Editor: Họa Đến Vô Tình
“Tuấn mỹ?” Đoàn Cẩm Sơ nghe thế, mi giác co rút, không khỏi đề cao âm điệu.
Khúc Đại Hưng lại bị dọa hoảng sợ, quơ quơ thân thể mở miệng nói nhỏ: “Không phải như vậy sao? Ta vào cung nhiều năm như vậy, coi như là duyệt mỹ vô số, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của Đoàn công tử, cũng không nhịn được than thở! Chẳng qua là. . . . . . . .có hơi chênh lệch chút ít vẻ đẹp âm nhu của nữ nhân!”
“Ách. . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ bị nghẹn lại, như vậy, không khỏi nghi ngờ không dứt, chủ nhân trước của khối thân thể này muốn nữ giả nam trang để làm gì? Cư nhiên bây giờ còn để lại một thân phận thái giám cho nàng, gọi nàng. . . . . . . Cực kì muốn chết!
Ngây người một hồi, rồi nhìn xung quanh một phen, Đoàn Cẩm Sơ thuận miệng hỏi: “Ta ở gian phòng này sao? Là một mình ta ở sao?”
“Tiểu Thuận tử mới vừa rồi vào đây là ở cùng phòng với ngươi.” Khúc Đại Hưng kiên nhẫn đáp.
“Cái gì? Ta và thái giám kia ở cùng nhau?” Đoạn Cẩm Sơ không nhịn được nghẹn ngào, một ngón tay chỉ vào rèm, không thể tin hỏi: “Vậy hắn ở nơi nào?”
Mặt của Khúc Đại Hưng co quắp, vội làm động tác chớ lên tiếng, chỉ chỉ giường dưới người nàng: “Giường này a! Ban đầu là có bốn người, gần đây điều đi hai người, cho nên còn lại ngươi và Tiểu Thuận tử!”
“Ta nhổ vào! Cư nhiên để cho ta cùng thái giám kia ngủ chung một giường!” Đoàn Cẩm Sơ thấp tiếng nói, vẫn là vẻ mặt không thể nhịn được nữa!
“Đoàn công tử, ngươi trước ủy khuất một chút, ngươi vừa vào cung không bao lâu, chỉ là thái giám làm chuyện vặt, theo như quy củ chỉ có cấp bậc từ chấp sự trở lên mới có thể ở một mình một gian phòng, ta cũng là không có biện pháp, Lý công công kia đối với việc ngươi cùng Tiểu Thuận tử hai người ở cùng một gian rất bất mãn, vẫn muốn chen Tiểu Lâm tử bên cạnh hắn vào, là ta ngăn được, cho nên, nhịn một chút! Lúc trước ngươi cũng nói không sao, có thể nhịn đó a!” Khúc Đại Hưng nói.
“Ta. . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ quả thật không phản bác được nữa rồi, cực kì cực kì nghĩ muốn đập đầu chết! Ông trời thật sự là đang đùa giỡn nàng a! Sụp đổ một lát, lại chợt nhớ đến một chuyện, không khỏi trợn to hai mắt, “Khúc công công, ngươi nói là ta từ trong tay đạo phí cứu ngươi ra? Ta. . . . . .ta có bản lĩnh đó sao?”
Khúc Đại Hưng biểu tình càng sụp đổ, “Đoàn công tử, ngươi biết võ công a, ngươi cũng không còn nhớ sao?”
“Quên, quên!” Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình lắc đầu.
Khúc Đại Hưng không nhịn được lại thở dài một tiếng, “Nếu như có cơ hội xuất cung, để cho đại phu xem ngươi đi, ta xem đại khái trong đầu đã bị thương rồi! Thời điểm Tiểu Xuyên tử đưa ngươi trở lại, cũng không nói gì, chỉ nói là ngươi té xỉu ở ngoài hành lang Vĩnh Lạc cung.”
“Tiểu Xuyên tử? Cũng là thái giám sao? Là hắn đưa ta về?” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy a.” Khúc Đại Hưng gật đầu một cái.
“A, Tiểu Xuyên. . . . .”
“Khúc công công!”
Âm thanh Tiểu Thuận tử ở ngoài cửa vang lên, cắt đứt lời nói của Đoạn Cẩm Sơ, Khúc Đại Hưng hướng nàng nhẹ nhàng lay động đầu, bất kể nàng có hiểu ý tứ của hắn hay không, liền lớn tiếng nói: “Bưng chậu nước vào đi!”
“Dạ!”
Tiểu Thuận tử đi vào, đem chậu nước để ở trên bàn, chọn một cái khăn sạch sẽ bỏ vào nước, lại mở tủ lấy một bộ đồ thái giám ra ngoài, cầm đến bên giường để xuống, nói: “Tiểu Sơ tử, cung phục của ngươi một bộ đã dơ bẩn, một bộ lại ướt, trước hết đem cung phục mới của ta thay đi! Bộ đồ bẩn kia ta sẽ đem ngâm nước, một lát ta giặt cho ngươi, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ăn cơm, ta sẽ đem cơm đến cho ngươi!”
Đoàn Cẩm Sơ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt quan sát thái giám đang đứng trước mặt nàng, thoạt nhìn đại khái hơn hai mươi tuổi, diện mạo đoan chính, da có hơi đen, lúc mở miệng nói, lộ ra hàm răng trắng noãn, mắt thật to, thấy nàng nhìn hắn, lại có chút không tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, nói: “Ngươi vội vàng lau đi, nếu không nước sẽ lạnh!”
Dứt lời, hướng Khúc Đại Hưng cúi thấp đầu, “Nô tài đi ra ngoài trước.”
“Ta cũng đi ra ngoài, ngươi mau mau lau đi!”
Khúc Đại Hưng liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, dẫn đầu đi ra ngoài