Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 40: Lâm Khê trấn




Ngày thứ hai sau lễ Cầu Hỉ Thước, đoàn người Lâm Vũ rời khỏi thành Hàm Trạch. Dọc theo đường đi, Lâm Vũ cảm thấy phản ứng của mọi người đều rất kỳ quái. Đầu tiên là Tiểu Hàng, thiếu đi sự trêu đùa ngày thường, có cảm giác là bộ dạng không yên lòng, thỉnh thoảng ló nhìn xem ngoài xe, sau đó lại thu hồi đầu lâm vào trầm tư, trên mặt hiện lên một trận ửng hồng.

Có vấn đề, rất có vấn đề, chiếu theo kinh nghiệm của Lâm Vũ, nàng đây chính là một bộ dáng động tình. Lâm Vũ chạy nhanh ra ngoài xe, vừa vặn nhìn thấy mã phu (người điều khiển xe ngựa) Nghiêm Thanh cũng xoay đầu lại, nàng mỉm cười, Nghiêm Thanh hỏi: “Tiểu thư có gì phân phó?”

Lâm Vũ lắc đầu, “Không có việc gì.” Sau đó lại nhìn về phía Phó Tử Minh đang cưỡi ngựa đi ở sau xe, thấy hắn cũng một bộ dạng phục tùng suy nghĩ sâu xa, Lâm Vũ thở dài thu đầu nhìn mờ mịt về xa xăm.

Nàng lấy ra hộp thuốc tinh xảo mà Hàn Dư đã đưa, để trong tay vuốt vuốt. Mỗi người đều có chuyện xưa của mình, nếu bọn họ không nói nàng cũng không sẽ hỏi; mỗi người đều có một vài chuyện muốn chính mình tự đối mặt cùng xử lý, những người khác không giúp được; mỗi người có chút trí nhớ đều không thể quên được, luôn luôn vương vấn ở trong lòng của những người này. Tựa như hiện tại, Tiểu Hàng ở bên cạnh có lẽ đang nghĩ đến người trong lòng của nàng ấy, mà nàng, vẫn đang suy nghĩ Hàn Dư đã từng nói qua sẽ đợi nàng. Đối tình yêu của Hàn Dư, nàng không cho nổi, nàng chỉ có thể chúc phúc hắn, hi vọng hắn có thể đạt được hạnh phúc. Nàng nợ hắn, nàng vẫn nhớ, nếu có một ngày như vậy...  Nàng sẽ báo đáp thật tốt.

Trải qua một ngày hành trình, đến một cái trấn nhỏ —— Lâm Khê. Bọn họ tìm khách điếm để dừng chân. Sau buổi cơm tối, mọi người trở lại phòng. Lâm Vũ vừa ngồi xuống uống ngụm trà, đã nghe được Phó Tử Minh ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi. Nàng mở cửa để cho hắn tiến vào, lại nghe hắn nói: “Lâm Nhi, chúng ta đi ra ngoài một chút được không?”

Lâm Vũ gật gật đầu.

Trên đường phố chỉ có thưa thớt vài người qua đường, cửa tiệm đều đã đóng cửa, vắng ngắt.

Tuy là đầu hạ, nhưng gió đêm thổi qua cũng làm cho người ta cảm giác được một chút lạnh lẽo. Lâm Vũ hơi hơi ho một tiếng, Phó Tử Minh lập tức dừng lại bắt mạch tượng cho nàng, lát sau, hắn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đem áo ngoài của mình cởi ra phủ thêm cho nàng, “Ban đêm lạnh hơn nhiều, cẩn thận bị nhiễm lạnh.”

Lâm Vũ nhìn hắn, “Tử Minh, vậy còn ngươi?”

“Ta là người tập võ, không ngại.”

Trong lúc nhất thời hai người không nói chuyện, lâm vào trầm mặc.

“Diêu Phương kia cũng không tệ lắm.” Vì đánh vỡ trầm tĩnh, Lâm Vũ thuận miệng nói.

“Uh. Nhưng trong lòng ta đã có ngươi, không thể dung nạp thêm những người khác được nữa.” Trong mắt của hắn để lộ ra một tia không đành lòng.

Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, “Ta cũng cự tuyệt Hàn Dư như vậy.” Nghe được câu sau này, trên mặt Tử Minh lộ ra vẻ tươi cười khó thấy được trong ngày hôm nay. Hắn trầm ngâm một chút, lại nói: “Lâm Nhi, cho tới nay, ngươi đối với chuyện của ta cũng chưa từng hỏi đến, ta cũng chưa từng đi dò hỏi ngươi. Nhưng cho đến hôm nay, có một số việc ta không muốn sẽ giấu diếm nữa.”

Lâm Vũ dừng bước, không nghĩ tới Tử Minh là muốn thẳng thắn vơi nàng, vậy nàng có phải thẳng thắn hết thảy hay không?

“Lâm Nhi, ngươi còn nhớ ngọc bội hình phượng ta đưa cho ngươi chứ?”

Lâm Vũ chỉ vào ngực, “Ngày ngày đều đeo ở trên người.” Nàng sớm biết vật kia tuyệt đối không phải là vật bình thường, nếu đánh mất thì không có cách nào để ăn nói với hắn, cuối cùng là thời thời khắc khắc đều đeo ở trên cổ.

Phó Tử Minh vừa lòng cười, “Đó là phụ hoàng của ta cho ta, ngọc bội kia vốn có một đôi, một cái có khắc rồng, một cái có khắc phượng. Lúc ấy hắn nói với ta chỉ cần có người trong lòng, chỉ cần quyết định muốn cùng nàng cùng một chỗ, hãy đem ngọc hình bội phượng kia cho nàng.”

Hóa ra ở trong hoàng cung cũng lưu hành lấy ngọc bội làm tín vật đính ước, Lâm Vũ thầm than lúc ấy tại sao không có nghĩ đến vậy, nhưng hồi tưởng lại tình huống ngay lúc đó, là hắn “Cứng rắn nhét” cho nàng, nàng không thể không nhận.

“Tử Minh, ngươi là hoàng tử nước nào?”

“Phụ hoàng ta tức là hoàng đế trước đây của Nhạc quốc, ta là hoàng tử của hắn.”

Lâm Vũ bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng trách, ngày ấy trong hoàng cung ngươi một mực nói Viên Kiệt là giả mạo.”

Ánh mắt hắn khẽ biến, “Xin lỗi, Lâm Nhi. Là ta sơ sẩy, hại ngươi trúng kế của hắn.”

“Cái này cùng ngươi không có chút quan hệ. Ngươi đối với ta tốt, ta còn không biết nên báo đáp như thế nào.”

“Lâm Nhi, ta......”

Lâm Vũ đột nhiên nghĩ đến ngọc bội, hắn đã muốn nói rất rõ ràng, nhưng là nàng lại không biết nên trả lời hắn như thế nào. “Tử Minh, mặc kệ thân phận của ngươi là ai, trong mắt ta, ngươi chỉ là sư huynh của ta.” Lâm Vũ nhìn thấy hắn nhíu mày, lại nói: “Ngươi cũng là một trong những người thân cận nhất của ta ở trên đời này. Cho nên, ta thật cao hứng có thể luôn được cùng một chỗ với ngươi.”

Phó Tử Minh thư thái cười, ôm vai của nàng, kìm lòng không đặng mà hạ xuống nụ hôn ở trên mặt nàng, tiếp tục nói: “Lâm Nhi, ngươi đã gặp qua hoàng hậu của Nguyên đế Tiển quốc chưa?”

Đã lâu chưa cùng Tử Minh thân mật như vậy, Lâm Vũ có chút không thích ứng, lại nghe thấy câu hỏi mạc danh kỳ diệu của hắn kinh ngạc nói: “Không có. Làm sao lại hỏi cái này?”

Phó Tử Minh dừng bước, từ trong tay áo lấy ra bức tranh mỹ nhân đồ mà Lâm Vũ đã vẽ khi tỷ thí cùng Diêu Phương, mở ra sau đó chỉ vào mỹ nhân trên bức tranh rồi nhìn thẳng vào nàng nói, “Ngươi hãy nói với ta. Người ngươi vẽ trên bức tranh này rốt cuộc là ai?”

Lâm Vũ cảm thấy cả kinh, chẳng lẽ mẫu thân của nàng cũng từ nhỏ cũng đã đến nơi này sao? Hoặc là nàng cùng với Nguyên đế kia có liên quan? Nàng trầm ngâm một lúc, “Tử Minh, người trên tranh này ta đã gặp qua, nhưng đó là lúc còn rất nhỏ, từng thấy quá một lần, ấn tượng rất sâu. Hôm nay ngươi đã thẳng thắn bộc trực với ta, ta cũng sẽ không giấu diếm thân phận của mình nữa. Mẫu thân của ta là thiếp thứ năm của Đại học sĩ Tư Mã Lăng Phong, nhưng nàng đã không còn ở nhân thế nữa (đã chết). Lúc nàng chết, Tư Mã Lăng Phong cũng chưa từng đến xem liếc mắt một cái...... Ta đối với gia đình kia không có bất kỳ cảm tình nào, liền cùng tiểu Hàng trốn thoát, từ nay về sau cùng bọn họ không có quan hệ.”

Phó Tử Minh thu hồi bức tranh, nhẹ nhàng đem nàng kéo vào trong lòng, “Phụ hoàng đối với mẫu thân ta cũng rất lạnh nhạt, lúc ta còn rất nhỏ, mẫu thân đã đi. Trước khi đi nàng đã đem ta phó thác cho sư phụ, ta từ nay về sau đổi tên là Phó Tử Minh. Mẫu thân lúc còn tại thế (lúc còn sống), nàng đã từng nói với ta phụ hoàng yêu nhất một nữ nhân, có một lần ta ở trong cung gặp được nàng ta, không nghĩ tới sau này nàng ta lại trở thành hoàng hậu của Nguyên đế.”

Trời ơi! Chẳng lẽ mẫu thân cũng đã đến nơi này? Trở thành ái phi của hoàng đế Nhạc quốc cũng là mẫu hậu của Tào Thịnh? Hoặc là, nói chính xác hơn, mẫu hậu của Tào Thịnh chỉ là cùng mẫu thân nàng bộ dạng rất giống nhau mà thôi. Khó trách, khi nàng nhìn thấy bộ dạng của mẫu hậu Dục Vương thì có một loại cảm giác rất quen thuộc. Có lẽ, đây hết thảy đều là sự an bài của số phận.

“Lâm Nhi, mặc kệ trước kia chúng ta như thế nào. Ta đã quyết định rồi, muốn cùng ngươi du lịch tứ phương. Không biết ý của ngươi thì sao?”

Lâm Vũ nhìn hắn, hắn là muốn biểu lộ với nàng cái gì? Cả đời này cứ như vậy cùng với hắn sao? Có hắn ở bên cạnh, nàng sẽ cảm thấy thực an tâm. Có lẽ, quyết định như vậy cũng tốt, vì thế nói: “Tử Minh, nếu độc của ta có thể giải, ta rất nguyện ý cùng với ngươi lưu lạc thiên nhai.”

Phó Tử Minh đôi môi hơi hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy nhu tình, hắn dần dần cúi lên mặt của nàng, môi của hắn chạm đến đôi môi cánh hoa của nàng, nàng dường như là gặp ma mở ra miệng nhỏ đỏ hồng, hắn mừng rỡ dò xét đi vào.

Lúc này, một bóng người từ bên cạnh bọn họ chạy lướt qua, khi bọn hắn đếm phía trước một cửa tiệm thì gõ cửa hô lớn: “Đại phu, có bệnh cấp tính! Mau tới cứu người a!”

Phó Tử Minh nhẹ nhàng thở dài, lần tới nhất định phải tìm nơi hoang tàn vắng vẻ.

Chỉ thấy người nọ vỗ hồi lâu cửa tiệm mới mở, một người vẫn còn buồn ngủ đi ra, “Kêu cái gì mà kêu, đại phu gần đây đã ra ngoài rồi, ngươi đi tìm nhà khác đi.”

“Không được a, ta đã tìm mấy nhà, bọn họ vừa nghe đến bệnh tình của công tử nhà ta liền trực tiếp đóng cửa. Mạng người quan trọng, ngươi nhất định phải cứu gia công tử của ta a!”

"Không phải đã nói đại phu không có ở đây sao?” Nói xong liền đem cửa đóng lạ, khiến cho người nọ có đập như thế nào đều không có đáp lại. Người nọ thấy gõ cửa vô vọng, lại ở trên mặt đất khóc lớn lên.

Hai người Lâm Vũ đi đến trước mặt người nọ, ôn nhu hỏi: “Vị huynh đệ kia, không biết công tử nhà ngươi là bệnh trạng gì?”

Người nọ nức nở nói: “Công tử nhà ta...... Ô ô, hắn trúng độc của người khác, nói là...... Nói là cái gì mà độc Vương kỳ độc, hắn...... Hắn hiện tại miệng sùi bọt mép, tứ chi vô lực, xanh cả mặt, có khả năng là sắp...... Ô ô”

“Độc dược của Độc Vương?” Lâm Vũ cả kinh nói, nếu là nói đến hắn, vậy chẳng phải chứng tỏ là hắn đã cách bọn họ không xa?

“Chúng ta hiểu sơ y lý, có lẽ có thể cứu trị công tử nhà ngươi.” Phó Tử Minh nói.

Lâm Vũ nhìn đến ánh mắt bình tĩnh kia, cảm thấy trong lòng Tử Minh đối với độc này khẳng định có cân nhắc.

“Thật sự?” Người nọ nhảy dựng lên, “Thật tốt quá, các ngươi mau theo ta tới!”

Phó Tử Minh gắt gao lôi kéo tay của Lâm Vũ đi xuyên qua mấy con phố, nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận kia, Lâm Vũ cũng hoàn toàn lên tinh thần. Việc của gi­ang hồ, không phải đơn giản như suy nghĩ bọn họ, đêm khuya đi theo một người xa lạ, luôn phải cẩn thận.

Không lâu, bọn họ đã đi đến bên ngoài một của tiệm, trên bảng viết là Hằng Uy tiêu cục.

Bọn họ đi theo người nọ vào trong phòng thất của nội viện, liền thây một người nằm ở trên giường, bệnh trạng y như lời người nọ nói. Phó Tử Minh bắt mạch cho hắn, điểm vài cái huyệt đạo của hắn, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Độc này có thể giải. Đợi ta châm cho hắn xong, viết cho các ngươi một phương thuốc, các ngươi chỉ cần theo đơn kia của ta nấu thuốc cho hắn, không quá bảy ngày, độc của hắn có thể hoàn toàn tiêu trừ.”

Mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, một lão phụ (ông già) tiến lên kích động nói: “Đa tạ vị công tử này. Các ngươi nghĩ muốn thù lao gì cứ việc nói.”

“Lão gia khách khí, chúng ta không cần cái gì, chỉ cần phiền thủ hạ của ngài truyền lời ra ngoài, nói độc của Độc Vương độc cấp một người tên là Phó Tử Minh nhân khó hiểu có thể.”

Lão phụ mỉm cười, lập tức nói: “Hảo, phần ân tình này của Phó công tử Hằng Uy tiêu cục chúng ta vĩnh viễn nhớ trong lòng, về sau ngươi có gì muốn chúng ta tương trợ, chỉ cần đưa ra này lệnh bài này, thủ hạ của ta sẽ ra tay.”

Phó Tử Minh tiếp nhận lệnh bài kia, gật gật đầu nói: “Thỉnh các vị lui xuống, ta muốn châm.”

Trong phòng lập tức trở nên một mảnh yên tĩnh, Phó Tử Minh lấy châm cụ (dụng cụ châm) trong tay áo ra, đem quần áo trên thân người nọ cởi ra, vung châm lên vừa hướng huyệt đạo đi xuống, một bên vùa thuyết giáo với Lâm Vũ. Lâm Vũ ở một bên lẳng lặng nhìn, đem thủ pháp châm cứu yên lặng khắc trong tâm khảm, đợi hắn bày châm xong, Lâm Vũ không khỏi hỏi: “Tử Minh, ngươi vì sao phải đem việc giải độc này truyền đi? Là muốn để cho hắn biết có phải không?”

Phó Tử Minh khẽ gật đầu, “Có lẽ, tốc độ của chúng ta cần nhanh hơn Dịch Khải.”

_________________