Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 26: Tề Vương cầu hôn, đóng cửa thả chó




Edit Hoa Trong Tuyết

Trên đường, Mộc Thất ngồi ở một góc xe ngựa, rèm xe vén lên, ngửa mặt lên trời im lặng thăm hỏi mười tám đời tổ tông Sở Vân Mộ.

Sau khi ‘thăm hỏi’ đã ghiền nàng quay đầu lại, khuôn mặt tươi rói cười nói: "Vương Gia có lòng tốt đưa tiễn, thật làm cho ta không gì báo đáp, chỉ là Vương Gia có thể trả vật ngài cầm trên tay cho ta không?"

Mộc Thất cố ý nói hai chữ ‘ ý tốt ’ gằn rất nặng, sử dụng ánh mắt như muốn đào vào ngưòi đang ưu nhã lười biếng nằm dựa vào ghế kia, mỹ yêu tinh đang dung tay vuốt dây áo của nàng.

"Trở thành người của Bản Vưong, đây chính là cách tốt nhất ngưoi báo đáp Bản Vưong." Sở Vân Mộ khẽ hếch lên  mắt phượng cười như không cười, đặt sợi dây trên tay Mộc Thất.

Mộc Thất rùng mình một cái, chỉ cảm thấy toàn than rét lạnh, hôm nay thời tiết rất lạnh sao?

Nàng một tay cầm lấy dây áo, tâm lý thầm nói, bản tiểu thư rốt cuộc có thể cách xa yêu tinh này!

"Ngươi...ngươi nhắm mắt lại, không được nhúc nhích, không cho nhìn lén!" Mộc Thất kéo cổ áo nói.

Sở Vân Mộ quan sát dáng người Mộc Thất một phen, lạnh nhạt nói: "Đối với dáng người nuôi duỡng còn chưa tốt của ngưoi Bản Vương không có hứng thú."

Mộc Thất cúi đầu nhìn ngực của mình, một cơn lửa giận ngút trời, hắn thế nhưng mặt không đổi sắc dám chê  dáng  người của nàng!

Còn lâu nàng mới mang quỷ hoa sen ra chữa sinh tử cổ cho hắn!

Để cho hắn tiếp tục bị bệnh, lúc phát bệnh đau đến không muốn sống, nhìn hắn còn dám lời nói ác độc hay không......

Mộc Thất cởi áo ngoài ra, che lên mặt Sở Vân Mộ đang nằm nghiên: "Đừng động, nếu không ta sẽ thêm vào trong máu giải độc thuốc huỷ dung, làm thành thuốc giải ngưoi uống vào sẽ bị huỷ đi dung nhan!"

Quả nhiên Sở Vân Mộ không nhúc nhích.

Đến lúc xe ngựa chạy đến phủ thừa tướng, Mộc Thất nhanh chóng cột lại dây áo,omotj tay cầm lấy áo ngoài, vén màn xe nhảy xuống.

Nguyên Giáng trợn mắt há mồn nhìn Mộc Thất khí thế hung hăn quần áo xốc xếch, trong lòng âm thầm bội phục cô nương này có can đảm đùa cợt Vưong Gia, còn dám bảo Vưong Gia ‘ không được nhúc nhích ’......

Quả nhiên khẩu vị của vương gia không giống bình thường!

Trên xe, Sở Vân Mộ nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt nàng lưu lại, nhẹ nâng lên khóe môi, đáy mắt dâng lên nụ cười.

Hắn muốn nàng, trở thành người của hắn......

**

Mộc Thất chỉnh sửa lại quần áo đi vào phủ thừa tướng, Vương quản gia mặt cười khanh khách tiến lên đón nàng, một bên nói với gia đinh:"Đại tiểu thư trở về, còn không mau thông báo cho tướng gia và phu nhân! Đại tiểu thư xin mời."

"Tiểu thư, ngươi đã trở lại, trong khoản thời gian người vào cung làm nô tì lo lắng gần chết!" Trầm Xuân nhìn thấy Mộc Thất, mặt tràn đầy vui mừng chạy tới.

Đản Hoa nghịch ngợm nhảy vào trong ngực Trầm Xuân, tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Ta rất khỏe, đừng lo lắng, trước tiên ngươi mang Đản Hoa về Lãm Phương viện đi." Mộc Thất  nói.

"Dạ, tiểu thư!" Trầm Xuân thấy tiểu thư bình yên vô sự, tản đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nghe nói tiểu thư được Hoàng Thượng phong làm Quận Chúa, nhất định đại phu nhân và nhị tiểu thư  đố kị vô cùng.

Ai bảo tiểu thư của nàng tuyệt thế vô song!

Mộc Thất đi hai bước, bỗng nhiên nói: "Lấy đồ trên hộc tủ thứ mười ba trên giá sách trong thư phòng của ta mang cho Trầm Thu."

Đáy mắt Trầm Xuân chấn động, đồ trong hộc tủ thứ mười ba...... là dược liệu cầm máu tiêu độc, chẳng lẽ Trầm Thu bị thương?

Nhưng bây giờ bốn phía đều là người của phủ thừa tướng, nàng không tiện mở miệng, không thể làm gì khác ngoài  lên tiếng lui ra ngoài.

"Nguyệt Lương, đến đây đi, thức ăn trên bàn đã chuẩn bị xong." Mộc tướng quốc đứng ở trước cửa khoanh tay nói.

"Vâng!" Mộc Thất bị quản gia vây quanh đi vào cửa phòng.

Đúng lúc Mộc Nguyệt Tình đi qua, thấy cảnh tượng náo nhiệt khi Mộc Thất trở về, không chút nào tỏ ra yếu thế  muốn chen trước mặt nàng đi vào.

Mộc Thất lạnh lùng liếc nàng một cái, tiện tay cầm lấy một mảnh cây phóng về phía nàng.

"Ai nha!" Mộc Nguyệt Tình ngừng bước, xoa đầu gối, hận không thể hóa ánh mắt thành kiêm đâm chết nguời truớc mắt.

"Nhị muội muội, cẩn thận." Mộc Thất nhếch môi nói.

"Ngươi ——!" Mộc Nguyệt Tình tức giận chỉ vào mặt nàng, đụng phải ánh mắt trách cứ của Mộc thừa tướng, không thể làm gì khác là đi theo sau lưng Mộc Thất tiến vào phòng.

Bên trong nhà, đại phu nhân trên mặt đầy nụ cười, đáy lòng lại nghi ngờ không hiểu, nàng bỏ ra một số tiền lớn thuê sát thủ cũng không làm Mộc Nguyệt Lương tổn thương chút nào, ngay cả thập tam sát thủ hạ của Nhiếp Chính Vương cũng tới bảo vệ nàng, đến tột cùng lai lịch sau lưng của nàng là gì?

Chỉ là, nghe nói lúc trước cứu nàng còn có một nhóm người khác, nói không chừng là loạn đảng......

"Người một nhà đều đến đông đủ, mau ngồi thôi." Đại phu nhân vội vàng nói.

Một bên, tam tiểu thu Mộc Nguyệt Ninh xưa nay ít xuất hiện cũng tới, nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo quan sát Mộc Thất, con ngươi rũ xuống che dấu hận ý dâng lên trong mắt.

"Nguyệt Lương, hôm nay ngươi đã khôi phục thân phận, còn được Hoàng Thượng phong làm Quận Chúa, trở thành nghĩa nữ của Thái Hậu, cha chuẩn bị một bàn thức ăn ngon đón gió tẩy trần cho ngươi, đều là những món ăn ngươi thích, mau nếm thử đi." Mộc thừa tướng cười nói.

Mộc Thất cười lạnh, cách đây không lâu người cha ruột này còn muốn để nàng chết ở Ôn Dịch cốc, giờ phút này lại thể hiện một bộ dáng cha con hiền lành.

Mười tám năm nay, Mộc thừa tướng không quan tâm đến nàng, để cho nàng trải những ngày tháng sống không bằng hạ nhân, làm sao biết nàng thích ăn món gì đây? Buồn cười.

Ở dưới bàn Mộc Nguyệt Tình siết chặc nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tại sao Mộc Nguyệt Lương  trở lại, tất cả hào quang  đều  tập trung trên người nàng ta?

Tại sao vẻ đẹp và tài nghệ của nàng cũng không bằng việc một nữ nhân được phong làm Quận Chúa, cướp đi tình cảm của Tề Vương điện hạ?

"Nguyệt Lương chỉ muốn rửa sạch oan khuất của mình, chỉ là Thái Hậu đã nói, nhất định sẽ không bỏ qua cho người lúc trước ngầm hãm hại Nguyệt Lương, sẽ cho người điều tra lôi những người đấy ra ánh sáng, răn đe dạy dỗ!" Mộc Thất chậm rãi nói.

Sắc mặt đại phu nhân khẽ biến, nâng đũa gắp một miếng thịt hưu đặt trong chén Mộc Thất, dịu dàng nói: "Những ngày qua nhất định là Nguyệt Lương mệt muốn chết rồi, hôm nay trở về nhà, nhanh chóng  bồi bổ thân thể thôi."

"Đa tạ đại phu nhân." Mộc Thất ngước lên nhìn vào mắt Vân Hồng Mai, chỉ thấy trong phút chốc trong mắt nàng dâng lên chút hoảng sợ, quả nhiên là có tật giật mình.

Một cuộc gia yến ăn trong yên tĩnh, trong đó xen lẫn không khí nghiêm túc lạnh lẽo.

"Khởi bẩm tướng gia, Tề Vương giá lâm." Một thị vệ vào cửa bẩm báo nói.

"Nhanh đi nghênh đón." Mộc thừa tướng  đứng lên nói.

Nam Cung Trạm tới, Mộc Thất đã bước theo Mộc thừa tướng ra sảnh ngoài, nàng thật sự muốn xem hắn có mục đích gì.

Cổng lớn phủ thừa tướng mở rộng, chỉ thấy Nam Cung Trạm mặc một thân áo gấm màu xanh ngọc, ngọc thu lâm phong, tướng mạo đường đường đứng ở cửa, mà ở phía sau hắn, thị vệ phủ Tề Vương đang bê từng rương lớn đỏ thẩm, đặt chỉnh tề trước mặt mọi người.

Mộc Thất nhìn một chút, có chừng trên một trăm cái rương, nhìn hìn dáng giống như là lễ vật hỏi vợ.

"Lão thần bái kiến Tề Vương Điện Hạ." Mộc thừa tướng chắp tay nói.

Những nữ quyến còn lại cũng xếp hàng thi lễ với Tề Vương, chỉ có mình Mộc Thất mặc một thân nam trang đứng phía sau, khoanh tay trước ngực nhìn Nam Cung Trạm.

Nam Cung Trạm khẽ mỉm cười nói: "Ở trong cung, trong cung Bản Vương đã được thưởng thức phong thái tuyệt thế của trưởng nữ Mộc gia, trong lòng vô cùng ái mộ. Hôm nay Bản Vương tới tướng phủ cầu hôn, những lễ vật này hơi đơn giản, kính xin Mộc thừa tướng nhận lấy."

"Tề Vương Điện Hạ tự mình đến cầu hôn, quả thật là vinh hạnh của nữ nhi." Mộc thừa tướng  cười nói.

"Lúc trước Bản Vương nghe lời gièm pha, hủy bỏ hôn ước với Mộc tiểu thư, là Bản Vương có lỗi, hôm nay Bản Vương chịu đòn nhận tội, không biết Trăn Dương có thể bở qua hiềm khích lúc trước hay không?" Nam Cung trạm chuyển ánh mắt hướng Mộc Thất nói.

"Không thể." Mộc Thất trả rời rất trực tiếp.

"Đối với một người đã từng thờ ơ lạnh nhạc khi thấy ta lâm vào cảnh sống chết, ta cảm thấy, đóng cửa thả chó hơn thích hợp." Nàng cười lạnh nói.