Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 54: Điệu hổ ly sơn




Vào đêm, Lâm Vũ lặng lẽ đem độc dược đã chuẩn bị tốt bỏ bao để trong ngực. Từ sau chuyện thích khách lần trước kia, nàng quyết định nhất định phải có thể tự bảo vệ mình. Những độc chất này là thuốc có tác dụng hôn mê, cũng có loại khiến kẻ khác thất khiếu chảy máu mà chết. Đương nhiên, giải dược nàng cũng đã chuẩn bị tốt.

Tối nay tâm thần nàng luôn có chút không yên, tựa hồ cảm giác có việc sẽ phát sinh. Nằm ở trên giường, tay nàng không tự giác  đặt ở trong lòng, trong phòng yên lặng  ngay cả một cây kim rớt xuống cũng đều có thể nghe thấy, nhưng nàng một chút buồn ngủ cũng đều không có, trong đầu nổi lên phán đoán lung tung gì đó.

Cửa sổ mở rộng ra, gió đêm từ từ thổi vào, mang theo từng trận hương hoa, khiến cho hương khí tươi mát thanh nhã  đã tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Dấn thân vào cuộc sống này cũng đã hơn hai năm. Ở trong này nàng gặp được người cùng mình tương tích làm bạn, ôn nhu như nước - Tử Minh, tài hoa hơn người phong lưu phóng khoáng - Hàn Dư, lớn mật quả cảm bình tĩnh cơ trí - hoàng đế, cá tính độc đáo cùng trải qua hoạn nạn - Lệnh Hồ Diệp ( Diệp ca của ta a >o<), còn có chiến công hiển hách bá đạo cương nghị - Dục Vương này, những người này ở trong lòng nàng, đều chiếm giữ phân lượng hoặc nặng hoặc nhẹ. Đối với Hàn Dư, nàng chỉ có thể nói thật có lỗi, nàng hi vọng hắn có thể dần lãng quên nàng, cùng thê tử của hắn có cuộc sống hạnh phúc; đối với hoàng đế, nàng chỉ có thể lựa chọn rời đi, mặc dù tình cảnh trước khi chia tay hoàng đế ôm nàng thật chặt như vậy, nghiêm túc nói muốn chờ nàng trở lại vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng hoàng cung vĩnh viễn là nơi hắc ám phức tạp nhất, nàng không hy vọng đem tuổi trẻ của mình để vùi đầu vào trong chiến tranh cùng một đám nữ nhân tranh giành tình nhân; đối với hồ ly, hắn chính là muốn nàng làm đồ đệ của hắn, nhưng hắn cũng nói muốn nàng đi theo hắn một đời một ki61p, nhưng đến bây giờ nàng vẫn còn không rõ ràng nên xử lý vấn đề này ra sao; đối với Dục Vương, có việc của hoàng đế, nàng không muốn tăng thêm phiền toái dư thừa cho hắn, chỉ mong ngóng thương thế của nàng dưỡng tốt sau đó sẽ bình an vô sự rời đi, nếu lạnh nhạt và cự tuyệt của nàng vẫn không làm cho hắn buông tay, nàng sẽ xem xét nói ra thân phận của nàng; đối với Tử Minh, nàng còn có thể nói điều gì đó, nếu độc của nàng có thể thuận lợi giải trừ, có lẽ nàng sẽ quyết định làm bạn cùng hắn cả đời. Vừa nghĩ tới hắn, lòng của nàng không khỏi mềm nhũn, hắn thân thiết giống như huynh trưởng, cũng ôn nhu giống như tình nhân, luôn có thể mang lại cho nàng ấm áp cùng khích lệ. Không biết, hắn hiện tại như thế nào?

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ từ từ nhắm hai mắt lại, không kiềm chế được mà lâm vào trong nhớ nhưng vương vấn.

Đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy thanh âm cửa mở ra, kèm theo một trận tiếng bước chân rất nhỏ, có một người nhanh chóng đến gần nàng. Nàng ngừng thở, tay cũng không dám động. Nàng có thể cảm giác được người nọ hành động rất nhanh, nháy mắt liền đến trước mặt nàng. Lại không tưởng tượng được là tay của người kia lại đặt ở trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như ở vuốt ve một trân phẩm quý giá nhất. Là Dục Vương sao? Một lúc chần chờ, mới khiến cho bàn tay nàng đang đặt ở trong lòng nới lỏng.

Bất kể là ai, nàng trước hết vẫn bất động thanh sắc, biết rõ hắn muốn làm gì. Nghĩ như vậy, lại cảm giác trên môi nóng lên, môi của hắn đã áp lên. Lưỡi của hắn linh động  đẩy lên hàm răng của nàng, liền tiến quân thần tốc. Trong lòng nàng cả kinh, mạnh mẽ mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mặt nàng, là Kim Khang! Hắn làm sao có thể đến được?

Hàm răng khép lại, nàng hung hăng  cắn lưỡi của hắn, một tia ngai ngái chảy vào trong miệng. Hắn bất đắc dĩ kéo nàng ra, lại trầm giọng nói: "Đây là lễ gặp mặt mà ngươi tặng ta sao?" Không đợi nàng nói chuyện, hắn nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng.

Mắt Lâm Vũ tối sầm, lâm vào trong bóng đêm vô tận.

Kim Khang ôm lấy nàng, mới ra phủ, chợt nghe có người kêu lớn: "Có thích khách!" Hắn nhanh chóng tăng nhanh tốc độ, xuyên qua qua lại ở giữa các gia đinh, trong nháy mắt đèn xung quanh Biên thành đã thắp sáng rực, hắn thầm kêu không xong, thật không ngờ phản ứng của bọn chúng lại nhanh như vậy. Chẳng lẽ đây là sớm đã dự mưu tốt? Không suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng hướng Hương Phấn Các chạy đi.

U Lan đang ở trong phòng gảy tỳ bà, một khúc đã hoàn, nước mắt của nàng cũng không kiềm được rơi xuống, hắn thật sự rời nàng mà đi rồi sao? Từ một khắc kia khi nhìn thấy hắn bắn mũi tên kia lên, nhìn thấy hắn kiêu ngạo, tư thế oai hùng bừng bừng đem bảo thạch đoạt xuống, lòng của nàng cũng đã lưu lạc. Khi nàng mang nỗi lòng bất an  nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của hắn, lại phát hiện trong ánh mắt của hắn nhìn nàng không có nửa điểm cảm tình. Tuy rằng hắn tối nay đưa ra yêu cầu muốn nàng tiếp khách, nhưng chỉ là muốn nàng tấu một tiểu khúc, sau khi gảy vài khúc, hắn liền từ cửa sau rời đi. Biết rõ người như hắn chẳng qua chỉ là khách qua đường vội vàng, nhưng nàng vẫn chỉ chờ đợi hắn có thể vì nàng mà dừng lại. Nàng khe khẽ thở dài, vào Hương Phấn các, nghĩ gặp gỡ một người thiệt tình đối với nàng đã là chuyện không thể nào.

Nàng đem tỳ bà thu hồi, mở ra cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ. Sau này, nàng nên đi con đường nào?

Đột nhiên một bóng dáng màu đen theo cửa sổ xông vào, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị người nọ điểm trúng huyệt đạo, không nhúc nhích cũng không nói nên lời. Hắn ngắm nhìn bốn phía, thấy không có người nào khác, liền lập tức đóng cửa sổ, xé xuống khăn che mặt, lộ ra gương mặt anh tuấn, đối với nàng nói: "U Lan cô nương, đêm nay đành phải quấy rầy ngươi." Hắn đem Lâm Vũ trong lòng  đặt ở trên giường của nàng, "Ta gặp phiền toái, đợi lát nữa khi có người đi vào, có thể hỗ trợ tiếp đón, tránh để cho chúng tìm thấy được chúng ta không?"

Nhìn đôi mắt nàng mờ mịt, làm cho hắn có hơi chút  thất thần, mím mím môi suy nghĩ một chút, sau đó liền lộ ra một biểu tình nhu hòa mà lại quyến rũ, hắn biết nàng tất nhiên sẽ đáp ứng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hét của quan binh, bọn họ đang ở từng nhà soát người.

Hắn điểm huyệt đạo của nàng, nàng lập tức lên tiếng hỏi: "Đêm nay lúc Kim công tử từ cửa sau đi ra ngoài có thể có người nhìn thấy sao?"

Kim Khang lắc lắc đầu, đột nhiên trong đầu sáng ngời, nhân tiện nói: "Phải ủy khuất cô nương một chút."

Nàng chú ý tới ánh mắt hắn thỉnh thoảng đặt ở trên người nữ nhân đang nằm trên giường kia, không cần suy đoán nhiều, nàng gật gật đầu, quay lưng lại nhanh chóng cởi đi áo ngoài của mình.

Xoay người thì chỉ thấy kim Khang đã nằm ở  trên giường, trên người của hắn đã mất đi vật cản, lộ ra một bộ ngực ngăm đen tinh tráng, hạ thân bị che khuất. Nữ nhân kia nằm ở sát trong cùng trên giường, bị hắn che ở trước mặt. Nàng nhìn hắn, trên mặt chỉ cảm thấy nóng rực. Nhăn nhăn nhó nhó lại cởi ra một lớp nội y, chỉ lộ ra cái yếm trong cùng.

Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng có chút mê ly, nhưng thời điểm khẩn cấp, không cho phép có nửa phần phân tâm.

Lúc này, bên ngoài lâu truyền tới một trận tiếng bước chân nhốn nháo, hắn thấp giọng nói: "Mau!"

Nàng lập tức lên giường, hắn kéo trướng rèm xuống, liền che đi ba người ở bên trong.

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cửa đột nhiên bị phá mở, đám người kia chắc là tìm  sốt ruột rồi, cũng không bận tâm trong này có người hay không, cứ như vậy thẳng tắp xông vào.

"Các ngươi muốn làm gì?" Trên giường  Kim Khang hất màn lên phẫn nộ quát.

Những binh lính kia nhìn thấy Kim Khang một thân trần trụi, cùng một thân thể xinh đẹp bị hắn ôm vào trong ngực, đều âm thầm nuốt nước miếng xuống, thủ lĩnh Vân Cảnh nhìn quanh một vòng, xuất ra một đạo kim lệnh bài, lạnh lùng nói: "Phụng lệnh tướng quân, chấp hành điều tra!" Nói xong vung tay lên, bọn lính bắt đầu xét chung quanh. Bọn họ mở ra tủ quần áo, đem quần áo bên trong tất cả đều ném ra; lại ép thân mình nhìn xuống đáy giường; Vân Cảnh nhảy lên xà nhà, cẩn thận xem xét  một lần. Tất cả mọi người đều không xác định được có gì khác thì Vân Cảnh đem tầm mắt tập trung vào trên giường, bình tĩnh nhìn Kim Khang, mà Kim Khang cũng không hề sợ hãi nhìn thẳng hắn. Mặc dù là một cục diện khó xử như vậy, lại ngăn không được khí thế bức nhân của hắn. Tầm mắt hai người giằng co cùng một chỗ.

Vân Cảnh hơi hơi nheo mắt lại, chỉ cảm thấy người này thân phận bất phàm, lại không nhớ nổi đã gặp nhau ở nơi nào. Trầm tư, chỉ nghe Kim Khang lạnh lùng cười: "Khắp gian phòng cũng đều soát rồi, các ngươi chẳng lẽ còn muốn nhìn chúng ta biểu diễn trên giường?"

Vân Cảnh lập tức thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: "Cô nương, chúng ta muốn nhìn mặt của ngươi!"

Kim Khang khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng hôn vành tai U Lan một chút, cười nhẹ nói: "Bảo bối, ngươi cho bọn hắn nhìn một chút đi."

Bên tai U Lan nhanh chóng nung đỏ. Nàng chậm rãi quay sang, không nhìn ánh mắt tham luyến của mọi người, thẳng tắp nhìn về phía trước.

Vân Cảnh vừa thấy, lập tức vái chào vớiKim Khang: "Đã đắc tội nhiều!" Vung tay lên, lớn tiếng nói: "Chúng ta đi!" Liền bước qua bậc thềm rời khỏi phòng.

Đi theo phía sau hắn trong đó có mấy người lính lưu luyến nhìn U Lan trên giường vài lần, thầm nghĩ không biết nàng này tư vị như thế nào, lần sau nhất định phải kiếm đủ tiền tới đây mất hồn, rồi sau đó lưu luyến không nỡ rời đi.

Đi ở trong hành lang, ánh mắt Vân Cảnh thoáng nhìn qua trong phòng U Lan, nói khẽ với một quan quân bên cạnh: "Cấp tốc tra rõ thân phận người này!"

U Lan thở phào nhẹ nhõm, không mặc y phục đóng lại cửa phòng, xoay người nhìn Kim Khang, đã thấy hắn đang mặc quần áo. Một thân cường kiện khí lực hiển nhiên lộ ra không bỏ sót.

Mặt nàng đỏ lên, khẽ cắn môi, nhẹ buông tay, quần áo rơi xuống đất. Một thân trần trụi  nàng đi lên trước ôm lấy thân thể hắn, "Kim công tử, có thể mang ta cùng rời đi nơi này không?" Nàng biết thân phận của hắn đặc thù, nhưng nàng chỉ muốn lặng yên ở bên cạnh hắn.

Kim Khang sửng sốt, bị giai nhân nhu nhược ôm ấp như thế, hơn nữa còn là báu vật thanh thuần, tim của hắn cũng theo đó rung động không thôi. Cảm giác được tiếng tim đập không ngừng đang áp lên của nàng, hắn hiểu được nàng đang bất an chờ đợi đáp trả của hắn. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đem người của nàng nâng lên, đã thấy một ít nước ngân ngấn trong đôi mắt nàng, hai hàng nước mắt trong suốt từ mặt nàng chảy xuống, giống như hoa lê đẫm mưa, thiền lộ thu chi. Nếu Lâm Vũ có thể đối với hắn như vậy thì thật là tốt, nhìn giai nhân trước mắt, hắn lại nghĩ tới nàng, mắt của hắn không tự chủ nhìn về phía mỹ nhân trên giường, trong lòng đau khổ than, chỉ cần có nàng ở đây, nữ nhân nào đều không thể làm dậy nổi hứng thú của hắn. U Lan thấy ánh mắt hắn dời đi, chỉ cảm thấy buồn bã, lệ như suối trào.

Kim Khang vỗ vỗ vai của nàng, ôn nhu nói: "Ban đêm lạnh, trước tiên đem y phục mặc lên đi." Nói xong tự mình khoác lên áo ngoài cho nàng, nhìn thân mình mỏng manh của nàng, một đôi mắt chờ đợi  vẫn không rời khỏi hắn, trong lòng hắn căng thẳng, thở dài, lại nói: "Ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài!" Có lẽ, hắn muốn thuận lợi ra khỏi thành, còn phải dựa vào hiệp trợ của nàng.

Nghe xong những lời này của hắn, U Lan chỉ cảm thấy uẩn khí tiêu tan, trong mắt hiện lên ánh sáng, ôm hắn dịu dàng nói: "Ta nguyện ý hầu hạ công tử cả đời."

Kim Khang vuốt vuốt mái tóc đen bóng phía sau của nàng, thấp giọng nói: "Đêm nay ngươi hãy ngủ cùng với nàng đi. Ta ở dưới giường tùy tiện tìm một chỗ nằm là được."

U Lan gật gật đầu.

Hắn đi đến trước mặt Lâm Vũ, nhìn nàng đang ngủ say, không khỏi mỉm cười, nàng nếu có thể vẫn ngoan như vậy thì tốt rồi. Hắn sở dĩ được hoàng huynh giao cho  nhiệm vụ này, mục đích chủ yếu vẫn là vì nàng. Từ ngày đó thấy nàng và Dục Vương cùng một chỗ, hắn đã không khống chế nổi lòng mình. Có lẽ, ở Dịch Khải Giang Nam, trái tim của hắn đã đình trệ. Bản đồ có thể không cần, này chỉ khơi mào tranh chấp hai nước. Mà hắn từ trước đến nay phản đối khai chiến với Tiển quốc, lần này hoàng huynh phái người đi đánh cắp cơ mật của người ta, hắn vừa vặn đến điệu hổ ly sơn. Mọi người chỉ chú ý tình huống bên kia, có ai sẽ biết ý thức của hắn đã say ở tại nơi nàng. Về phần tình huống của Vu Lan, hắn một chút cũng không thèm để ý. Hắn tin tưởng nàng có thể đối phó rất tốt với việc này.

Trong địa lao ở nơi nào đó tại Biên thành, một người nam nhân đang khảo vấn một nữ tù phạm.

"Nói! Ai sai sử ngươi làm như vậy?"

Nữ tù phạm ha ha cười, nhổ một bải nước miếng.

Một cái roi hung hăng quất xuống dưới, trên người nàng chỉ cảm thấy một trận đau đớn, miệng vết thương đã chảy máu như trút nước.

"Đại hình hầu hạ!" Nam nhân kia lạnh lùng nói một tiếng.

Binh lính một bên rất ăn ý lấy ra hình cụ.

Hắn đi đến trước mặt nàng, đem tóc của nàng kéo lên, hung hăng nói: "Nói hay không?" Đã thấy nàng không có phản ứng gì.

Trong lòng hắn thầm nghĩ không ổn, đặt lên mũi nàng mũi tìm tòi hơi thở, quả nhiên, nàng đã không còn hơi thở.

Trong phòng Lâm Vũ, Dục Vương đang vuốt ve quần áo mà nàng đã từng dùng qua. Lúc này, Vân Cảnh lặng lẽ đi tới, thấp giọng nói: "Tướng quân, nữ nhân kia đã cắn lưỡi tự sát. Mặt khác, chúng ta không có lục soát ra bọn họ." Nói những lời này thì mồ hôi lạnh của hắn ứa ra, tuy rằng bọn họ dụng kế lừa địch nhân, bản vẽ không có bị lấy trộm, lại không nghĩ rằng bọn họ đem Lâm cô nương cướp đi. Nhưng trong lòng hắn cũng có nghi vấn, nếu nói là Lâm cô nương là đồng bọn của bọn họ, mục đích chủ yếu bọn họ lần này là tới nghĩ cách cứu viện nàng, chân tướng chuyện này cũng có thể nói  rõ ràng. Chính là, đại tướng quân có lẽ không nghĩ như vậy.

Dục Vương nắm chặt nắm tay, ra sức đánh vào trên tường, "Mấy ngày nay điều tra cẩn thận tất cả xe, ngựa, người đi ra ngoài  cho ta! Có điều khác lạ, lập tức giữ lại!" Lâm Vũ, mặc kệ ngươi là ai, ta muốn ngươi giáp mặt nói rõ ràng!