Mộc Thất vụt đỏ.

Nàng quay đầu lại nhìn Sở mỹ nhân nghiêm trang, cả người phát ra nhu tình, không giống như là đùa giỡn...