Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 44: Cứu người




Trong lối đi nhỏ ánh sáng mờ mịt soi sáng trên người nàng, hắn thấy được gương mặt tinh mỹ tuyệt luân lộ ra, cũng là gương mặt làm cho hắn cả đời này khó quên nhất, ôm thân thể của nàng không có buông ra, hắn ngưng thần tụ khí, ánh mắt dời về phía chiếc mũi tinh xảo kia, đôi môi anh đào mê người  kia, dời về phía thân thể tản mát ra hơi thở độc đáo kia, hắn dường như nghe được máu của chính mình đang sôi trào lên. Hầu kết (còn gọi là trái khế của con trai) trên cổ hắn di chuyển lên xuống một chút, không khống chế nổi mà  nuốt  một miếng nước bọt, khàn khàn  mở miệng hỏi: "Vị cô nương này có bị thương tổn gì không?"

Lâm Vũ nhìn đôi mắt không kiêng nể gì kia, nàng hiểu rất rõ ràng ánh mắt kia lộ ra cái gì, liền nghiêng mặt qua lạnh lùng đáp, "Không có, là ta vừa rồi lỗ mãng thiếu chút nữa va chạm  công tử, kính xin công tử thứ lỗi. Đêm đã khuya, ta phải trở về phòng nghỉ ngơi."

"Xin hỏi phương danh của cô nương?" Nắm tay nàng không có buông ra.

"Công tử, nam nữ thụ thụ bất thân. Kính xin công tử buông ra trước." Nam tử này rất nguy hiểm, trực giác của nàng chính là nhanh chóng rời đi.

"Nơi đó của chúng ta không có loại quy củ này." Nàng muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao, hắn sẽ theo phụng bồi.

"Nhưng công tử bây giờ là ở Tiển quốc, phải tuân thủ quy củ của Tiển quốc." Nàng chú ý tới hắn mặc trang phục ngoại tộc.

Cô gái này rất thú vị, hắn ý vị thâm trường cười một tiếng, "Ta mạn phép không tuân thủ, ngươi có năng lực làm khó dễ được ta sao?"

"Ngươi!" Người kia thật là mười phần vô lại, tính tình vốn tốt của nàng sắp bị cuốn bay sạch sẽ.

"Nói cho ta biết, tên của ngươi, nhà ở phương nào?" Hắn quái dị tới gần, một bàn tay bắt được người của nàng khiến cho nàng không thể không nhìn thẳng vào hắn.

"Ta rất ghét bị người ta bức bách."

Hắn ha ha cười, vừa định nói lại thấy phía sau nàng xuất hiện một người.

"Điện......" Người nọ thấy có người đang ở trong ngực hắn, liền sửa lại cách xưng hô, "Đại ca, Nhan Châu hiện tại chính đau đớn khó nhịn. Đại phu kia mời đến cũng thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp)."

Hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: "Một đám phế vật, ngay cả một bệnh nhỏ cũng đều không xem nỗi!" Trong tay vẫn ôm chặt Lâm Vũ không thả, một đường im lặng đem nàng kéo tới phòng của Nhan Châu  kia.

Lâm Vũ nhìn thấy một nữ tử dung nhan mỹ lệ đang nằm trên giường, nàng từ từ nhắm hai mắt, chau mày, miệng không nhịn được thốt ra từng trận rên rỉ, hiện ra một loại biểu cảm hết sức thống khổ.

ắn buông Lâm Vũ ra, lo lắng đi tới thân thiết hỏi: "Muội muội cảm giác như thế nào?"

Nhan Châu hơi hơi mở mắt ra, "Ca ca, ta.... bụng của ta vẫn rất đau."

"Ngươi thấy thế nào? Một chút bệnh như vậy cũng trị không hết?" Muội muội ruột của hắn là một người như vậy, lần này tới Giang Nam vốn không muốn mang nàng theo, lại bị nàng mặt dày mày dạn bám theo, dọc trên đường đi đều rất tốt không có dấu hiệu gì, hôm nay nàng đang cùng hộ vệ đi ra ngoài du ngoạn thì xảy ra chuyện.

Đại phu một bộ dạng khúm núm, hiển nhiên là bị bọn họ dọa sợ tới mức không dám động đậy.

Lâm Vũ nhìn bệnh trạng của nữ tử  trên giường kia, thản nhiên nói: "Để ta cứu nàng."

"Nga?" Hắn vẻ mặt không tin tưởng  nhìn nàng.

Đại phu kia quay qua, thấy được bộ dạng nàng, cả kinh nói: "Cô nương là thần y Lâm Vũ dùng một châm cứu hai mạng người?"

"Tại hạ là Lâm Vũ, bất quá tên thần y này thì không dám nhận." Nàng lắc đầu, từ khi nào đã trở nên nổi danh như vậy rồi?

"Lâm Vũ" hắn lẩm bẩm lặp lại tên này, nhìn nàng đi đến trước mặt Nhan Châu, lấy ra ngân châm mang theo trên người, thuần thục  châm từng cây trên đầu Nhan Châu, dừng một chút, thấy giữa hai chân mày Nhan Châu đã khôi phục, cũng giảm bớt thống khổ.

Ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi nàng, nàng hạ châm ung dung như vậy, động tác tao nhã, hắn ước gì người nằm ở trên giường chính là hắn.

Một lát sau, nàng đem ngân châm lấy ra, hạ xuống ngọn nến đang cháy hơ qua, sau để châm vào trong túi, mỉm cười nói: "Ta kê cho nàng mấy vị thuốc, lại tĩnh dưỡng mấy ngày là được." Nói xong lấy bút viết xuống phương thuốc.

"Biện pháp của Lâm cô nương rất hay a, ta như thế nào lại không nghĩ tới!" Đại phu nãy giờ vẫn ở một chỗ đứng nhìn, vỗ đầu thở dài một cái.

Lâm Vũ cười nhẹ, "Đêm đã khuya, ta nên trở về phòng."

"Chậm đã!" Hắn tự tay giữ nàng lại, nàng nhíu mày, người này như thế nào còn không dứt.

"Lâm cô nương, ta còn phải trả tiền thù lao cho ngươi." Hắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy, "Hai người các ngươi chiếu cố tốt tiểu thư. Ta đưa Lâm cô nương trở về phòng."

Tay bị hắn lôi kéo, nói chính xác là lôi đi, nàng cũng không có phản kháng, nàng biết phản kháng là vô dụng, nàng chỉ có thể nhẫn. "Vị đại ca này quý tánh là gì?"

"Huh?" Hắn dừng lại một chút, "Kim Khang! Ngươi có thể gọi ta Kim đại ca."

"Kim? Ngươi là người nước nào?" Nàng cũng không cần nho nhã lễ độ đối với hắn.

"Mạc Bắc quốc." Hắn hơi hơi nhíu mày.

"Tốt lắm, ta đến rồi. Ta muốn tiền thù lao năm trăm lượng bạc trắng." Nhìn hắn một thân quý khí, nàng tin tưởng hắn nhất định không phải phú cũng chính là quý. Hắn nếu đã nhắc tới  tiền thù lao, nàng đương nhiên sẽ không cô phụ ý tốt của hắn.

Lông mày hắn lại nhíu chặt hơn, buông tay nàng ra. "Ngày mai trực tiếp đưa cho ngươi."

Quả nhiên, khẩu khí của hắn thay đổi. "Đa tạ công tử!" Nàng nhịn cười, đóng cửa một cái, thuận tiện cài chốt cửa lại, một nữ tử bộ dáng tốt mã dẻ cùi (bên ngoài đẹp đẽ, hào nhoáng) mà lại tham tiền, nàng giả bộ hẳn là  không khác biệt đâu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vũ vừa mới rời giường, liền thấy một người đang chờ ở ngoài cửa, "Lâm cô nương, chủ nhân nhà chúng ta cho mời!" Lâm Vũ kinh ngạc nhìn hắn, hắn ta thật đúng là không dứt a, "Nếu ta không đáp ứng thì sao?"

"Chủ nhân nhà ta nói, nếu cô nương không đáp ứng sẽ trực tiếp đem ngươi bắt qua."

Lâm Vũ trừng mắt, xem như nàng không may, gặp được một tên hỗn đản.

Ngoài cửa khách sạn, Kim Khang vẻ mặt trêu đùa  nhìn nàng đi tới, nàng để lại trương điều (ko hiểu lắm, chắc là thẻ phòng trọ) cho tiểu nhị, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Công tử thật sự là rất hăng hái, sáng sớm đã đi tản bộ a. Nhưng ngươi chơi phần ngươi thì tốt rồi, vì sao còn kéo theo ta?"

"Đây là năm trăm lượng bạc trắng đưa cho ngươi." Hắn đưa ra  một tờ ngân phiếu.

Nàng vươn tay ra nhận lấy, "Được, hai ta rõ ràng, tái kiến!" Tốt nhất là không gặp lại nữa.

Nàng định xoay người rời đi, lại không nghĩ tới bị hắn kéo lại, tay hơi dùng sức một chút liền đem nàng kéo vào  trong lòng, nàng nghiêm nghị: "Dưới ban ngày ban mặt, ta sẽ hô lên đấy!"

Hắn nhanh chóng điểm á huyệt (huyệt nói) của nàng, "Đúng lúc ngươi nhắc nhở ta." Giai nhân đang trong lòng, hắn cảm giác được từng đợt mùi thơm thoảng đến, nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ, gần gũi nhìn da thịt trắng noãn của nàng, làm cho người ta nhịn không được muốn vươn tay ra để chạm vào, đã bắt gặp ánh mắt nàng phóng hỏa  của nàng, hắn không khỏi bật cười nói: "Ngươi tức giận lên thật sự là rất đáng yêu! Vì sao xem bệnh của người khác không thu lấy một xu, xem bệnh cho muội muội ta lại muốn lấy giá như sư tử đại khai khẩu như vậy chứ (ý tương tự như là lấy giá cao cắt cổ)?"

Nàng ngạc nhiên, nguyên lai hắn đã hỏi thăm rõ ràng. Giờ phút này trên người nàng có mấy bao độc dược trước khi đi đã vội vàng mang theo. Không có biện pháp, bôn tẩu giang hồ, xuất môn bên ngoài, đặc biệt ở cùng một chỗ với người như hắn, chuẩn bị độc dược là cần thiết. Nàng hiện tại đã sâu sắc cảm nhận được điểm này. Hắn đã muốn dùng sức mạnh, vậy nàng cũng không thể khách khí với hắn.

"Ngoan ngoãn nghe lời một chút, ta sẽ không làm gì ngươi hết, được không?"

Nàng gật gật đầu. Nàng có thể nhịn, đây là tên nam nhân chết tiệt, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận nên dùng bao thuốc để đối phó với hắn như thế nào.

Thấy bộ dạng thuận theo của nàng, hắn mừng rỡ điểm á huyệt của nàng một cái, "Chúng ta đi bờ sông một chút đi." Nói xong kéo tay nàng.

Bờ sông Tần Hoài, dương liễu lả lướt, gió nhẹ thổi vào mặt, không ít nam tử phía xa xa, cảm thán ngày tốt cảnh đẹp, có chút đơn độc thầm ngâm thi từ, lại có một ít tụ ba tập năm, cùng một chỗ phẩm thơ luận tranh. Bờ sông có mấy lương đình, trong đình không ít tài tử giai nhân, hoặc ngồi hoặc đứng, chuyện trò vui vẻ.

"Ở quốc gia chúng ta, là một mảnh phong cảnh  thảo nguyên mênh mông, mặc dù không có tú lệ như nơi này, nhưng cũng thập phần  mênh mông tráng lệ."

"Trời mênh mênh, đất mang mang, gió thổi cỏ cây, thấy dê bò. Phong cảnh như vậy, quả thật làm người ta say mê."

Hắn vẻ mặt hưng phấn nhìn nàng, "Ngươi đi qua chưa?"

"Uh." Kiếp trước của nàng, đã từng cùng bằng hữu đi  qua đại thảo nguyên Mông Cổ. Ở nơi đó, cùng dân du mục giục ngựa chạy như điên, hết thảy sầu lo trên thế gian giống như đều bị dứt bỏ, thật sự là rất mãn nguyện a.

"Như vậy cũng tốt."

"Tốt cái gì?" Nàng không rõ hắn có ý gì.

Hắn cười thần bí, "Ngươi thích nơi đó sao?"

"Rất thích, nếu về sau có cơ hội, ta sẽ lại đi nhìn xem." Không có ai phá hoại, không có ô nhiễm, nàng rất muốn nhìn xem nơi thảo nguyên tự nhiên phong cách cổ xưa nhất này.

"Cùng ta trở về đi." Hắn một tay đặt trước ngực, mỉm cười cúi đầu nói, làm lễ mời chính thức, "Ta chính thức mời ngươi đi quê hương của ta, ở nơi đó, ngươi sẽ nhận được chiêu đãi nhiệt tình nhất  của người dân trong Mạc Bắc quốc chúng ta, ngươi sẽ thưởng thức được rượu ngon thuần mỹ ngọt ngào nhất mà chúng ta ủ, cùng hương trà sữa nồng nàn mềm mại."

"Ách......" Nàng nhìn đôi mắt sáng ngời sáng lên  kia, như vậy quả thật, là làm cho người ta không thể lảng tránh. Tên hỗn đản này bỗng nhiên trở nên giống vương tử nho nhã lễ độ, khiến nàng có cái nhìn khác với lần đầu gặp hắn. Thân thể cao ngất, dung nhan tuấn mỹ, trên lưng mang một thanh bảo đao, nàng không phải không thừa nhận hắn có loại sức quyến rũ khiến người ta mê muội, khiến cho nàng cũng không khỏi  bị hắn hấp dẫn. "Khụ khụ, cám ơn lời mời của ngươi. Nhưng ta còn có một chút chuyện quan trọng cần làm, nếu xong xuôi sau đó ta sẽ đi Mạc Bắc quốc của các ngươi." Đương nhiên, là cùng đi với Tử Minh.

Hắn nhìn nàng, trong mắt dường như có chút cảm xúc khó hiểu, dừng một chút, lại nói: "Chúng ta đi bên kia nhìn một chút đi."

Cứ như vậy đi một chút ngừng một chút, chỉ chốc lát đã tới đến một nơi rất thanh tịnh, nơi này là một góc bờ sông, bởi vì có vẻ hẻo lánh, chung quanh bụi cỏ dại mọc cao đến đầu người, nên không có người nào đến đây.

Lâm Vũ nhìn xem cảnh vật chung quanh, tốt, rất thanh tịnh, tên hỗn đản muốn lộ ra bộ mặt thật sao? Nàng có thể tưởng tượng ra được chuyện phát phát sinh tiếp theo, tay trong lúc lơ đảng tiến vào trong tay áo.

"Lăn ra đây!" Hắn hét lớn một tiếng.

Nàng ngạc nhiên ngẩn ngơ, đã thấy hắn bảo vệ  chính mình, trong bụi cỏ lập tức đi ra năm người vạm vỡ.

"Tiểu cô nương thật tốt để chơi đùa a, ha ha. Lão đại, hôm nay chúng ta quả là có phúc." Ánh mắt nam tử dâm loạn  quét qua quét lại trên người Lâm Vũ, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm liếm môi.

Tên được gọi là lão đại  kia ha ha cười, cầm cây đao chỉ thẳng vào Kim Khang, "Xú tiểu tử, đem của cải của ngươi cùng cô nương bên người  để lại, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống."

Lâm Vũ lấy ra độc dược, giữ trong lòng bàn tay, "Bọn họ từ khi nào thì bám theo chúng ta?"

"Luôn luôn đi theo. Ta chỉ muốn tìm một địa phương thích hợp để giáo huấn đám vô liêm sỉ này một chút." Hắn ở bên cạnh nàng thấp giọng nói, "Đợi lúc ta vừa động thủ, ngươi liền nhanh lui ra phía sau."

Hắn giống như rất tự tin, nàng gật gật đầu, xem ra nàng đã hiểu lầm hắn, lại nghe hắn lớn tiếng nói: "Tiền của ta cùng nữ nhân của ta, cũng sẽ không cho ngươi." Nữ nhân của hắn? Lâm Vũ rớt một giọt mồ hôi lạnh. Nhưng thấy hắn vừa mới nói xong liền phóng một phi đao bay qua, vừa vặn đâm vào chân của tên lão đại  kia. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã nghe lão đại kia oa oa hét to: "Con bà nó, mau bắt hắn lại cho ta!"

Chứng kiến lão đại trong phút chốc đã bị thụ thương, tất cả mọi người trong lòng đều cả kinh, ra lệnh một tiếng, đồng loạt xông lên. Kim Khang đầu lông mày nhíu lại mang theo một tia cười như có như không, nhìn thấy sơ hở của kẻ địch trước mắt, liền một đao bổ tới, trong khoảnh khắc đã đem cánh tay của người kia bổ xuống. Những người khác cảm thấy kinh hãi, cũng đỏ cả mắt, hò hét nên vì huynh đệ báo thù, liều chết tại đây. Lúc này, lão đại kia ở phía sau, yên lặng xem xét. Hắn thấy Lâm Vũ đứng ở một bên, trong lòng vừa động, lê cẳng chân đang đổ máu lặng lẽ di chuyển đến phía sau, thừa dịp bất ngờ này, nhấc tay lôi kéo, một động tác liền đem Lâm Vũ bắt lại, cười lớn một tiếng: "Xú tiểu tử, còn không mau buông binh khí của ngươi, bằng không ta một đao giết nàng." Hắn bởi vì kiêng kị phi đao của Kim Khang, liền tránh ở phía sau Lâm Vũ. Lúc này, những người khác cũng nhanh chóng lui xuống dưới, đều vây ở xung quanh lão đại.

Kim Khang nhíu mày, lệ thần chợt lóe, lại quả cảm (quả quyết dũng cảm) đem bảo đao quăng ra, lạnh lùng cười, "Thả nàng ra, tất cả của cải trên người ta đều giao cho các ngươi."

Lâm Vũ run rẩy trong lòng, hắn sẽ không phải cứ như vậy buông tha cho chứ, nhưng nàng không muốn làm con tin, thừa dịp lúc bọn họ đều chú ý đến Kim Khang, gói thuốc trong tay đã mở ra. Nàng vẫy tay bung ra, thuốc bột tung bay, hút vào trong miệng mũi của tất cả mọi người, rồi sau đó lại nhanh chóng uống thuốc giải.

"Con bà nó, con tiểu quỷ này rốt cuộc giở trò quỷ gì!" Lão đại kia vừa định vung đao, lại thình lình bùm một tiếng rớt xuống. Tiếp theo, những người chung quanh cũng lần lượt ngã xuống đất.

Kim Khang thấy thế, khẩn trương nhún chân phóng vọt tới, thân thiết hỏi: "Thực xin lỗi, hại ngươi chịu ủy khuất. Nhưng mà có thương tích gì không?" Lâm Vũ vừa định nói chuyện, đã thấy hắn cũng ngã xuống. Ai, độc này vốn là chuẩn bị vì hắn, quả nhiên cũng trốn không thoát.

Nàng cúi người xuống, thấp giọng nói, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta không phải cố ý a. Nhưng mà, giải dược chỉ có một viên, ta đã ăn vào, đợi ta gọi người đem ngươi dìu trở về, ngủ một đêm sẽ tốt. Ta ngày mai sẽ mời ngươi ăn cơm để bồi tội."

Nàng nhìn nhìn bốn phía, thấy vẫn không có người đi ngang qua, liền quay lại theo phương hướng đã đi đến, mới vừa đi được một đoạn, lo lắng quay đầu lại, đã thấy một người ngồi xổm bên cạnh bọn họ, đưa lưng về phía nàng không biết đang làm gì đó, nàng kêu to một tiếng: "Công tử, giúp một việc đi." Nhanh chóng chạy về, đã thấy người nọ quay đầu lại, một đôi con ngươi đen tuyền xinh đẹp nhìn nàng một cái, khóe miệng giương nhẹ, "Ta cũng không cứu người." Rồi vận khinh công đứng dậy rời đi.