Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 14: Lại đến Thuý Vi Các




Chơi xuân trở về, Lâm Vũ cùng Tiểu Hàng đều khôi phục thân phận nữ tử, chỉ là vẫn giữ nguyên khuôn mặt dịch dung, vì khuôn mặt này quen thuộc, người liên quan đến hiệu thuốc cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng, sau khi thay đổi, người tìm đến Lâm Vũ chạy chữa ngày càng nhiều, đa số người bệnh đều trẻ tuổi. Điều này làm cho Lâm Vũ cảm thấy rất kỳ quái, theo lý mà nói, diện mạo dịch dung của nàng không tính là đẹp, khuôn mặt toàn bộ màu đen, đuôi mắt có một cái mụn ruồi không lớn không nhỏ, trừ bỏ ánh mắt không thể che giấu, cái khác nàng đều thay đổi, bộ mặt như thế cũng có thể “trêu hoa ghẹo nguyệt”, nàng thấy hoài nghi tiêu chuẩn của nam nhân trong kinh thành này. Bất quá, Lâm Vũ cũng không nghĩ phức tạp, nàng một là không có kẻ thù, hai là dung mạo chưa trổ mã hoàn toàn, vậy cũng không có gì cần lo lắng.

Quốc dân Tiển quốc có vẻ tinh tế lịch sự, trừ khi kiểm tra thân thể thì đại phu sẽ mang người bệnh vào trong buồng, còn tình huống khác, nam nữ chẩn bệnh cũng không lảng tránh, vì thế hiệu thuốc Vương Nhạc Cập chỉ có hai gã đại phu khám bệnh, cũng chỉ chạy chữa trong nội đình. Mắt thấy mấy ngày nay nam bệnh nhân đến trước mặt Lâm Vũ không ngừng tăng, Phó Tử Minh cảm thấy buồn bực, vì thế hắn liền bày ra hai bảng hiệu ở trước bàn của hắn và Lâm Vũ, bên Lâm Vũ ghi: chỉ xem nữ bệnh nhân. Mà bên hắn ghi: chuyên xem nam bệnh nhân. Sau liền đem toàn bộ nam tử trước mặt Lâm Vũ đưa hết sang bên hắn.

Thấy thế, Lâm Vũ bất đắc dĩ nói: “Trong lịch sử Tiển quốc trước kia có đại phu chuyên xem bệnh nam nữ sao?”

Phó Tử Minh hơi kinh ngạc liếc mắt Lâm Vũ một cái, “Không có.”

“A, thì ra chuyên khoa nam nữ là từ nơi này mà ra.” Lâm Vũ lẩm bẩm.

Ngày hôm đó, có một thị nữ nhẹ nhàng đi vào hiệu thuốc, nàng một thân áo xanh, khuôn mặt thanh tú, đối với tiểu nhị của cửa hàng cười nói: “Xin hỏi Lâm cô nương trong điếm các ngươi có ở không?”

Nàng kia mặc dù một thân trang phục nha hoàn, nhưng cũng thanh tú, nhắm trúng nam tiểu nhị mà hỏi, mà cũng không gọi Lâm Vũ.

Vén rèm lên, Lâm Vũ từ trong đình đi ra, nàng kia hơi cúi chào, cười nói: “Lâm cô nương, ta là Tiểu Hà ở Lan uyển Thuý Vi Các, cô nương nhà ta muốn mời ngươi đêm nay đến Lan Uyển dạy hát.”

Lâm Vũ gật đầu, nhớ lại ước định trên du thuyền ngày ấy.

Ngày đó, trong Hàn phủ, Hàn Dư tay cầm bút lông, hết sức chăm chú tinh tế phác hoạ một bức cung nữ đồ, nữ tử trên bức tranh một thân tố y, mái tóc mềm mại buộc lên, xuyên qua một trâm ngọc trắng thuần, cử chỉ tao nhã, mặc dù không đủ thật, nhưng cũng có ba phần thần vận. Bức tranh hoàn thành, yên lặng chăm chú nhìn vào người trong bức tranh, Hàn Dư cảm thấy rung động mà vung bút lên, trên bức hoạ viết:

Nhớ người ngọc mặt mày tâm tuệ, người không khỏi như si như say;

Tố vô cùng tư sầu ngàn vạn, thán duyên phận sao chịu được chú liền.

Viết xong, cầm bức trạnh, hắn nhìn bốn phía, trong thư phòng đã treo 3 bức hoạ vẽ cô gái này, chỉ là biểu tình khác nhau, đang nghĩ nên đem bức này đặt ở đâu thì một thanh âm nam tử từ bên ngoài phòng truyền đến: “Đại nhân! Tiểu Hắc đã trở về.”

Ánh mắt Hàn Dư sáng lên, buông bức tranh ra, “Gọi hắn tiến vào.”

Một nam tử cúi đầu nhẹ nhàng đi vào, hai tay chắp lại, nói: “Đại nhân, hôm nay Lan Cơ ở Thuý Vi Các có mời Lâm Vũ buổi tối đến Lan Uyển dạy hát.”

Ánh mắt Hàn Dư chợt loé: “Hôm nay nàng mặc cái gì? Cài cái gì?”

“Áo trắng váy dài, không mang theo cái gì, trên đầu chỉ có một cái trâm.”

“Ngươi đi xuống đi.”

“Vâng” Tiểu Hắc yên lặng lui ra, lại âm thầm nghĩ, chủ nhân có phải bình thường nhìn chán danh hoa rồi hay không, nếu không sao có thể có hứng thú với một con nhóc dung mạo bình thường đây. Dù cảm thấy kì quái, nhưng cũng không dám thảo luận, phải biết gia quy Hàn phủ cực kỳ nghiêm khắc. Từng có người không biết tốt xấu đem một ít chuyện riêng của Hàn phủ truyền ra ngoài, sau bị Hàn Dư biết liền phạt năm mươi đại bản, đem người nọ đánh cho suýt tàn phế. Cho nên hạ nhân trong Hàn phủ đều biết, Hàn đại thiếu gia bình thường nhìn như ôn nhu quan tâm chăm sóc, kì thật phát uy cũng phi thường tàn nhẫn.

Thấy Tiểu Hắc rời đi, Hàn Dư kêu một tiếng: “Tiễn Trung!”

Nam tử vẫn đứng chờ bên ngoài lập tức xuất hiện trước mắt, Hàn Dư nhìn thẳng hắn nói: “Đợi lát nữa gọi một nha hoàn nữ đi qua. Bảo bọn chúng cẩn thận! Đừng để người ta nhìn ra. Ngươi cũng lui ra đi.”

“Vâng.”

Cửa phòng đóng lại, Hàn Dư trở lại trước bàn học, nhìn lên bức mỹ nhân đồ trên bàn, hắn thầm nghĩ: “Mấy tháng nay điều tra, cuối cùng tập trung vào Lâm Vũ ở hiệu thuốc bắc, mỗi ngày phái người giả bệnh dò xét, bọn người hầu trong phủ không bệnh cũng chỉnh thành có bệnh, lại như trước không tìm được dị trạng nào. Cuối cùng, theo một trâm cài tóc nàng mang mà tìm được manh mối. Nhớ rõ nàng ở Thuý Vi Các ngày ấy cũng cài trâm ngọc, mà vật giống y hệt như thế lại ở trên đầu Lâm Vũ. Lâm Vũ này, không chỉ biết y thuật, lại có một giọng hát hay, nàng khôi phục thân nữ nhi, mặc dù diện mạo thay đổi, lại vẫn đeo trâm ngọc kia. Trâm ngọc kia, có lẽ rất có ý nghĩa với nàng đi. Lâm Vũ, hay là nên gọi ngươi là Lâm Phong đây, ngạc nhiên ngươi gây cho ta càng lúc càng lớn rồi.”

Ngày đó, chưa qua giờ Mùi, mới trở về từ nơi ở của hoàng đế, Hàn Dư liền vội gọi Tiễn Trung: “Lâm Vũ đi chưa?”

“Còn chưa đi, thuộc hạ đã phái người kéo dài thời gi­an khám bệnh.”

“Tốt! Gọi thêm một người nữa qua, kéo dài tới giờ Thân.”

Vội vàng thay trang phục, Hàn Dư liền chạy tới Thuý Vi Các. Khách ở phía sau rất ít, nhóm kỹ nữ còn đang lười nhác nghỉ ngơi trong phòng, chuẩn bị nhiệm vụ buổi tối, cũng có mấy người theo khách ra ngoài, thời gian tuỳ ý khách sai phái.

Hàn Dư chưa bao giờ đi qua kỹ viện lúc này, vì hắn là khách quen, Uyển nương trong các cũng không ngăn cản, chỉ cười nói: “Hàn đại nhân, đã lâu không đến, ta còn tưởng ngươi có người mới quên các thiếu nữ xinh đẹp chúng ta ở nơi đây.” Nói xong định tiến lên kéo, thì Hàn Dư nhẹ nhàng nghiêng người tránh, chỉ nói: “Hôm nay ta muốn gọi Lan Cơ.”

Gặp Hàn Dư vẻ mặt nghiêm nghị, Uyển nương che miệng cười nói: “Ai, đại nhân a, người tới thật không khéo, Lan cô nương giờ này đang tiếp đãi khách đây. Nếu không ta gọi vài vị cô nương khác cho đại nhân được không?”

“Ồ?” Hàn Dư không nghĩ tới thời điểm này Lan Cơ còn tiếp khách. Trước kia nàng từng nói qua cho hắn, thói quen của nàng là vui hoan ở giờ Mùi, không thích người quấy rầy. Lần này hắn vội vã tới cũng chỉ là muốn ở Lan uyển của nàng chờ Lâm Vũ, cũng không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Chỉ là, loại người nào có bản lĩnh lớn như vậy, có thể kiên trì làm Lan Cơ luôn luôn kiên trì cũng phải buông tha cho việc kia.

Hàn Dư trong lòng vừa động, đến gần Uyển nương, quạt giấy nhẹ lay động, mặt mày nhíu lại, ngón tay thon dài như lơ đãng khiêu khích vài cái trước ngực Uyển nương, bày ra một bộ tư thái hoa hoa công tử, nhẹ nhàng bên tai Uyển nương bật hơi nói: “Không biết vị đại nhân ấy có sức quyến rũ như thế nào, có thể làm Lan Cơ cũng bằng lòng uỷ thân?”

Uyển nương nổi danh là một nữ nhân phóng đãng, lòng nàng đối với Hàn Dư sớm đã ngưỡng mộ từ lâu, chỉ than là Hàn Dư chưa bao giờ đặt trái tim lên người nàng, mắt thấy vị phong lưu tài tuấn này một bộ ý định khiêu khích, nàng cũng không khỏi tâm thần nhộn nhạo, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Dư, gắt giọng: “Đại nhân sao không đến khuê phòng của thiếp thân?” Nói xong cố ý lại gần sát thân thể Hàn Dư, tay trái cũng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa bộ ngực sữa ẩn ẩn lộ lộ.

Thấy nàng như thế, Hàn Dư đưa tay ôm eo của nàng, nhẹ ôm nàng vào sương phòng của nàng.

Vừa mới tiến sương phòng, áo ngoài lụa trắng duy nhất trên người Uyển nương đã rơi xuống, chỉ còn lại nội y kề sát thân thể, bộ ngực lộ ra một nửa. Hai tay nàng ôm lấy gáy Hàn Dư, quyến rũ nhìn hắn: “Đại nhân, thân thể này của Uyển nương có hợp ý người không?”

Hàn Dư híp mắt, lại gần mặt Uyển nương, lại cố ý không hôn môi nàng mà chuyển hướng về phía sau tai nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng một cái, nói: “Không biết sức quyến rũ của ta lớn hay sức quyến rũ của khách Lan Cơ lớn đây.”

“Đừng.” Cảm giác ở vành tai khiến cho Uyển nương kìm lòng không được mà khẽ kêu. “Đương nhiên là sức quyến rũ của đại nhân lớn ạ, khách nhân của Lan Cơ chẳng qua là một lão đầu, thật không hiểu nàng làm sao lại có thể coi trọng cái loại khách nhân này.”

Nắm tay Hàn Dư dần dần chuyển đến chỗ mẫn cảm của Lan Cơ, tiếp tục thổi khí bên tai nàng, “Người khách kia thường xuyên tới sao?”

“Ách,” đến lúc này Uyển nương đã ý loạn tình mê, chỉ theo Hàn Dư khiêu khích.