Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 48: Thể chất




Lệnh Hồ Diệp nhìn nhìn cánh tay được băng bó kỹ càng, mặt trên buộc khăn tay của nàng, trong mắt lướt qua ánh rực rỡ, hắn giữ tay nàng lại nói: "Đêm nay chúng ta phải ăn ngủ ở ngoại ô."

Hiển nhiên, hắn lảng tránh vấn đề vừa rồi của nàng, nhưng nàng không cam lòng hỏi lại một lần.

Nữ nhân thật sự là rầy rà, hắn thở dài bất đắc dĩ nói: "Sau khi rời khỏi đây ta sẽ nói cho ngươi biết."

Một vầng trăng chiếu sáng tại chân trời, những vì sao lấp lánh vây xung quanh. Hai người dắt ngựa hành tẩu trên quan đạo, thỉnh thoảng nghe được từng đợt tiếng côn trùng trầm bỗng kêu vang truyền đến.

"Ở đó nghỉ tạm đi." Lệnh Hồ Diệp chỉ vào một cây đại thụ cách đó không xa  nói.

Dưới ánh trăng, tình huống bên kia nàng nhìn không rõ, cũng chỉ đành theo hắn đi vào dưới tàng cây. Phát hiện quả thật có đất trống, Lâm Vũ không khỏi kinh ngạc: "Ngươi có biết nơi này?"

Lệnh Hồ Diệp lơ đễnh nhún nhún vai, "Chỉ là cảm giác."

Quả nhiên không phải hồ ly bình thường, cảnh tối lửa tắt đèn cũng có thể đem tình huống ở địa phương hơn 10m nhìn xem nhất thanh nhị sở ( rõ ràng).

Chỉ thấy hắn đem ngựa cột tốt xong, nhặt được chút cỏ khô cùng củi đốt ở chung quanh, dùng mồi lửa nhóm lên ngọn lửa, sau đó đem củi lửa nhẹ nhàng khơi đi lên, lát sau, đã thấy một đám lửa lớn. Nhìn bộ dạng thuần thục kia của hắn, nàng không khỏi hoài nghi hắn thường xuyên màn trời chiếu đất như vậy.

Thu thập thỏa đáng xong tất cả, bọn họ ngồi ở dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn mặt trăng phía xa xa kia, hắn nói thẳng: "Trúng độc ‘diệt thế’, trong vòng ba tháng độc tính sẽ dần dần xâm nhập toàn thân. Lúc này, người trúng độc có thể chống đỡ các loại độc khác."

Nguyên lai, "Bách độc bất xâm" tương đối mà nói, đây là cái gọi là "Lấy độc kháng độc".

"Hồ ly, thân thể của ngươi như thế nào có thể ‘bách độc bất xâm’?"

Ánh mắt của hắn trầm xuống, hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, thấp giọng nói: "Đó là trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày chế thuốc, mới có thân này."

Chế thuốc? Nàng không dám tưởng tượng đó là một tình cảnh như thế nào, muốn đem thân thể một người bình thường biến thành thân thể bách độc bất xâm, đích thị là phải trải qua một phen quá trình thống khổ giống như địa ngục trần gian. Có lẽ, trên người hắn có vị thuốc kỳ quái  này đúng là do bốn mươi chín ngày chế thuốc kia.

Không muốn lại đề cập hồi tưởng thống khổ kia, hắn ném một cây củi gỗ vào trong lửa, nói nhỏ: "Đêm nay cái loại kia... Độc dược đã dùng xong, ngày mai chúng ta lại chế thêm chút, trên người ngươi cũng phải có."

"Uh, không biết độc dược kia dùng loại thuốc gì?"

"Bạch hoa xà 3 tiền, bồ công anh 1 tiền, tử hoa địa đinh 5 tiền, dâu tầm gửi 5 tiền, tùng tiết 4 tiền"

"Này đều là dược liệu a." Là thuốc ba phần độc, xem ra, chỉ cần ở từng liều lượng của thuốc thêm chút một ít liều, hoặc là hỗn hợp pha thêm một ít thứ khác, có thể biến thành độc dược.

Thấy bộ dáng nàng bừng tỉnh hiểu ra lại thỉnh thoảng gật gật đầu, hắn không khỏi bật cười nói: "Đồ nhi, về sau ta sẽ dạy ngươi những thứ lợi hại hơn."

"Ta biết khó hiểu như thế nào." Ánh mắt Lâm Vũ sáng lên, "Ngũ gia bì cùng lá dâu, đúng không?"

Lệnh Hồ Diệp gật gật đầu, "Xem ra Phó Tử Minh không biến ngươi thành đồ ngốc."

Này, tại sao lại nhắc đến Tử Minh chứ? Lâm Vũ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Nhưng Lệnh Hồ Diệp tựa hồ không nhìn tới, thân thể dựa vào trên cây một chút, nhắm mắt lại nói rõ: "Ngủ." Rồi không hề nói thêm lời nào.

Không lâu sau, hô hấp của hắn đã trở nên đều đặn, chắc là đã vào mộng đẹp. Lâm Vũ nhìn dung nhan đang ngủ không hề che dấu kia, bớt đi tư thái lãnh mạc vào ban ngày, nàng không khỏi bị dung mạo được thiên nhiên tô điểm thêm kia hấp dẫn. Nàng nhẹ nhàng tiến sát vào hắn, gương mặt nhìn gần của hắn quả làm người ta kinh diễm, lông mi dài đen láy giống như hai mép quạt che trên mí mắt, một đôi mày kiếm anh tuấn, cái mũi cao ngất thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, toàn bộ khuôn mặt được chiếu rọi dưới ánh lửa  có vẻ thanh lệ mê người như vậy, nàng không thán phục không được, người này đúng thật không có thiên lý, có thể cùng đệ nhất mỹ nam Dục Vương so đấu. Nhưng Dục Vương lại thực giống như mẫu thân nàng kiếp trước, nàng ít nhất đối với điều này cũng có miễn dịch, mà tử hồ ly, đến bây giờ nàng vẫn không thể cam đoan mình có thể kiềm chế đươc dưới sự mê hoặc của hắn. Mỗi ngày cùng lạc thần này ở chung một chỗ, áp lực thật là lớn a.

Nàng muốn nghĩ nhiều đến Tử Minh để dời đi lực chú ý của mình. Không biết bây giờ, Tử Minh có mạnh khỏe hay không? Nghĩ như vậy, mí mắt của nàng đã không chống lại được cơn buồn ngủ  thúc giục, dần dần khép mắt lại, thân thể cũng tùy tiện dựa vào phía sau một chút, vừa vặn tựa vào bên cạnh Lệnh Hồ Diệp.

Cách đó không xa tiếng côn trùng kêu vang tựa hồ dần dần trở nên trầm lắng, chúng nó cũng không muốn đánh đánh thức một đôi tuyệt đại giai nhân này. Mấy đám muỗi ở bên cạnh đống lửa xoay quanh quan sát hồi lâu, rốt cục quyết định chia ra hai nhóm tiến lên công kích hai người đang ngủ, nhưng nào biết một đám còn chưa tiếp xúc đến thân thể Lệnh Hồ Diệp đã bị vị thuốc trên người hắn hun đến chóng mặt rớt xuống, mà một đám muỗi bên cạnh công kích Lâm Vũ, vừa mới đem miệng châm vào da của nàng, cũng lại khó hiểu rớt xuống.

Trong lúc ngủ mơ  Lâm Vũ trở mình, vừa vặn ngã xuống trên người Lệnh Hồ Diệp. Lông mi đen láy nhẹ nhàng nhấc lên, nhìn về phía giai nhân trong lòng, người này ngủ thật giống hệt lợn chết < nói 1 câu thật là giết phong cảnh mà >, hiện tại đem nàng ném đi phỏng chừng nàng cũng không biết, hắn luôn luôn chán ghét người khác đụng chạm, nhưng riêng đối với nàng không có bài xích. Nguyên nhân gì? Hắn cũng nói không rõ ràng lắm, vươn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của nàng, cảm giác trơn bóng  như vuốt thanh xà của hắn ở dược cốc, nhưng bất đồng là, xà là lạnh, người này lại mềm.

"Tử Minh......" Trong lúc ngủ mơ  Lâm Vũ nhẹ nhàng cất lên, thỉnh thoảng dựa vào trên người hắn. Nhưng sau khi hắn nghe được hai chữ kia, trong lòng tỏa ra một cỗ tức giận buồn bực, hắn không chút nào thương hương tiếc ngọc  đem nàng đẩy qua bên cạnh, < trẻ con > thân thể của nàng mất đi trọng tâm đỗ xuống, liền ngã xuống trong bụi cỏ, lại thấy nàng trở mình, tiếp tục ngủ say.

Lệnh Hồ Diệp lại nhắm mắt, mặc niệm vài câu "Phó Tử Minh" rồi cũng ngủ say.

Lâm Xương thành, là nơi phải đi thông qua Mạc Bắc quốc, cũng là lãnh thổ buôn bán giao dịch quan trọng. Ngày hôm đó, cửa thành xuất hiện hai người tướng mạo tuyệt mỹ, một nam một nữ. Bọn họ dắt hai con ngựa, mang theo chút hành lý đơn giản, quần áo thanh nhã nhưng không mất đi quý khí. Tại Thượng Trọng trấn là con đường giao thông trọng yếu của liên tiếp ba nước, thỉnh thoảng sẽ có người Tây Vực cùng Bắc quốc xuất hiện, trong đó cũng có không ít dị tộc tuấn nam mỹ nữ, cho dù không xuất chúng bì kịp hai người này. Nhìn thấy bọn họ đi qua bọn lính thủ thành cũng không khỏi ánh mắt tỏa sáng, nhìn màu da hai người, rõ ràng cho thấy là người trong Triển quốc, lại không biết là hậu duệ quý tộc nhà ai tới đây.

"Xem ra thiên hạ đệ nhất mỹ nam này cũng phải nhường chỗ cho hai người này rồi." Một sĩ binh thở dài.

"Ngươi gặp qua Dục Vương?"

"Cũng không phải, nhớ năm đó hắn đánh trận ở Mạc Bắc quốc thì ta vì hắn mang  tướng sĩ đi qua cửa thành." Nghĩ lại tình hình năm ấy, hắn không khỏi tâm trí hồi tưởng lại, hắn cực kỳ may mắn, có thể thấy uy vũ đại tướng quân  tư thế oai hùng, thật sự là cả đời này khó quên a.

Lúc này, dưới một cổng thành khác cũng có mấy người đi qua. Các vùng phụ cận cổng thành Tiển nước đều áp dụng kiểm tra xuất nhập thành, muốn tiến vào trong thành là chính sách bất kể (nghĩa là ai vào cũng đc), từ cửa thành phía Tây muốn ra ngoài thành  phải có lệnh bài qua cửa, cửa từ đông thành ra vào là quy tắc bất kể. Người đi đầu dắt ngựa giơ tay sáng ngời, binh lính thủ thành kia cuống quít quỳ xuống, để cho người này đi vào.

Đợi sau khi những người kia vào thành, binh lính mới tựa hồ từ trong khiếp sợ thanh tỉnh, chỉ ngây ngốc  thở dài: "Trên đời này vì sao lại có người có bộ dạng tuấn mỹ như thế? Đáng tiếc là một nam tử. Xem bài tử còn là một lệnh bài của tướng lãnh, chắc là ở biên quan buồn  chán nên tới đây tìm thú vui. Ai, đáng tiếc đáng tiếc." Nhưng trong lòng đều nghĩ nếu có thể làm hạ nhân cho người đó, quả thật là rất có phúc a!

Đi ở ngã tư đường, nhìn thấy nhiều loại chủng tộc, làm cho Lâm Vũ có loại cảm giác như trở lại Dịch Khải, nhưng bất đồng là nơi này nhân sĩ dị tộc nhiều hơn lại càng tỏ ra lớn mật hơn. Gương mặt nàng không có trang điểm gì mà vẫn đưa đến không ít người ghé mắt. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mọi người đều dán ở trên người nàng, Lâm Vũ có chút không được tự nhiên cúi đầu, tay lại bị Lệnh Hồ Diệp giữ chặt, "Sợ cái gì, bọn họ cũng sẽ không ăn ngươi." Nàng giương mắt nhìn hắn, một bộ dáng không cho là đúng lạnh lùng nhìn bốn phía, mọi người vừa thầm thì tán thưởng, vừa không tự chủ được nhường ra một con đường. Nàng cũng dần dần ngẩng đầu lên, cười đáp lại những người thăm hỏi nàng. Đi con đường của mình, để cho nhân gia nhìn đi, đây là điều hồ ly muốn nói cho nàng sao.

Lệnh Hồ Diệp cầm lấy tay nàng xuyên qua đám người, con ngươi đen láy của hắn lóe ra rực rỡ khác thường, đắc ý nói: "Vi sư đã từng gặp được độc Vương Tây Vực ở đây."

Độc Vương Tây Vực cùng Độc Vương Tiển quốc, người nào lợi hại hơn? Nhìn hắn một bộ dạng thần thái sáng láng, không cần hỏi cũng đã biết đáp án. Bất quá nhìn hắn lúc này đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn nàng, được rồi, khiến cho lòng tự đắc của hắn được thỏa mãn đôi chút vậy. Nàng quay lại cười với hắn: "Hồ ly Tiển quốc cùng sói Tây Vực tỷ thí, hẳn là thực phấn khích a. Ta nghĩ hồ ly nhất định là đem hắn làm cho sợ tới mức không dám đặt chân đến Trung Nguyên  phải không? Hồ ly, ta rất sùng bái còn ngươi!"

Lệnh Hồ Diệp thoáng sửng sốt, dường như thật không ngờ nàng sẽ nói như vậy, đem nàng kéo gần lại hắn, rất chân thành nói: "Sư phụ chính là dùng để sùng bái. Đồ nhi có thể hiểu được điểm ấy, ta rất là vui mừng."

Lúc này, bụng của hắn bỗng không hợp thời kêu rột rột vài tiếng, phá hủy khúc dạo đầu suy tư của hắn. Lâm Vũ nhịn cười, "Sư phụ, ta cũng rất sùng bái ngươi, ách, bụng réo a."

Hắn quay sang, tiếp tục lôi kéo nàng đi lên phía trước, nàng nhìn thấy vành tai của hắn có chút đỏ, nhưng điểm đỏ này trong giây lát đã tiêu tan.

Hắn chỉ vào một quán rượu phía trước nói: "Chúng ta đi ăn cơm!"

Quán rượu Mộc gia, các quốc gia đều có mỹ vị nổi tiếng riêng. Trong quán rượu được xưng không đồ ăn nào làm không ra, muốn phong vị nào, chủ quán đều có thể làm ra cho ngươi, hơn nữa hương vị cũng rất độc đáo làm cho người ta khó quên.

Lâm Vũ cùng Lệnh Hồ Diệp đi vào quán rượu thì khách khứa đã chật nhà.

"Hai vị khách quan, các ngươi nếu không ngại..., ta an bài chỗ cho các ngươi cùng bàn với người khác được chứ?" Tiểu nhị vẻ mặt cười làm lành, hiển nhiên loại tình huống này là thông thường.

"Sao không để cho người khác cùng bàn, nhượng bàn trống lại cho chúng ta." Lệnh Hồ Diệp nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói, trong giọng nói dường như có sự kiên quyết không cho phép cự tuyệt.

"Ách, này......" Tiểu nhị muốn khuyên nhủ, đã thấy Lệnh Hồ Diệp đang lườm mắt nhìn hắn, sợ tới mức ngoan ngoãn ngậm miệng, không biết nên an bài như thế nào, xoay mặt nhìn về phía Lâm Vũ xin giúp đỡ.

Lâm Vũ mỉm cười, "Sư phụ, ngài đại nhân đại lượng, chúng ta liền thông qua ăn một bữa đi?"

Lệnh Hồ Diệp sửng sốt, nàng lần đầu tiên gọi hắn là sư phụ, nhưng nghe ra vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, mắt trầm xuống, vừa muốn phát tác, lại thấy được gương mặt sáng lạn của nàng. Trừng mắt nhìn, hôm nay thời tiết mát mẻ, không có mặt trời, nhưng như thế nào còn chói mắt như vậy? < Diệp ca ngốc > Ngoài miệng lại nói: "Được rồi. Vậy bàn kia!" Hắn chỉ vào cái bàn nằm trong góc bên cạnh lầu hai nói.

"Có ngay!" Tiểu nhị lập tức thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt, "Ta đi qua chuẩn bị một chút cho nhị vị."

Lâm Vũ theo bóng dáng của tiểu nhị kia nhìn về phía cái bàn nằm ở lầu hai, nơi đó ngồi ba người, một người trong đó một thân hắc y, hắn ngồi ở chỗ kia, lại làm cho người ta cảm giác quanh thân tràn ngập một loại hơi thở tàn nhẫn lãnh khốc, giống thợ săn đang vận sức chờ phát động, trầm ổn mà uy vũ, cho dù mỹ mạo hắn thập phần anh tuấn, nhưng lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Đã bao nhiêu tháng không gặp, hắn dường như trở nên thành thục rất nhiều. Nhưng hắn cũng không phải là nàng ấy, tuy rằng tướng mạo tương tự, khí chất lại cách biệt một trời một vực, nàng không thể loại trừ khả năng có lẽ hắn là nhi tử của nàng ấy, nhưng nàng phải đem hắn cùng nàng ấy tách biệt ra.

Chỉ thấy tiểu nhị kia ở đó nói vài câu, hắn xoay mặt về nơi này nhìn về phía bọn họ, Lâm Vũ không khỏi chấn động trong lòng, đã thấy hắn không mang theo biểu tình gì khẽ gật đầu. Tiểu nhị lập tức bắt chuyện với bọn họ, nàng không tự chủ được  bước chân đi, cùng hồ ly bên cạnh đi lên lầu hai.

_________________