“Cốc cốc cốc!”
Màn đêm vừa buông, Lâm Bảo Nhi đang ngồi nhàn hạ xem xét bình gốm đặt trên mặt bàn dưới ánh đèn, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa “Cốc cốc”.
Lâm Bảo Nhi vừa mở cửa phòng ra thì thấy Lam Hải đứng trước mặt cầm trong tay một cái hộp lớn rất khả nghi.
“Tiểu Long Nữ.”
Thấy người mở cửa là Lâm Bảo Nhi thì vẻ mặt Lam Hải hơi giật mình, hắn gãi gãi đầu, lầm bầm mấy câu “Nguy rồi, ta gõ nhầm phòng.”
Lâm Bảo Nhi đứng giữ cửa trong lòng có chút buồn bực, đã tối rồi mà còn có người đi nhầm chỗ. Quấy rầy nhân gia giám định đồ vật, thật đáng xấu hổ a!
“Không có việc gì thì ta đóng cửa đây!” Lâm Bảo Nhi vừa định đóng cửa thì Lam Hải đột nhiên cau mày, duỗi tay chặn động tác của nàng.
“Ngươi làm gì vậy?”
Lâm Bảo Nhi căng thẳng nhìn hắn, người này không lẽ có ý định đột nhập cướp bóc hả? Hơn nữa tại đây đều là người của Độc Cô Hiểu nha.
“Ai nha, ta đau bụng, Long cô nương, ngươi có thể giúp ta đem cái hộp này đưa đến phòng kế bên không?”
“Kế bên?” Hai mắt Lâm Bảo Nhi nhìn về hướng kế bên, đó không phải là phòng của Độc Cô Hiểu sao?
“Cái này… Con người có ba việc gấp…” Mặt Lam Hải đã có chút méo mó.
“Được rồi, được rồi! Cũng không phải là chuyện đại sự gì.”
Lâm Bảo Nhi nhận cái hộp lớn kia, cái hộp này rất nhẹ, không biết bên trong có gì?
“Cảm ơn ngươi! Ta đi đây!”
Lam Hải vội vã xoay người rời đi, khoảnh khắc vừa xoay người trên mặt của hắn hiện lên ý cười giống như âm mưu đã thực hiện được.
“Thiệt là xui xẻo, đêm khuya thế này còn bắt ta làm osin. Tên Lam Hải này lười biếng thiệt nha, có hai bước chân mà cũng không muốn đi.”
Lâm Bảo Nhi cầm cái hộp đến trước phòng Độc Cô Hiểu, gõ cửa.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có ai đáp lại.
Lâm Bảo Nhi gõ cửa thật mạnh lần nữa, vẫn không có ai trả lời.
Chẳng lẽ bên trong không có người?
Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa, “Két –”, Cửa tự động mở ra, vang lên một tiếng.
Vừa bước vào cửa Lâm Bảo Nhi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Nàng tò mò bước vào trong phòng, phía sau bức rèm truyền đến tiếng rót rượu “róc rách”. Lâm Bảo Nhi vén rèm lên, đập vào mắt là bóng lưng của Độc Cô Hiểu, đơn bạc, gầy gò, có vẻ hơi cô độc.
“Ách…Độc Cô đại ca?”
Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Ai?” Độc Cô Hiểu xoay người lại, ánh mắt của hắn phớt hồng, trên mặt mang theo sự phức tạp, mệt mỏi, cô đơn, đau thương còn có cả bất lực…
“Ta..cái này…” Lâm Bảo Nhi chỉ vào cái hộp trên tay mình, “Lam Hải bảo ta đem cái này đưa ngươi.”
“Đưa ta đi.” Độc Cô Hiểu nhìm chằm chằm vào chiếc hộp, ánh mắt có chút hồi tưởng.
“Đây!” Lâm Bảo Nhi bước đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên bàn rượu.
“Độc Cô đại ca, ngươi có tâm sự gì sao?”
Đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận Độc Cô Hiểu, Lâm Bảo Nhi sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Tiểu Long Nữ…” giọng nói Độc Cô Hiểu có chút mơ hồ, hắn bắt lấy tay của Lâm Bảo Nhi, nhẹ giọng nói, “Uống rượu cùng ta đi, được không?”
“Uống rượu.” Đôi mày của Lâm Bảo Nhi nhíu lại, “Được! Được rồi! Hôm nay ta sẽ liều mình bồi quân tử!”
Nói xong nàng liên cầm lấy một cái chén rót đầy cho rượu ình, “Nếu như Độc Cô đại ca có tâm sự, nếu như không ngại thì cứ nói ra, tục ngữ nói rất đúng, uống rượu giải sầu lại càng sầu. So với uống rượu giải sầu chi bằng đem tất cả mọi phiền não nói ra, như vậy trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn…”
“Thật không?”
Độc Cô Hiểu nâng mắt, nhìn Lâm Bảo Nhi chăm chú “Ta…Kỳ thật…”
Ngón tay hắn khẽ động, hai bàn tay thanh mảnh đột nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi lắp bắp kinh hãi, vốn định rút tay mình lại nhưng sau một hồi do dự, nàng vẫn không rút lại, nàng rất muốn biết Độc Cô Hiểu sẽ nói gì với mình.
“Kỳ thật lúc ở Tứ Thủy Thành, ta đã thích ngươi.” Độc Cô Hiểu nhìn vào mắt Lâm Bảo Nhi, trịnh trọng nói.
“Ngươi tin nhất kiến tình chung sao?”
Lâm Bảo Nhi ngờ nghệch gật đầu.
“Trước kia ta cũng không tin, tuy nhiên, từ lúc gặp ngươi ta bắt đầu tin vào chuyện này.” Ánh mắt Độc Cô Hiểu đột nhiên biến đổi, “Nhưng mà… Ta nghe Hồng Trần nói, người ngươi yêu là Huyền Song, ngươi có biết trong lòng ta có bao nhiêu khổ sở hay không…”
“Ngươi đùng nghe sắc lang đại thúc nói bậy, ta thích Huyền Song lúc nào?” Lâm Bảo Nhi cuối đầu, cắn môi, “Kỳ thật…Người ta yêu…chính là ngươi!”
Lâm Bảo Nhi nói xong liền thẹn thùng, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Độc Cô Hiểu, “Nhưng mà, bên cạnh ngươi lúc nào cũng có Ngưng Sương cô nương, ta cảm thấy mình thật không xứng với ngươi, huống chi ngươi đường đường là vương gia, mà ta chỉ là… chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường.”
Giọng nói Lâm Bảo Nhi từ từ thấp dần. Mà tay Độc Cô Hiểu cũng càng ngày càng siết chặt.
Hai người, trong phút chố, đều cúi đầu, nhất thời không có gì để nói.
Không khí phút chốc đã trở nên mờ ám.
“Ta…”
“Ngươi…”
Hai người không hẹn mà cùng ngẩn đầu, cũng không hẹn mà cùng mở miệng.
Khóe môi Độc Cô Hiểu nhếch lên tạo thành nụ cười thanh tao, “Hay ngươi nói trước đi.”
“Ừ, hì hì.” Lâm Bảo Nhi cười cười, “Chúng ta lưỡng tình tương duyệt (Hoàng: Hai bên đều yêu nhau), trai tài gái sắc, tâm đầu ý hợp, cho nên… Hay là chúng ta bắt đầu mối nhân duyên này đi.”
“Hơ…Được!”
Độc Cô Hiêu trầm ngâm một hồi, sau đó sung sướng gật đầu.
Hắn thật không ngờ nói vài ba câu có thể giải quyết chuyện này, sao lại dễ thế chứ?!
Cứ như vậy, một đôi tình nhân gian manh xảo quyệt ra đời trong chớp nhoáng…
“Vậy chàng còn cảm thấy buồn sao?” Lâm Bảo Nhi làm dáng của tiểu nữ nhi khuê các, yêu kiều nhìn Độc Cô Hiểu.
Độc Cô Hiểu lắc đầu.
“Vậy thì đừng uống nữa.”
Không đợi Độc Cô Hiểu trả lời nàng đã đem chén rượu của mình đổ xuống đất.
Rượu trắng? Nàng không thèm uống, phối hợp cùng hắn cũng đã nể mặt hắn lắm rồi.
Hai mắt Độc Cô Hiểu dán vào nàng, không nói gì.
“Tốt lắm, bây giờ cũng không còn sớm.” Lâm Bảo Nhi rút hai tay mình ra tỉnh bơ, “Ta phải về ngủ, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được, Tiểu Long Nữ, ngày mai… Ngươi có thể theo ta ra ngoài một chuyến chứ?”
Ánh mắt Độc Cô Hiểu dừng lại trên người Lâm Bảo Nhi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng trên mặt còn mang theo ý cười.
“Không thành vấn đề! Cứ coi như ta đi du ngoạn đi!” Lâm Bảo Nhi gật đầu sảng khoái, sau đó đi nhanh ra ngoài, “Ta đi đây, ngủ ngon!”
Độc Cô Hiểu có chút ngơ ngác, đáp lại một câu, “Ngủ ngon.”
Nhìn thân ảnh Lâm Bảo Nhi biến mất, Độc Cô Hiểu nặng nề thở dài một hơi, nói chuyện yêu đương như thế này thật không hợp với hắn, nhưng mà cũng tốt, tối nay có một chuyện tốt bắt đầu.
Độc Cô Hiểu cúi đầu nhìn rượu trên bàn, quả thật một giọt hắn cũng chưa động tới.
Bình rượu này là do Lam Hải chuẩn bị, nghe nói có thể “làm chơi ăn thật”…
Độc Cô Hiểu nâng chén lên mũi ngửi, rượu này mùi hương rất nồng, không biết vị của nó sẽ như thế nào.
Nghĩ tới đây, hắn liền nâng chén rượu lên một hơi uống sạch.
Một luồng nhiệt từ đan điền bỗng nhiên dâng lên, hô hấp của hắn trong phút chốc trở nên gấp gáp.
Lam Hải! Tên tiểu tử này rốt cuộc đã bỏ cái gì vào trong rượu?
Độc Cô Hiểu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, môi khô miệng đắng, hắn lập tức nhắm mắt ngưng thần, điều hòa khí huyết, nhưng mà lửa trong lòng hắn càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp…
“Phốc!”
Một ngụm máu tươi phun ra, Độc Cô Hiểu mở mắt, Lam Hải tên tiểu tử này ra tay thật ngoan độc, xem ra chỉ có thể đi tìm hắn.
Nghĩ tới đây, Độc Cô Hiểu đứng dậy lảo đảo bước ra ngoài…
“Ngươi tin nhất kiến tình chung sao?”
“Trước kia ta cũng không tin, tuy nhiên, từ lúc gặp ngươi, ta bắt đầu tin vào chuyện này.”
“Trời ạ!” Lâm Bảo Nhi hồi tưởng lặp lại lời của Độc Cô Hiểu hồi nãy, nằm trên giường lăn qua lăn lại, lời kịch sến như vậy chẳng lẽ do hắn tự nghĩ ra? Tiểu tử này chưa từng yêu qua thì cũng đừng có giả vờ là tình trường lão luyện, còn bộ dạng si mê thơ thẩn kia, diễn xuất chỉ có thể so sánh với diễn viên hạng ba.
Còn bày đặt thề son sắt “nhất kiến chung tình”! Xem ra hắn muốn ta bị một mũi tên bắn xuyên tim.
Lâm Bảo Nhi trở mình, quấn lấy tấm chăn, Độc Cô Hiểu nhất định là đã nhận ra gì đó, chẳng lẽ hắn đã phát hiện thân phận của mình?
Chắc chắn như vậy, Lâm Bảo Nhi càng suy nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng. Tên Độc Cô Hiểu này nhất định là tương kế tựu kế, thi triển mỹ nam kế với mình. Hắc hắc, đáng tiếc là hắn gặp phải bản tiểu thư. “Ha ha” Lâm Bảo Nhi đắc ý cười, “Ngươi tương kế tựu kế, ta liền cho ngươi trúng kế, ta muốn xem, trong hai người chúng ta cuối cùng ai sẽ trở thành người thắng cuộc.”
“Ầm!”
Lúc Lâm Bảo Nhi đang nằm trên giường cười vui sướng, thì cửa phòng của nàng bị người nào đó phá tung.
Lâm bảo Nhi từ trên giường kinh hãi ngồi dậy, “Ai?”
Nàng hô to một tiếng nhưng không có ai trả lời.
Lâm Bảo Nhi cẩn thận bước xuống giường muốn đi xem thử, lúc nàng đến chổ rẽ, một bóng đen xông tới trước mặt, nặng nề xông về phía Lâm Bảo Nhi.
“Ai nha!”
Lâm Bảo Nhi ngã sấp xuống đất thật mạnh, gần đây hình như nàng rất có duyên với “đất mẹ thân yêu” nha!
Điều làm Lâm Bảo Nhi tức giận chính là tên đầu xỏ kia đang đè lên người nàng.
“Đè chết người rồi!” Lâm Bảo Nhi trợn mắt kêu to.
“Ách…”
Đối phương mơ mơ màng màng lên tiếng.
Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn hắn, nàng không nhìn lầm đấy chứ? Người này chính là…Độc Cô Hiểu.
Sao hắn lại tới đây? Còn nữa…Mặt hắn sao lại đỏ như vậy?