Thời gian ba ngày thấm thoát lặng lẽ trôi qua, mà tin tức của Phong Thập Nhất một chút cũng không có.
Lâm Bảo Nhi nhịn không được âm thầm lo lắng hẳn lên, vì tính mệnh Tư Đồ Lăng An và cũng vì an toàn của Phong Thập Nhất.
Ban đêm hôm nay, khách điếm hình như an tĩnh đặc biệt. Mở rộng cửa sổ chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch kêu bên ngoài, không còn âm thanh gì khác.
An tĩnh đến mức khác thường.
Lâm Bảo Nhi nghiêng người ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn gốc đại thụ trong viện, trong đầu không kềm được cứ miên man suy nghĩ–
Phong Thập Nhất chắc không có sao chứ?
Làm sao có chuyện được chứ? Nàng lắc đầu, mạng tên kia rất lớn, sẽ không sao. Thế nhưng…..
Gió đêm thổi qua ngọn cây, bóng cây lắc lư, chuyển động hư ảo. Trong bức tranh mờ ảo kia bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh nhìn hơi quen mắt.
Lâm Bảo Nhi dụi dụi mắt, thân ảnh kia càng ngày càng gần, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng thấp thoáng trên người hắn rất mông lung, Lâm Bảo Nhi thấy miệng hắn hơi nhếch hiện ra một nụ cười quỷ dị.
Phong Nam An.
Hắn mặc áo choàng so với ánh trăng còn muốn trắng bạc hơn, cặp con ngươi hắc sắc tràn đầy tín hiệu nguy hiểm.
“Chào soái ca, đã lâu không gặp!” Lâm Bảo Nhi dựa phía trước cửa sổ, nhìn phía hắn nháy mắt mấy cái, cười cười nói “Không lẽ ngươi tới đây vì muốn gặp ta à? Nhanh như vậy đã nhớ ta sao?”
” Đúng vậy, ta đây rất nhớ ngươi!”
Dáng cười tà mị của Phong Nam An chậm rãi lớn dần,” Nhưng mà có nhớ ngươi cũng kém xa Nam Lạc, hắn thế nhưng nhớ ngươi muốn chết rồi.”
” Thập Nhất…” Vẻ mặt Lâm Bảo Nhi đang ung dung trong nháy mắt bị căng thẳng thay thế “Phong Nam An, ngươi đã làm gì hắn? Hắn là đệ đệ của ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi là người không có nhân tính sao?”
“Nhân tính? Là cái gì? Giá trị bao nhiêu tiền?” Phong Nam An cười lạnh, “Cái thứ vô dụng đó ta quăng đi lâu rồi. Nhưng mà ta nghĩ ngươi hẳn là vẫn còn nhỉ?” Hắn chậm rãi tiêu sái đến phía trước cửa sổ, đứng nhìn xuống lạnh lùng “Muốn gặp hắn thì đi cùng ta.”
Lâm Bảo Nhi âm thầm nắm chặt tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay đau tận tim, vết đỏ sẫm ở lòng bàn tay lan tràn. Rốt cuộc có nên tin hắn không?
“Làm sao vậy? Ngươi đang sợ? Hay là đang nghi ngờ?” Phong Nam An nhìn khuôn mặt Lâm Bảo Nhi từ từ trắng bệch, nhịn không được cười nhạt lần thứ hai, “Ta còn tưởng cảm tình thầy trò hai người tốt lắm, hóa ra — cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Làm sao ta biết rằng ngươi không gạt ta?” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn gần Phong Nam An “Trừ phi ngươi có thể đưa ra chứng cứ khiến ta tin hắn đang trong tay ngươi.”
“Chứng cứ? Ta không có! Ngươi không tin thì thôi, ai, đáng tiếc đệ đệ phong hoa tuyệt đại kia của ta chỉ sợ là không qua được đêm nay.”
Phong Nam An tà tà liếc nhìn Lâm Bảo Nhi “Ngươi nếu không chịu đi gặp hắn lần cuối thì ta cũng không ép, ta đi rồi thì đừng hối hận. Nói xong hắn xoay người dứt khoát, chậm rãi đi ra ngoài.
“Chờ một chút!”
Lâm Bảo Nhi lo lắng chạy từ trong phòng ra, thở hổn hển ngăn trước người Phong Nam An.
“Mang ta đi gặp hắn.” Giọng điệu của nàng vô cùng kiên định.
Phong Nam An đắc ý cười cười “Đi theo ta.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi khách điếm, trên con đường tối thui chỉ nghe thấy hai tiếng bước chân không đồng nhất….
Không biết đi bao lâu, Phong Nam An dừng lại trước cánh cửa ở một chổ hẻo lánh. Ở đây tràn ngập sương mù màu da cam, trong không khí đầy mùi máu tanh gay mũi. Dạ dày Lâm Bảo Nhi bỗng chốc co thắt.
“Ọe…” Cố nén cảm giác muốn ói, Lâm Bảo Nhi nhìn sang Phong Nam An bên cạnh “Nơi này là chỗ nào?”
“Thế giới cực lạc.”
Trong đêm đen đôi mắt Phong Nam An dị thường sáng tỏ, đôi con ngươi sâu hình như có hai luồng hỏa diễm màu tím đang bốc cháy, trong hỏa diễm tràn đầy oán hận….
Thân thể Lâm Bảo Nhi đơn bạc giữa gió đêm mà run lên.
“Vào đi!” Phong Nam An nhẹ nhàng đẩy ra đại môn màu đỏ thắm, trong nháy mắt đại môn mở rộng, Lâm Bảo Nhi sững sờ tại chỗ, nét mặt lập tức đông lại.
Toàn bộ bị một mảng thực vật đỏ tươi dày đặc vây quanh, mày đỏ tới vậy cho dù là ban đêm cũng đủ để đau nhói con mắt bất luận kẻ nào.
Thi thể không hoàn chỉnh nằm lung tung ở trên chỗ đám cây, từ lâu đã không thể nhận rõ màu sắc đó là do máu hay do lá màu đỏ.
“Oa!” Lâm Bảo Nhi rốt cuộc không nhịn được ói ra.
“Thấy sợ hãi sao?” Giọng nói Phong Nam An bỗng nhiên trầm thấp hẳn, “Những … này đều chẳng là gì, đương nhiên nếu như ngươi muốn chạy đi thì ta sẽ không ngăn ngươi.”
Lâm Bảo Nhi xoa xoa môi, nhìn một chút thi thể trên mặt đất đều là nam tử còn trẻ tuổi, tình trạng chết khác nhau, thân thể không trọn vẹn.
“Là ngươi làm việc này sao? Ngươi đúng là coi mạng người như cỏ rác!” Lâm Bảo Nhi bất bình quay sang Phong Nam An hát lớn lên.
“Xuỵt.” Phong Nam An nhẹ nhàng đưa tay đặt lên môi Lâm Bảo Nhi “Không được lớn tiếng như vậy, nếu như đáng thức Quỷ Hồn đang ngủ say trong viện này dậy thì không tốt đâu.”
“Ngươi!” Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn hắn, sau lưng thấy lạnh cả người, Phong Nam An này quả nhiên là người điên.
“Sợ rồi hả? Năm năm trước, trong viện này đã chết tròn ba trăm người” Ánh mắt Phong Nam An nhìn vào hư không, trên mặt là vẻ mặt mang theo hồi ức,”Tròn ba trăm võ lâm cao thủ, tất cả đều chết ở chỗ này, mà giết chết bọn họ chỉ có một người, ngươi biết là ai không?” Phong Nam An quay đầu, nhìn chằm chằm Lâm Bảo Nhi.
Loại ánh mắt này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung ‘ hung thần ác sát’.
Lâm Bảo Nhi nhịn không được giật giật thân thể, run giọng hỏi “Không lẽ là ngươi.”
“Là Phong Nam Lạc, hảo đồ đệ của ngươi!” Phong Nam An gần như điên cuồng hét vào mặt Lâm Bảo Nhi.
Thập Nhất?
Lâm Bảo Nhi giật mình ôm chặt miệng, làm sao có thể? Phong Nam An này quả nhiên không minh mẫn, Phong Thập Nhất mà làm ra được việc này ư? Hắn là một đầu bếp mà, một người đầu bếp keo kiệt, một người đầu bếp thích khóc, một người đầu bếp có chút ẻo lả….
Thân thể Lâm Bảo Nhi có chút lay động, tất cả trước mắt chậm rãi trở nên mơ hồ.
“Có phải rất khó tin không?” Giọng nói Phong Nam An như ác ma lần thứ hai xuất hiện bên tai Lâm Bảo Nhi, ” Sau trận đánh năm năm trước, ở đây đã thành cấm địa mà người trong giang hồ nói tới, cũng từ ngày đó Phong Nam Lạc uy hiếp võ lâm đã mất tích, không ai biết hắn đi đâu, thậm chí có rất nhiều người ngay cả dáng vẻ của hắn cũng không biết, thế nhưng ba chữ Phong Nam Lạc này đã thành ác mộng của toàn bộ võ lâm” Âm vựa của Phong Nam An càng ngày càng cao, đã tròn năm năm, hôm nay lần thứ hai nhắc tới chuyện năm đó, trong lòng hắn vẫn còn thấy sợ hãi như xưa.