Ngự thiện phòng.
“Lâm tổng quản, chính là ở đây.” Tiểu Phúc tử mang Lâm Bảo Nhi đi tới cửa ngự thiện phòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay “Tất cả mọi người qua đây một chút, vị này chính là Lâm tổng quản, tiệc tối ngày hôm nay tất cả sự tình đều là hắn phụ trách. Các ngươi nhất định phải tích cực phối hợp, biết chưa?”
“Lâm tổng quản hảo!” hơn ba mươi cái tiểu thái giám trong ngự thiện phòng lập tức tiến lên phía trước, hướng về phía Lâm Bảo Nhi cung kính cuối đầu.
“Hảo! Mọi người hảo!” Trên mặt Lâm Bảo Nhi vẫn mang theo mỉm cười nhưng trong lòng có một loại cảm giác lâng lâng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chỉ huy nhiều người như vậy, huống hồ còn muốn chuẩn bị yến hội buổi tối trọng yếu như vậy, lần này nhất định phải phát huy hết tài năng.
“Được rồi, từ giờ cách yến hội còn có mấy canh giờ thôi, các ngươi trước đem thực đơn tiệc tối ngày hôm nay cho ta xem thử, ta nhìn xem coi có cái gì sơ suất hay không!” Lâm Bảo Nhi tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn một tiểu thái giám bưng trà lên cho nàng, quay ssang người bên cạnh phân phó trước.
“Vâng! Lâm tổng quản!” Một tiểu thái giám vóc dáng nhỏ nhắn, trắng trẻo sạch sẽ cung kính cầm trang giấy đi tới bên cạnh Lâm Bảo Nhi,”Đêm nay yến hội tổng cộng có tám mươi tám món ăn chính cùng hai mươi loại bánh ngọt,…”
“Phốc. . .” Trà trong miệng Lâm Bảo Nhi tất cả đều phun ra, “Tám mươi tám loại?” Nàng chìa tay lau lau vạt áo dính ít nước trà, “Hiện tại chuẩn bị được bao nhiêu rồi?”
“Nguyên liệu đã chuẩn bị xong hết! Lúc nào làm…còn chờ nghe ngài chỉ thị!”
“Kia còn chờ cái gì!” Lâm Bảo Nhi từ ghế ngồi nhảy dựng lên,”Các đồng chí thân ái của ta! Hiện tại nhanh chóng tiến hành đi! Các ngươi phụ trách món chính, về phần bánh ngọt này….Ta muốn nghiên cứu thêm một chút!”
“Vâng!”
Lâm Bảo Nhi ra lệnh một tiếng, toàn bộ ngự thiện phòng lập tức khí thế ngất trời nổi dậy….
Chỉ chớp mắt đã tới thời gian tiệc tối, Lâm Bảo Nhi xoa xoa mồ hôi trên trán mồ hôi trên trán, hoàn hảo, mọi người ngự thiện phòng rất, tất cả đồ ăn đều làm tốt,hơn nữa nàng cũng thử qua từng cái một, sắc hương vị đều đầy đủ. Tròn tám mươi tám đạo đồ ăn nha, mỗi món đồ ăn nếm một chút, nàng hiện tại ăn no tới muốn nôn.
“Được rồi! Một hồi nhớ kỹ phải theo trình tự dâng đồ ăn, không cần làm lộn xộn! Ta đi ra ngoài hít thở không khí!”
Rốt cuộc cũng được rãnh rỗi, Lâm Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, chậm rì rì tiêu sái bước ra ngự thiện phòng.
Nàng cần vận động, cần lập tức giảm thiểu năng lượng thừa trong cơ thể.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối thui, Lâm Bảo Nhi cũng không biết mình đi bao lâu, thẳng đến khi nàng cảm giác khí lực đều muốn hao hết, nàng muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, thế nhưng …vì lúc nãy không nhìn kỹ đường, nàng hiện tại… lạc đường rồi.
“Bực mình thật!” Lâm Bảo Nhi vừa đi vừa cảm thán, bất tri bất giác đã đi tới bên cạnh một cái ao, tuy rằng sắc trời đã tối, mặt trời đã xuống núi rồi, thế nhưng trên mặt nước sóng nước vẫn lấp lánh phản chiếu, lóe lên màu xanh mê người.
“Có vẻ như là rất sâu!” Lâm Bảo Nhi chậm rãi tới gần bên cạnh cái ao, nước ao trong suốt chiếu ra nàng dung mạo thanh lệ…. Tất cả trước mắt chậm rãi mơ hồ.., Không xong! Nàng có chút chóng mặt, giữa lúc Lâm Bảo Nhi muốn xoay người rời khỏi, phía sau lưng bỗng nhiên bị người dùng bị người dùng đẩy mộ cái —–
“Bùm”
Trong nháy mắt trước khi rơi vào trong nước Lâm Bảo Nhi theo bản năng quay đầu, nàng thấy được thân ảnh một người vội vã rời đi – người kia trên người ăn mặc y phục cung nữ, bóng lưng nhìn rất quen mắt.
Rốt cuộc là ai?
Hiển nhiên nàng đã không có nhiều thời gian lo lắng, bởi vì nước ao đã chậm rãi vượt qua cổ của nàng.