” Ui da! Ngươi mưu sát ta hả?”
Lâm Bảo Nhi chật vật đứng lên, vẻ mặt tức giận nhìn Tư Đồ Lăng An” Ngươi tiểu tử thối, tuyệt đối là cố ý.”
Tư Đồ Lăng An bày ra bộ dáng không liên quan tới mình, nhàn nhã dựa vào cây đại thụ bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười giống y như hồ ly “Là ngươi muốn ta thả ngươi xuống, tuy rằng ở đây hoang tàn vắng vẻ nhưng ta cũng không muốn bị người hiểu lầm là sắc lang. Phải biết rằng bị người khác hiểu lầm là chuyện rất không tốt.”
“Ngươi.. giả bộ hay lắm” Lâm Bảo Nhi cắn răng, cố sức nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn “Tư Đồ Lăng An, ta nhớ kỹ ngươi, thù này không báo thì ta sẽ không là Lâm Bảo Nhi!”
Nói xong Lâm Bảo Nhi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ Lăng An.
“Hóa ra ngươi gọi Bảo Nhi” Tư Đồ Lăng An vẻ mặt vô hại tiến về phía Lâm Bảo Nhi “Tên rất hay, Bảo Nhi, Bảo Nhi! Bảo Nhi, Bảo Nhi!”
“Uy, ngươi có thể để cho ta yên không?”
“Hảo hảo hảo!” Tư Đồ Lăng An liên tiếp nói ba tiếng hảo, “Chúng ta tiếp tục đi thôi!”
Lâm Bảo Nhi không để ý tới hắn, thẳng tiến bước về phía trước, mặc dù có ánh trăng màu bạc thản nhiên từ bầu trời chiếu sáng thế nhưng cây cối trong rừng cành lá tươi tốt chặn gần hết ánh trăng, vì vậy mà tầm nhìn của Lâm Bảo Nhi vô cùng hạn hẹp.
Nàng cứ như vậy bước thấp bước cao có chút lảo đảo chậm rãi đi về phía trước, không cẩn thận liền bị một vật gì đó dưới chân ngáng chân té xuống.
“Ai nha!”
Cả người Lâm Bảo Nhi quỳ rạp trên mặt đất kêu to vì đau, bực mình, sao hôm nay nàng lại xui thế này?
Tư Đồ Lăng An vẫn đi ở phía sau dừng lại, thản nhiên nhìn nàng, trên mặt manh theo ý cười khó nén được.
“Ngươi không sao chứ? Ta đỡ ngươi?”
“Không cần! Giả hảo tâm!” Lâm Bảo Nhi bỉu môi, gian nan từ dưới đất đứng lên, trải qua hai lần ngã làm cho người nàng dính đầy bùn đất, toàn thân chỗ nào cũng đều đau nhức, quan trọng là … lần ngã này hình như là đã bị trật cổ chân.
Nàng thật nhẹ nhàng giật giật chân trái, “Ui da” bản thân nhịn không được khẽ kêu một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn, hai hàng lông mày tinh tế cũng dính chặt vào nhau.
“Ngươi làm sao vậy? Bị trật chân à?” Tư Đồ Lăng An thu hồi bộ dáng tươi cười “Ngồi hẳn xuống đây để ta nhìn thừ.”
Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, muốn từ chối nhưng rốt cuộc không nói gì, một nam nhân thích nàng thì chẳng lẽ còn hại nàng sao? Nghĩ tới đây nàng trái lại mỉm cười.
Tư Đồ Lăng An vô cùng nhẹ nhàng đỡ Lâm Bảo Nhi ngồi xuống tảng đá kế bên, mượn đỡ ánh trăng mờ mờ, hắn cẩn thận đem bàn chân ngọc ngà của nàng cầm trong tay, đồng thời nhẹ nhàng cởi giầy của nàng ra.
Trên bàn chân trắng nõn không tỳ vết có một vệt màu đỏ thẫm cũng không rõ lắm.
“Hoàn hảo, không có gì đáng ngại”Tư Đồ Lăng An mỉm cười nhìn nàng “Hay là để ta cõng ngươi đi tiếp”.
“Không nên!” Lâm Bảo Nhi trả lời dứt khoát “Ngươi đừng mơ tưởng mượn cơ hội này chiếm tiện nghi của ta.”
“Vậy đêm nay cũng không cần đi về, qua đêm trong rừng cây là được rồi” Tư Đồ Lăng An cố ý nói lớn tiếng, hắn nghĩ rằng như vậy nàng sẽ không cự tuyệt ý tốt của mình, dù sao thì cũng không có bao nhiêu nữ hài tử chịu qua đêm trong hoàn cảnh này.
Ai dè Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên nháy cặp mắt to rồi cười “Khanh khách” nói “Tốt!.
Nàng duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng múa may hai phía “Dã ngoại đóng quân ngoài trời nha! Đêm nay ánh trăng tuy rằng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thế nhưng ánh sao cũng lóng lánh vô cùng. Không khí ở đây trong lành, môi trường tươi đẹp, thật là lựa chọn không tồi. Nhưng mà, nhóm lửa nướng thịt thì là công việc nam nhân nên làm.”
Tư Đồ Lăng An sửng sốt, sau đó hiểu rõ cười, đây mới là nữ tử hắn coi trọng, vĩnh viễn ngoài dự kiến của hắn.