Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 36




Lệnh Hồ Diệp sinh ra trong một gia tộc sa sút, từ nhỏ đã mất đi song thân, thúc thúc Lệnh Hồ Nguyệt là thân nhân duy nhất đã thu dưỡng hắn. Hắn từ nhỏ bộ dạng mi thanh mục tú, đặc biệt là cặp mắt to kia, như ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đen bóng. Hắn thường thích chớp mắt, một bộ dạng nhu thuận động lòng người. Thúc thúc đối với hắn thập phần yêu thương, lâu dần, yêu thương như vậy dần dần thay đổi bản chất, tà niệm lặng lẽ phát sinh. Hắn ta bắt đầu đối với hắn vừa hôn lại vừa sờ, nhưng Lệnh Hồ Diệp tuổi còn nhỏ cũng không rõ ràng đó rốt cuộc là đối với hắn trìu mến hay là cái gì, chỉ ngoan ngoãn cười. Sau, thúc thúc của hắn cư xử càng ngày càng xấu, thường thường lấy danh nghĩ kiểm tra bài tập mà vào trong phòng hắn, vừa ôm hắn vừa giảng giải, thường thường hôn xuống. Mỗi lần nói xong, thúc thúc của hắn đều làm một ít khảo cứu, kiểm tra học vấn, hỏi một ít vấn đề chuyên sâu, nếu không trả lời được sẽ chịu phạt.

Bởi vì Lệnh Hồ Nguyệt thường hỏi những vấn đề mà ngay cả người trưởng thành cũng đều phải suy nghĩ hồi lâu, Lệnh Hồ Diệp lúc ấy còn chưa đến 10 tuổi căn bản là trả lời không được. Kết quả, hắn mỗi lần đều chịu phạt. Cái gọi là phạt của thúc thúc hắn, chính là làm cho hắn ta hưởng dụng thân thể của Lệnh Hồ Diệp. Hắn ta biết mình không thể quá nóng nảy, sợ sẽ dọa hắn, vì thế, vừa mới bắt đầu, hắn ta chính là nhẹ nhàng vuốt ve hạ thân của hắn, nhìn thấy bộ dạng chịu đựng từ từ nhắm hai mắt lại của hắn, hắn ta không khỏi cười nhẹ, giằng co không đến ba phần, đã thu tay trở về, cũng dặn hắn không được nói cho những người khác biết, lại trong bữa tối ngày hôm đó thưởng cho hắn một cái đùi gà lớn. Lần thứ hai, hắn tiếp tục như vậy, nhưng thời gi­an kéo dài lâu hơn một chút, Lệnh Hồ Diệp từ từ nhắm hai mắt lại cảm thấy lần này khác trước, liền hỏi: “Thúc thúc, vì sao lần này trừng phạt lớn hơn so với lần trước?”

Lệnh Hồ Nguyệt ngừng lại một chút, “Bởi vì vấn đề ta kiểm tra ngươi lần này rất là quan trọng, ngươi lại đáp sai, phải trừng phạt gấp bội.” Nói xong lại hơi hơi tăng thêm một chút lực đạo trong tay, “Lần sau đối với xử phạt của ta lại có nghi vấn gì hoặc báo cho những người khác biết, thúc thúc sẽ càng phạt ngươi nhiều hơn, có biết không?”

“Diệp nhi hiểu rõ rồi.”

Số lần xử phạt càng tăng nhiều lên, Lệnh Hồ Nguyệt đã càng ngày càng không thể thoả mãn với vuốt ve, mỗi lần làm xong, hắn phát giác cái kia của mình đã có dấu hiệu nhếch lên, mức độ thăm dò hắn cần càng lúc càng sâu.

Lệnh Hồ Diệp cảm thấy loại “Dùng cách xử phạt về thể xác” này đối với hắn mà nói là phi thường khó chịu. Ngày thường, hắn cảm thấy ánh mắt thúc thúc nhìn hắn rất kỳ quái, không giống loại ánh mắt mà phụ thân cùng mẫu thân nhìn hắn..., vì thế, hắn dần dần muốn tránh thúc thúc đi, muốn tránh đi người nhà của bọn họ. Mỗi lần “Dùng cách xử phạt về thể xác” xong, hắn đều một mình đứng ở trong phòng của mình, không dám ra, trừ thời điểm ăn cơm hắn phải đi theo chân ở cùng với nhau ra, những thời gi­an khác hắn đều ở một mình, điều này khiến cho tính cách hắn càng ngày càng quái gở, cũng khiến cho Lệnh Hồ Nguyệt càng ngày càng thuận tiện ra tay. Ở một ngày sau khi kiểm tra bài tập xong, hắn theo thường lệ bắt đầu “Dùng cách xử phạt về thể xác” của hắn. Nhưng lần này, hắn lại không để cho hắn một chút dư âm, người hắn đã mất đi tính nhẫn nại.

Lệnh Hồ Nguyệt ôm hắn lên giường, cũng cởi bỏ đi quần áo của chính hắn cùng Lệnh Hồ Diệp, nhìn đến Lệnh Hồ Diệp một thân trần trụi, nội tâm của hắn ta không khỏi nổi lên một trận cuồng loạn. Mặc dù hắn ta trước kia có làm qua vài cái nam hài, nhưng bọn hắn cũng chưa từng xinh đẹp tuyệt trần động lòng người như hắn, chỉ nhìn thân thể thôi mà đã có thể làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào, hắn ta không kiềm được vuốt ve tấm lưng bóng loáng non mềm của hắn, trong lòng dâng lên từng đợt gợn sóng. Lệnh Hồ Diệp cảm thấy lần “xử phạt” này không giống trước, không khỏi toàn thân phát ra một trận run rẩy, hắn run rẩy nói: “Thúc thúc, Diệp nhi, Diệp nhi không thoải mái, có thể không làm vậy được không?”

“Huh? Thúc thúc sẽ làm ngươi thoải mái, ngoan ngoãn nằm a.”

Tay của Lệnh Hồ Nguyệt từ trên lưng dần dần dò xét xuống dưới, tìm được cái mông của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve cái hai nửa mềm mại trơn mềm kia, hắn ta dính một ít thuốc mỡ bôi lên hoa cúc (anus) chỗ cuối cùng hạ bộ. Đụng chạm đến hoa cúc nho nhỏ kia, hạ thân của hắn ta dần dần đội lên, đã sưng đến độ sắp không chịu nổi, cuối cùng hắn ta rốt cuộc không khống chế nổi, khẩn cấp đưa vật kia của hắn ta nhắm ngay lỗ đít của hắn đâm vào, cũng chậm rãi đẩy mạnh. Lệnh Hồ Diệp thét một tiếng chói tai, cảm giác đau đớn kịch liệt kéo đến, hắn vươn tay dò xét phía sau, muốn đem cái gì đó đang cắm vào trong cơ thể hắn mở ra, nhưng bị Lệnh Hồ Nguyệt giữ lại, hai tay đã không thể dùng lực, hắn chỉ có ra sức đá chân, nhưng chỉ bằng sức lực của một đứa bé 10 tuổi sao lại có thể đối kháng với một nam tử trưởng thành. Lệnh Hồ Nguyệt dùng chân đè lại hai chân của hắn, Không hề ngừng lại khi lỗ đít của hắn co rúm, khiến cho Lệnh Hồ Diệp thống khổ vạn phần, không nhịn được kêu to. Mà Lệnh Hồ Nguyệt cũng là thập phần khoái ý, tuy rằng của hắn hơi nhỏ còn không phải thực lý tưởng, nhưng loại cảm giác kích thích này lại làm hắn thập phần mất hồn, tận tình hưởng thụ mỹ vị mong đợi đã rất lâu này. Thấy Lệnh Hồ Diệp vẻ mặt thống khổ, Lệnh Hồ Nguyệt liền nói nhỏ bên tai hắn: “Diệp nhi cố kiên trì một lát, là tốt rồi!” Lệnh Hồ Diệp cắn răng, vết thương trong lòng dần dần mở rộng.

Bởi vì Lệnh Hồ Diệp ở phòng góc khuất, mà mỗi lần Lệnh Hồ Nguyệt đến đều phân phó không để cho bất luận kẻ nào tiến vào quấy nhiễu, lại đem cửa phòng khóa kỹ. Lệnh Hồ Nguyệt nghĩ cho dù thanh âm Diệp nhi kêu lớn hơn nữa, những người khác cũng sẽ không biết.

Đợi sự tình xong xuôi, chính là bộ vị kia của Lệnh Hồ Diệp đã chảy một ít máu, Lệnh Hồ Nguyệt cầm chút thuốc cao bôi cho hắn, nhìn vết thương màu đỏ đậm kia, Lệnh Hồ Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, có lẽ trong chốc lát hắn sẽ không thể tiếp nhận. Bất quá hắn ta sẽ từ từ dạy dỗ hắn thật tốt, biến hắn trở thành ái đồng của riêng hắn.

Lệnh Hồ Diệp nằm ở trên giường, từ lúc thúc thúc vuốt ve thân thể bị thương của chính mình, hắn vẫn không có khóc, không có náo loạn, biểu hiện tựa hồ bình tĩnh dị thường, Lệnh Hồ Nguyệt dựa lưng vào thấy hắn không có bất kỳ thanh âm, nhẹ nhàng nói: “Diệp nhi, đêm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, không cần đi ra ngoài, bữa tối ta sẽ đưa tới cho ngươi. Thuốc trên bàn này, mỗi ngày ngươi đều xoa lên, vậy vết thương mới không đau.” Nói như vậy, lại không phát hiện tay Lệnh Hồ Diệp nắm tay đã nắm thật chặc. Ánh mắt hắn mơ hồ, tĩnh mịch nói: “Thúc thúc, trước kia con chó vàng nhà chúng ta cũng cùng chó mẹ làm như vậy. Vì sao ngươi cũng muốn giống như nó vậy?”

Hắn ta không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, ha ha cười, “Hài tử ngốc, không phải như thế, chuyện chúng ta làm sao có thể so sánh với cái đó được? Tuy rằng lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng sau đó ngươi sẽ chậm rãi cảm nhận được chỗ hay cái đẹp của nó.” Hắn ta vỗ nhè nhẹ lên lưng của hắn, đắp chăn cho hắn, không lưu luyến rời đi.

Nghe tiếng cửa mở đóng lại, Lệnh Hồ diệp trên giường lẩm bẩm: “Thúc thúc, kỳ thật ngươi cùng chó không có khác gì nhau.”

Chuyện này mặc dù được làm bí ẩn, lại không biết bị ai truyền đến tai phu nhân của Lệnh Hồ Nguyệt. Ngày thứ năm sau khi chuyện đó xảy ra, đại phu nhân của Lệnh Hồ Nguyệt thừa dịp lúc phu quân của bà ta ra ngoài, mang theo nha hoàn đi vào nơi ở của Lệnh Hồ Diệp, gặng hỏi những chuyện đã xảy ra.

Lệnh Hồ Diệp quỳ trên mặt đất, đem tất cả hành vi của thúc thúc đều nhất nhất bẩm báo với thẩm thẩm. Phu nhân kia chỉ lẳng lặng nghe, nàng biết trượng phu của mình cũng từng làm qua luyến đồng, chính là không nghĩ hắn sẽ đem ma thủ vươn về phía điệt nhi (cháu) mình, muốn vững vàng ngồi yên vị trí đương gia phu nhân này, nàng biết nên xử lý loại chuyện này như thế nào cho tốt.

Nhìn Lệnh Hồ Diệp quỳ thẳng, lông mày rậm của nàng nhẹ nhàng nhíu lại một cái, “Diệp nhi yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm trị thúc thúc của ngươi.” Nàng vươn tay nhẹ nhàng chỉ lên trên bàn, lại ý bảo nha hoàn ở một bên đưa hắn nâng dậy, cười nói: “Ta mang canh ngân nhĩ ngươi thích ăn nhất đến đây, mau đứng lên nếm thử xem.”

Lệnh Hồ Diệp nhìn thuốc mỡ trên bàn bên cạnh bát canh ngân nhĩ vẫn còn đang nóng bốc hơi kia bị nha hoàn đưa tới trước mắt, hắn nhận lấy nó, trong lòng âm thầm cảm thấy không thích hợp, nhưng lại nghĩ lại, cho dù là độc dược, hắn cứ như vậy chết đi là có thể gặp được phụ thân cùng mẫu thân rồi, thích thú bưng bát canh một hơi uống vào.

Thấy hắn ngoan ngoãn uống xong độc dược, đại phu nhân mỉm cười, “Thúc thúc của ngươi ở trên gi­ang hồ cũng là đại hiệp mọi người kính ngưỡng, chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ có tổn hại đến danh dự của Lệnh Hồ gia chúng ta. Vì thanh danh thúc thúc ngươi, ta phải đem ngươi loại bỏ.” Thấy hắn một bộ dạng bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự đoán được sẽ có kết cục này, nội tâm của nàng âm thầm thở dài, đứa nhỏ thông minh như vậy quả thật đáng tiếc. Lại nói: “Chờ sau khi ngươi đi, có thể gặp lại cha mẹ ngươi. Ta sẽ đốt cho ngươi thêm chút tiền giấy, cũng để cho các ngươi ở nơi đó trải qua tốt hơn một chút.”

Lệnh Hồ Diệp không nói gì, hắn chỉ cảm thấy cổ họng của mình bắt đầu phát đau, đầu óc dần dần trở nên hỗn độn, tứ chi cũng trở nên mệt mỏi vô cùng, thân thể giống như nhẹ nhàng bay lên, loại cảm giác này vừa là khó chịu vừa là tuyệt vời. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm, hắn phải biến thành lệ quỷ, hắn muốn bọn họ cũng nếm thử loại tư vị này, hắn muốn đem gia tộc ác ôn này toàn bộ bị hủy diệt hết!

Tối hôm đó, mưa rơi xuống rất lớn, còn bất chợt kèm thêm từng trận tiếng sấm, đại phu nhân sai người đem thi thể Lệnh Hồ Diệp lặng lẽ từ cửa sau mang ra ngoài, đối với bên ngoài tuyên bố là đứa nhỏ bị bệnh nặng mà chết. Những tên tay sai cầm tiền đem đứa nhỏ qua loa ném tới ngoại ô hoang dã, ngay cả chôn cũng lười chôn, rồi tự giải tán.

Lúc ấy, phó chưởng quầy vừa vặn đi ngang qua, nhìn đến thi thể kia, theo bản năng đi tới, hắn dò xét hơi thở của Lệnh Hồ Diệp, cảm giác được vẫn có hô hấp, liền lấy ra một viên thuốc cho hắn ăn vào. Cứ như vậy, Lệnh Hồ Diệp trở thành đồ đệ thứ hai của phó chưởng quầy.

Khi hắn đi theo sư phó đến Vận Kinh hái thuốc thì gặp được sư huynh —— Phó Tử Minh giống như thần tiên. Lúc ấy, Lệnh Hồ Diệp mười tuổi, Phó Tử Minh mười hai tuổi. Một người là mất đi song thân cũng bị thân nhân tàn bạo, một người là mất đi mẫu phi cũng bị phụ hoàng vắng vẻ; một kẻ đối với thế gi­an đã tràn ngập cừu hận, một người là đối với thế gi­an nhìn rất lạnh nhạt, mặc dù bọn họ tuổi còn nhỏ, nhưng lại đều là bộ dáng giống như đã nhìn thấu nhân thế, làm cho phó chưởng quầy lúc đó cũng không khỏi có chút đau đầu. Nhưng hắn trong lòng rõ ràng, hai người này đều là kỳ tài khó gặp, không chỉ có một thân cốt cách thích hợp để luyện võ, hơn nữa tư duy linh hoạt, thập phần thông minh. Bằng không hắn cũng sẽ không thu bọn họ làm đồ đệ. Bản thân hắn cũng chỉ thu qua hai người đồ đệ này, không chỉ có dạy bọn họ y thuật mà còn dạy võ nghệ.

Dưới sự chỉ dạy cẩn thận của phó chưởng quầy, hai người dần dần đối y dược có hứng thú, Phó Tử Minh từ trong y dược cảm nhận được lạc thú cứu người, cũng tạm thời quên mất hoàng cung mịt mờ, mà Lệnh Hồ Diệp lại từ trong y dược được gợi ý, hắn có thể dùng thuốc cứu người, cũng có thể hại người. Bởi vì cừu hận của hắn, hắn chịu sự tra tấn của bọn họ như thế nào, hắn muốn hoàn lại cho bọn hắn gấp bôi. Theo năm tháng trôi qua, đoạn ký ức sỉ nhục kia không ngừng trở nên sấu sắc trong long hắn, giống một thanh đao nhọn cắm ở trong ngực hắn, gây cho hắn ác mộng liên tục. Nhưng hắn đều đè nén những thống khổ này ở trong lòng, không cho sư phó biết.

Có đôi khi, hắn dùng một ít độc dược bí chế độc chết một ít tiểu động vật thì đều có thể mang lại cho hắn một trận hưng phấn cùng kích động. Hành động này, Phó Tử Minh cùng ở trong một viện đều thấy rõ. Hắn ngẫu nhiên hỏi hắn vì sao làm như vậy, mà Lệnh Hồ diệp lại lấy vẻ mặt trêu đùa đáp lại, “Ai, phàm nhân chính là phàm nhân, phàm nhân hoàng tử sư huynh sao lại có thể biết được ý tưởng của thần nhân sư đệ ta đây chứ?”

Phó Tử Minh lắc đầu, “Sư đệ không nên đi vào tà đạo a!”

“Ha ha, thế gi­an này, như thế nào tà? Người chính đạo chính là kẻ gọi là chính nhân quân tử sao? Phàm nhân hoàng tử sư huynh, ngươi suy nghĩ rất đơn thuần.”

Bốn năm sau, Nhạc Quốc diệt, bởi vì Phó Tử Minh vẫn đi theo sư phó ở bên ngoài, trở thành hậu nhân duy nhất của Nhạc Quốc. Lúc ấy hắn mười sáu tuổi, Lệnh Hồ Diệp mười bốn tuổi. Nhưng hắn không biết, có người lại giả mạo tên của hắn, bắt đầu cái gọi là con đường phục quốc.

Lệnh Hồ Diệp dùng bốn năm thời gi­an, khổ tâm nghiên cứu độc thuật, hắn ở ngoại ô làm thử nghiệm một lần, kết quả bốn năm sau, mười dặm quanh Phương Viên đã trở nên hoang vắng không chịu nổi, không có một ngọn cỏ, cũng không có bất kỳ động vật tồn tại, mà hắn cũng thành công nghiên cứu chế tạo ra nhiều loại độc dược. Vì biết những độc chất này thuốc ở trên thân người có tác dụng, hắn còn thông qua hắc đạo đem chúng nó bán ra ngoài, kết quả không chỉ dần dần tạo nên thanh danh của Độc Vương trên gi­ang hồ, còn buôn bán lời không ít ngân lượng.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, hắn bắt đầu kế hoạch báo thù. Ngày ấy là ngày vui Lệnh Hồ Nguyệt gả nữ nhi, bởi vì hắn ta là nhân vật nổi danh trên gi­ang hồ, trong trang viên nhất thời tụ tập không ít nhân sĩ gi­ang hồ. Lệnh Hồ Diệp dịch dung thành một gia đinh, thuận lợi xâm nhập vào trong trang viên. Hắn đem loại độc dược chính mình tìm kiếm mất mấy năm chế ra trộn lẫn vào trong rượu, độc dược kia vô sắc vô vị, nếu hòa tan trong rượu, không có người nào có thể phát hiện khác biệt trong đó. Hắn nhất nhất đem rượu rót ra chia cho bọn hạ nhân, lại giả bộ tức giận đều là người của Lệnh Hồ gia mà bị phân biệt bất đồng với nhau. Kết quả, người nào tiếp xúc đến độc vật Lệnh Hồ Diệp mang trên người, uống rượu độc, sau nửa canh giờ, dưới tác dụng của hai loại độc vật, toàn Lệnh Hồ gia đều cảm thấy trước mắt xuất hiện ảo giác, nhìn thấy những người bị chết trước kia xuất hiện trước mắt. Vì thế bắt đầu trong miệng loạn ngữ, hoa chân múa tay vui sướng, đem hết thảy mọi chuyện gièm pha đều phun ra. Vì giảm bớt thống khổ, bọn họ lại tự hại, có người lấy đao bổ vào chính mình, một cái đầu vọt tới vách tường, cuối cùng thất khiếu chảy máu chết. Mà số ít người tham gia yến hội uống rượu bị hạ độc nhưng không có đụng chạm lên độc trên người Lệnh Hồ Diệp, cũng không có bất kỳ dị trạng gì.

Từ ngày đó về sau, gia tộc Lệnh Hồ Nguyệt đã biến mất trên gi­ang hồ, chuyện gia tộc kia cũng trở thành chủ đề được nghe thấy nhiều nhất trên gi­ang hồ cùng với người nhóm trà dư tửu hậu. Mặc dù không biết người nào gây nên, nhưng mọi người đều đoán rằng độc vật bị Độc Vương không chế. Trong lúc nhất thời, thanh danh Độc Vương lan truyền lớn, giá bán của độc dược này trên hắc đạo cũng như nước lên thì thuyền lên.

Phó chưởng quầy sau khi biết việc này, giận tím mặt. Hắn vạn lần không ngờ đồ đệ do chính mình dạy lại ngầm chế độc vật như thế, lại còn dùng nó hại không ít người vô tội. Trong cơn tức giận hắn đem hắn ta đuổi khỏi sư môn, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ thầy trò.

Đến tận đây, Lệnh Hồ Diệp bắt đầu kiếp sống lưu lạc chung quanh.

_________________