“Uyển phi nương nương đến!”
Ngay lúc này ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, Tư Đồ Uyển cước bộ mềm mại tiêu sái tiến vào mang theo Thanh nhi cầm một túi thuốc bổ lớn.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng! Thỉnh an hoàng hậu nương nương!” Uyển phi đi tới bên giường dịu dàng cúi đầu.
“Nô tài thỉnh an nương nương”
Lâm Bảo Nhi bên cạnh cũng lập tức thỉnh an Uyển phi, thuận tiện dùng khóe mắt quan sát đánh giá kỹ lưỡng nữ nhân với lời nói nhỏ nhẹ này.
Mắt phượng mày ngài, mặt như thêu hoa, eo nhỏ uyển chuyển, yểu điệu hấp dẫn.
Quả nhiên có đủ tiềm chất làm hồ ly tinh, nhăn mày hay tươi cười đều lộ ra vẻ quyến rũ tê lòng.
“Tỷ tỷ, đây là một ít tâm ý của muội muội,” Tư Đồ Uyển ý bảo Thanh nhi đem thuốc bổ đặt vào trên bàn “Tỷ tỷ thân thể có khỏe không?”
“Hoàn hảo!” Hoàng hậu cười cười, “Đa tạ Uyển muội muội quan tâm.”
“Tỷ tỷ khách khí quá! Muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, trước đây…”
“Chuyện trước đây đều là quá khứ” hoàng hậu kéo tay Tư Đồ Uyển, “Hiện tại thân thể ta không có thuận tiện, vẫn mong muốn muội muội có thể thay ta hảo hảo chiếu cố bệ hạ!”
“Đó là tự nhiên!” Tư Đồ Uyển nhìn nhìn Lục Thiên Diệc ôn nhu cười cười….
Cảnh tượng này bề ngoài thật đúng là hoà thuận vui vẻ! Bất quá…. Con ngươi Lâm Bảo Nhi đảo một vòng, Tư Đồ Uyển nhất định là chồn cấp gà chúc tết, không nhìn thấy chút hảo tâm nào, sau này nhất định phải nhắc nhở nương nương mới được.
“Được rồi! Thời gian cũng không còn sớm!” Lục Thiên Diệc đứng dậy, nhìn nhìn hai người ái phi “Đêm nay trẫm tại Kim Hoa cung thiết yến, là để chúc mừng tướng quân thắng trận, Tư Nhụy, Uyển nhi, các ngươi đêm nay cũng phải tham gia, hiện tại cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi.”
“Tạ ơn bệ hạ quan tâm!”
Lục Thiên Diệc đi rồi, Tư Đồ Uyển cũng cáo từ. Mà hoàng hậu bởi vì có chút uể oải đem tất cả mọi người kêu đi ra ngoài, một mình nghỉ ngơi.
“Lâm tổng quản!” Mới bước ra cửa An Bình Cung thì Lâm Bảo Nhi đã bị một tiểu thái giám lạ mắt gọi lại.
“Nô tài là Tiểu Phúc tử bên người hoàng thượng,” Tiểu Phúc tử hướng về phía Lâm Bảo Nhi cười cười, “Bệ hạ hiện tại ở ngự thư phòng, thỉnh Lâm tổng quản đi qua.”
“Tốt! Bất quá. . .” Lâm Bảo Nhi sờ sờ bụng, “Ta phải đi nhà xí trước, ngươi về trước phục mệnh đi, ngự thư phòng ta biết ở nơi nào.”
“Vậy nô tài trước hết xin cáo lui.”
Không biết tiểu hoàng đế tìm ta làm cái gì? Lâm Bảo Nhi từ trong nhà xí đi ra, vừa đi vừa miên man suy nghĩ, kết quả là không để ý có người phía trước mà vừa vặn đụng phải, cả người đều nhào vào trong lòng đối phương.
“Uy! Ngươi đi đường không có mắt hả!” Lâm Bảo Nhi phẫn nộ ngẩng đầu lên.
Mặt trời giữa trưa rất là chói mắt, thế nhưng…Có chói mắt hơn nữa cũng không sáng chói bằng nam nhân ngay trước mắt —-
Mái tóc dài màu bạc không gió mà tự múa, đôi mắt màu hổ phách sáng như ánh sao, ánh mặt trời đảo qua trên mặt hắn, lưu lại một chút vẻ thất sắc.
“Ngươi. . .”
Hai người hầu như là sửng sốt cùng lúc, vẫn là Lâm Bảo Nhi phản ứng nhanh hơn, lui về phía sau hai bước ly khai sự ôm ấp của nam tử kia.
“Ngươi là. . .” Lâm Bảo Nhi nhìn một chút trang phục nam tử, trường bào màu tím thon dài trên người càng có vẻ thần bí cao quý, một người nam nhân như vậy, thân phận tuyệt đối không đơn giản.
“Vừa rồi thực sự là ta không có ý tứ, ta bước đi không cẩn thận!” Lâm Bảo Nhi lập tức thay một bộ mặt tươi cười ngây thơ, bởi vì trực giác nói cho nàng, nam nhân này nàng đắc tội không nổi.
“Không có việc gì!” Nam nhân kia bình tĩnh cười, ánh mắt vẫn không có ly khai khuôn mặt Lâm Bảo Nhi, “Ngươi tên là gì? Là người mới tới?”
“Nô tài Lâm Tiểu Bảo!” Lâm Bảo Nhi vẫn duy trì chiêu bài mỉm cười, “Nô tài mới vừa vào cung không lâu, hiện tại làm việc trong An Bình Cung, không biết ngài…”
“Ai nha! Lâm tổng quản ngươi thế nào còn ở nơi này?” Tiểu Phúc tử không biết từ nơi nào đột nhiên xông ra, “Hoàng thượng còn đang chờ. . .” Thấy Lâm Bảo Nhi đối diện nam nhân kia, Tiểu Phúc tử sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Lạc. . . Lạc thân vương!”