“Công tử!”
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi đang vắt óc suy nghĩ về mỹ vị độc dược của mình, thì Thanh Lệ đã bưng một chén canh đậu xanh lớn đi vào.
“Buông xuống!”
Trong khoảng khắc Thanh Lệ đặt chén canh xuống thì ống tay áo của nàng lướt nhẹ qua mũi Lâm Bảo Nhi, mang theo một hương thơm rất đặc biệt.
Mùi này rất quen thuộc. . . . . .
Đôi mắt Lâm Bảo Nhi sáng lên, nàng bắt lấy cánh tay Thanh Lệ hưng phấn hỏi, “Mùi trên người ngươi là từ chỗ nào?”
“Mùi?” Thanh Lệ sửng sốt một chút, “Công tử nói chính là mùi hương hoa trên quần áo nô tỳ sao?”
“Đúng!”
“Là do lúc nãy nô tỳ đi ngang qua hậu hoa viên không cẩn thận dính vào!”
“Hậu hoa viên? Lập tức mang ta đi!”
Sau một hồi Lâm Bảo Nhi đi theo Thanh Lệ đến nơi tận cùng của Lạc thân vương phủ, đó là một hoa viên nho nhỏ khá u tĩnh*, dưới ánh mặt trời muôn vàn bông hoa đua nhau khoe sắc tạo nên một khung cảnh vô cùng hiếm thấy, gió nhẹ lướt qua, muôn hoa lay động. Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn bốn phía, rốt cục ở trong hoa viên phát hiện một hình dáng quen thuộc. . . . . màu đỏ hồng tươi sáng hơn hẳn cả hoa đào. . . .
*U tịch: u nhã và tĩnh mịch.
Mấy cây trúc đào này vẫn còn nở rộ tràn đầy sức sống, màu đỏ tươi dưới ánh mặt trời mà còn có thể chói mắt như vậy.
Đây đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*. Với loại trúc đào chứa độc tính có một không hai này, nàng còn sợ không làm ra món ăn ‘độc nhất’ hay sao?
*Đạp phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu: đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công.
“Ha ha ha. . . . . .” Nghĩ vậy lại thấy rất vui vẻ, Lâm Bảo Nhi nhịn không được vừa nhìn cây trúc đào kia vừa ngây ngô cười.
“Công tử! Ngươi không sao chứ?” Thanh Lệ nhẹ nhàng đẩy đẩy thân thể Lâm Bảo Nhi, ‘hắn’ vẫn tiếp tục đứng ở nơi đó ngây ngô cười không ngừng. . . . . . Chẳng lẽ là trúng tà? Thanh Lệ bị ý nghĩ của mình làm cho kiếp sợ.
“Công tử! Công tử! Ngươi không sao chứ!” Thanh Lệ quyết định dùng hết sức lay lay Lâm Bảo Nhi.
“Khụ khụ. . . . . .” Lâm Bảo Nhi vì bị lay động kịch liệt cảm thấy khó thở, nhịn không được ho khan hai tiếng, “Thanh lệ, ngươi coi ta là trống bỏi hả! Đừng có lay nữa, nếu tiếp tục chỉ sợ có là thiên tài IQ 200 cũng bị ngươi làm cho đần độn đi mất!”
“Công tử, ngươi không có việc gì thì tốt rồi! Ha ha!” Thanh Lệ xấu hổ cười cười, chủ tử này của nàng thường xuyên ngẩn người thất thần, thật đúng là khó hầu hạ. Làm nha hoàn tưởng dễ dàng như vậy sao! Ô ô ô. . . . . .
“Ta không sao, nhưng ta rất thích cây hoa này.”
“Công tử thích cây Hồng Hải đường này?”
“Các ngươi gọi nó Hồng Hải đường sao?” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, “Cây hoa này đúng là có hơi hồng quá lố, không biết là ai trồng nó?”
“Việc này nô tỳ không biết, hình như là đã có từ nhiều năm trước.”
“Không ai trồng sao?” Lâm Bảo Nhi vươn tay, bẻ một cành cây, “Loại hoa này ở quê nhà của ta cũng có, nó không chỉ đẹp mà còn có thể làm thuốc, hơn nữa dùng làm đồ ăn sẽ có hương vị rất tuyệt, Thanh Lệ, ngươi giúp ta chọn thêm mấy cành cây, ta muốn mang đến Lăng Hương viện dùng làm ngọ thiện cho buổi trưa.”
“Vâng!” Thanh Lệ gật gật đầu, trù nghệ của Lâm công tử vô cùng tốt, nàng đã từng nghe nói qua, nhưng mà mấy cành hoa này cũng có thể nấu ăn thì đây là lần đầu nàng nghe thấy.
Thời gian gần đến giữa trưa Lâm Bảo Nhi không có việc gì làm lẳn lặn chuồn mất . Vào giữa trưa, Lâm Bảo Nhi thay đổi một bộ quần áo mới, cầm tấm thiệp mời cùng với “Vũ khí” tỉ mỉ chuẩn bị, trong lòng đã dự tính trước mọi việc nhìn về phía Lăng Hương viện đi thẳng đến.
Hôm nay trong Lăng Hương thực náo nhiệt khác thường, Lâm Bảo Nhi còn chưa có bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ từ bên trong vọng ra. Nàng chậm rãi đi vào nội viện, nhìn Cẩn Hạ ôm con hắc miêu từng dọa nàng hét hồn ngồi ở giữa sân phơi nắng, mà Tố Tố cùng Minh Châu thì lại đứng ở dưới cây đại thụ cách đó không xa tranh luận cái gì đó.
Liễu Khanh mặc một thân cung trang, không coi ai ra gì đứng ở giữa bụi hoa nhảy múa, vừa múa vừa khẽ ngâm nga xướng lên một bài hát mà Lâm Bảo Nhi nghe không hiểu.
Cuộc sống của mấy người ở đây thật là phong phú làm sao!
“Ờm! Các vị, chào buổi trưa!” Lâm Bảo Nhi đứng ở trước đại môn, lễ phép mỉm cười.
Bốn người bọn họ vẫn như trước, coi Lâm Bảo Nhi là không khí.
Lâm Bảo Nhi cũng không thèm để ý, nàng ở trong sân tìm kiếm An Mộc, một hồi lâu sau mới tìm thấy hắn đang cuộn mình trong góc tường.
Người này hóa ra trốn ở chỗ này ngủ trưa.
Lâm Bảo Nhi nghĩ rằng hắn đã ngủ say, liền yên lặng đứng ở trước mặt hắn, ai ngờ lúc này An Mộc lại đột nhiên mở miệng –
“Tránh ra tránh ra, đừng chắn tầm mắt của ta.”
Ngạch. . . . . . Còn nghĩ là người ta đang ngủ, hóa ra lại đang. . . . . . Ngắm phong cảnh?
“Ngượng ngùng a!” Lâm Bảo Nhi chầm chậm xê dịch người về một bên “An Mộc đại ca, ta chỉ muốn hỏi trù phòng ở chỗ nào vậy! Để ta còn chuẩn bị ngọ thiện.”
Lâm Bảo Nhi tận lực kiềm chế cúi đầu, nàng phải làm cho những người này đối với nàng không chút đề phòng mới được.
“Trù phòng?” An Mộc thay đổi tư thế, “Ngươi tự mình tìm đi! Phòng ở nơi này cũng không phải nhiều.”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Hô. . . . . . Hô. . . . . .”
Người nầy. . . . . . Đang ngủ? Rõ ràng là giả mà!
Lâm Bảo Nhi tức giận đến nghiến răng, tự tìm thì tự tìm, bất quá. . . . . . Nàng đối với mấy căn phòng nơi này ít nhiều vẫn có bóng ma.
Sau khi cẩn thận đẩy cửa sáu căn phòng, Lâm Bảo Nhi cuối cùng cũng tìm được trù phòng. Trù phòng ở Lăng Hương viện cực kỳ sạch sẽ, rau dưa, thịt bò, đồ gia vị. . . . . . Mỗi một thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Không hổ là trù phòng của mỹ nữ a! So với trù phòng ở Tật Phong trại, nơi này quả thực chính là thiên đường của đầu bếp.
Lâm Bảo Nhi đi đến chỗ để đồ ăn, bắt đầu từ một đống khoai tây lớn từng củ vừa to lại vừa tròn, tìm kiếm mấy củ khoai đã nảy mần, mất hơn nữa ngày, mới miễn cưỡng tìm được bốn củ.
“Thật sự là đáng ghét, sao lại đem đồ ăn tại trù phòng bảo quản tốt như vậy làm gì! Không biết là ăn bẩn sống lâu sao?” Lâm Bảo Nhi một bên lầm bầm lầu bầu một bên thuần thục cầm lấy thái đao, đem bốn củ khoai tây kia “Bầm thây vạn đoạn”. (Linh: ăn bẩn sống lâu…không bằng ăn sạch. Nhi tỷ :muốn thử độ bén của dao?? Linh: ack, chạy lẹ)
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi ở tại trù phòng bận bịu đến bất diệc nhạc hồ*, tại tiền viện của Lăng Hương viện, “Tiểu mật” mới của Lạc thân vương Tuyết Nhi đại mỹ nữ đang đối diện xoi mói bốn đại mỹ nữ ở Lăng Hương viện, một màn thần thương khẩu chiến** đang diễn ra vô cùng căng thẳng.
*Bất diệc nhạc hồ: kinh khủng, mệt chết đi được
**Thần thương khẩu chiến: đấu khẩu.
“Minh châu, ngươi ba năm không có chải đầu hay sao… A? Ta nhớ rõ ba năm trước khi ta biết ngươi, ngươi đã có kiểu tóc này!”
“Ba năm không chải đầu thì sao chứ? So ra vẫn kém Tuyết Nhi muội muội ngươi a!” Minh châu tựa tiếu phi tiếu tiêu sái đến bên cạnh Tuyết Nhi, “Ba năm trước ta gặp ngươi, ngươi đã ăn mặc như thế này, có phải trong ba năm ngươi không có thay đổi quần áo đi? Hoặc là. . . . . . Ngươi ba năm cũng không có tắm rửa?” (Hàn: Khiếp!!! Nghe mấy tỷ này chọi nhau sao giống hệt Trúc Linh tỷ quá vậy o_O!! *cảm thấy lành lạnh*) (Linh: Hàn muội ngoan lại đây *cười gian xảo*)
“Hì hì. . . . . .” Cẩn Hạ ôm mèo cưng của nàng ngồi bên cạnh cười đến cười run cả người, có lẽ là bị nhiễm tiếng cười của chủ nhân nên con mèo trong ngực nàng cũng kêu hai tiếng “meo meo” nho nhỏ.
Làm đương sự Tuyết Nhi nhẹ nhàng phất phất mấy cái chuông bạc trên cổ tay, vẻ mặt không đồng ý, “Ba năm không đổi quần áo là sao? Nếu như đổi lại là mấy tỷ muội các ngươi thì đừng nói là ba năm chỉ cần ba ngày không đổi quần áo sợ sẽ. . . . . . Ai nha. . . . . .bốc mùi thối tỏa khắp một phố a!”
“Tuyết Nhi, ngươi không nên quá đáng! Nữ nhân đã xuất giá liền trở thành khách, ngươi không cần được một tấc lại muốn lấn một thước.”
Vẫn im lặng từ đầu Tố Tố rốt cục nhịn không được lớn tiếng quát lớn nàng hai câu.
“Ai nha, ta tưởng là ai chứ? Này không phải tiểu Tố Tố sao? Đã lớn như vậy rồi? Đến đến, để tỷ tỷ nhìn xem, đã vài năm không chảy nước mũi chứ?” (Hàn: ý câu này Tuyết Nhi tỷ ám chỉ Tố Tố chỉ như hài tử vắt mũi chưa sạch)
“Ngươi. . . . . .”
“Đang nói chuyện gì vậy? Sao náo nhiệt thế này?”
Thời điểm màn thần thương khẩu chiến lâm vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng, Lục Thiên Mặc từ bên ngoài vẻ mặt bình tĩnh tiêu sái tiến vào.
Hắn thay đổi một thân nguyệt bạch cẩm bào, một đầu ngân phát dùng kim quan khảm mã não đỏ buộc lên phân nửa, nhất cử nhất động đều lộ ra một cỗ ngạo khí bất khả kháng.
“Chủ tử!”
Vừa thấy Lục Thiên Mặc, bốn tỷ muội trong Lăng Hương viện lập tức im lặng giống hệt bốn con tiểu miêu, ngay cả An Mộc vẫn cuộn mình ở góc tường, cũng “Sưu” một tiếng đứng dậy.
“Thiên mặc! Ngươi đã đến rồi!”
Tuyết Nhi hướng về phía Lục Thiên Mặc làm nũng, vươn cánh tay tuyết trắng gắt gao nắm tay hắn.
“Lại là ngươi ở trong này gây chuyện sinh sự!”
Ngữ khí của Lục Thiên Mặc nhàn nhạt, không có một điểm trách cứ.
“Người ta cùng các nàng đùa giỡn mà! Ha hả! Nhóm mỹ nữ ở Lăng Hương viện này mỗi người đều rất rộng lượng, sao lại chấp nhặt với ta chứ!” (Hàn: *ngã ngửa lăn đùng ra đất ngất*)
“Thật không?” Lục Thiên Mặc vỗ vỗ bả vai Tuyết Nhi, “Được rồi, ta sẽ không cùng ngươi so đo, thời gian không còn sớm, tất cả mọi người vào phòng đi!”
“Vâng! Hảo!” Tuyết Nhi ngả đầu tựa lên vai Lục Thiên Mặc, cùng hắn sóng vai đi vào trong đại sảnh.
Khóe miệng Lục Thiên Mặc giật giật, trong ánh mắt toát ra vài phần trìu mến, tiểu sư muội tinh quái trước kia của hắn rốt cục lại đã trở lại. . . . . . Nếu sư thúc trên trời có linh, cũng sẽ thật vui vẻ. . . . . .
Sau khi tất cả mọi người ngồi vào bàn, không khí lại lập tức trở nên nặng nề, An Mộc đứng ở bên cạnh Lục Thiên Mặc cúi đầu báo cáo gì đó với hắn, bốn tỷ muội trong lòng ấm ức, đều phớt lờ Tuyết Nhi ngồi một bên.
Còn Tuyết Nhi ngồi cạnh Lục Thiên Mặc thì trở nên đột nhiên im lặng.
Nàng nhìn khuôn mặt Lục Thiên Mặc, lại nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, trong trí nhớ vị Đại sư huynh lãnh khốc đã chậm rãi theo thời gian mơ hồ thay đổi, nam nhân phong hoa tuyệt đại trước mắt này ngẫu nhiên lại lộ sự ôn nhu có lẽ mới chân chính là hắn, nhưng mà. . . . . . Hắn hạnh phúc sao?
“Hạnh phúc, hóa ra chỉ cách ta một bước chân. . . . . .”
Mỗi lần nhớ tới câu nói của Vô Xai trước khi chết, Tuyết Nhi lại cảm thấy đau lòng không thôi.
Nếu như năm đó nàng có thể thản nhiên yêu, như vậy. . . . . . Vô Xai có lẽ sẽ không phải chết. . . . . .
“Ăn cơm !”
Tại thời điểm mọi người lâm vào trầm mặc, Lâm Bảo Nhi bê kiệt tác nàng mới làm ra, khuôn mặt tươi cười tiêu sái tiến vào.
Mùi hương ngào ngạt, làm cho tất cả mọi người bị động dung (tác động/xúc động).
Lục Thiên Mặc như vô ý liếc qua Lâm Bảo Nhi một cái, đáy mắt một mạt ôn nhu chợt lóe.
“Thơm quá!” Tố Tố từ trước đến nay vẫn ham ăn dùng sức ngửi ngửi, “Không ngờ được trù nghệ của Tiểu Bảo lại giỏi như vậy!”
“Nhận được khích lệ! Đồ ăn hôm nay đặc biệt vì các vị mà chuẩn bị, ngàn vạn lần không được phụ tâm ý của ta!”
“Nhất định rồi, có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm đi!” . . . . . .
Chạy chạy năm lần bảy lượt, Lâm Bảo Nhi rốt cục đem tất cả đồ ăn bưng hết lên, một bàn toàn cao lương mỹ vị, hương thơm ngào ngạt, làm cho cảm giác thèm ăn của mọi người gia tăng không ít.
“Tiểu Bảo, ngươi cũng cùng ăn đi!”
Lục Thiên Mặc gọi Lâm Bảo Nhi vào ngồi bên cạnh, “Từ lúc ngươi đến đây, chúng ta. . . . . . Còn chưa có cùng ăn cơm!”
“Đúng vậy!”
Lâm Bảo Nhi ngồi xuống bên cạnh Lục Thiên Mặc, đối với việc này nàng sớm có chuẩn bị, cả bàn đồ ăn này cái gì có thể ăn cái gì không thể đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Đã đến giờ ngọ thiện, tất cả mọi người đều bắt đầu ăn cơm.
“Ăn không ra tiếng” Đây là những từ miêu tả chính xác nhất không khí hiện tại.
Lâm Bảo Nhi thường nhìn trộm mấy người bên cạnh, mọi người im lặng có chút quỷ dị, ngay cả Tuyết Nhi luôn thích náo nhiệt tựa hồ cũng phá lệ văn tĩnh*.
*Văn tĩnh: điềm đạm ít nói.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Hay đây là luật bất thành văn trong Lạc thân vương trong phủ ăn cơm không cho nói chuyện?
Trong đồ ăn hôm nay nàng có hạ độc dược, có tác dụng hay không thì phải xem biểu hiện của mọi người sau khi ăn xong. . . . . .
Thời gian chờ đợi luôn là khó khăn nhất. . . . . .
Đặc biệt trong cái loại không khí áp lực nặng nề này.
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi chờ đến sắp ngủ đến nơi, Liễu Khanh bỗng nhiên nhỏ giọng “A!” một tiếng, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tất cả đều tập trung lên thân thể của nàng.
Liễu Khanh cau mày, lấy tay ôm bụng, biểu tình phi thường thống khổ.
“Ngươi làm sao vậy?” Minh Châu là người đầu tiên tiến lại, thuần thục xem mạch cho nàng, “Mạch đập nhanh chậm không đồng đều. . . . . . Hẳn là là trúng độc rồi.”
“Ai nha!” Thấy thời điểm không sai biệt lắm, Lâm Bảo Nhi cũng mang vẻ mặt thống khổ kêu to, nếu người khác đều trúng độc chỉ mình mình không trúng vậy không phải rõ ràng nói ọi người ta là người hạ độc sao?
“Ngươi làm sao vậy?” Lục Thiên Mặc ở bên cạnh khẩn trương đỡ thân thể lảo đảo của Lâm Bảo Nhi .
“Trong đồ ăn có độc!”
An Mộc vừa nói vừa ngồi xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt điều chỉnh nội tức( hơi thở).
Tất cả người khác cũng giống hắn dùng nội lực đem độc trong cơ thể bức ra.
“Ngươi không cần lộn xộn, ta giúp ngươi đem độc bức ra! Sẽ lập tức khỏe lại!”
Lục Thiên Mặc một bên an ủi Lâm Bảo Nhi, một bên mạnh mẽ vận công.
“Không, không cần ngươi. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi lời còn chưa nói xong, nàng chỉ cảm thấy phía sau lưng nóng lên, một cỗ nhiệt ấm áp đã từ lòng bàn tay của Lục Thiên Mặc truyền vào thân thể của nàng.
Cỗ chân khí kia ở trong thân thể Lâm Bảo Nhi cao thấp tán loạn, nàng chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, máu nóng bốc lên. . . . . . Đây gọi là rảnh rỗi gây chuyện tự chịu, bất quá. . . . . . Lục Thiên Mặc dùng chân khí truyền ình bức độc, vậy thì hắn làm sao bây giờ? Lần này bọn họ trúng độc cũng không phải cứ đơn thuần dùng chân khí là có thể bức ra bên ngoài cơ thể, độc tố trong thức ăn hiện tại đã vào tới lục phủ ngũ tạng bọn họ, hơn nữa độc của cây trúc đào đối với trái tim có kích thích rất lớn. . . . . . (chú: độc tính của cây trúc đào có rất nhiều, bản nhân không có trải nghiệm, ai có hứng thú có thể chính mình đi thử nghiệm . . . . . . Đang nói giỡn thôi ) (Hàn: bên cạnh là tác giả nói chớ có ném đá Hàn tội nghiệp mà)
Nghĩ đến đây Lâm Bảo Nhi liền âm thầm hối hận, mình có phải đã ra tay hơi quá trớn . . . . . . Các nàng kỳ thật đối xử với mình cũng không có nhiều ác ý, nếu thật sự nháo ra chuyện thì nên làm gì bây giờ?
“Phốc!”
Trong khi Lâm Bảo Nhi còn miên man suy nghĩ, Lục Thiên Mặc ở phía sau nàng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, máu tươi màu đỏ sậm bắn lên người của Lâm Bảo Nhi.