Sống chết, dường như phụ thuộc vào suy nghĩ của Sở Vân Hách !
Vậy mà, trên gương mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh như nước, đôi mắt đen một kia vẫn lạnh lùng vô tình, nhìn nàng giống như nhìn một người xa lạ, im miệng không nói. "Ngươi. . . . . . Ngươi cũng muốn mang ta cho. . . . . . Chó ăn? Đoàn Cẩm Sơ chua chát lên tiếng hỏi, trong mắt không thể tin nhưng mà rõ ràng như vậy, đôi môi nhẹ run, gắt gao nhìn hắn.
Mà đáp lại nàng, chỉ có sự trầm mặc. . . . . .
Cứ chờ mãi rồi thất vọng, lại từ thất vọng đến tuyệt vọng, quá trình ấy gian nan làm sao , rốt cuộc, nàng xác định hắn sẽ không mở miệng cứu nàng một mạng, tâm như bị lưỡi dao sắc bén chém thành hai nửa, máu tuôn đầy chói mắt. . . . . .
"Ha ha. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên cười, chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp tươi cười kia, không kịp khuynh quốc nhưng cũng khuynh thành, xinh đẹp làm cho người ta hoảng sợ. . . . . . Chẳng qua là, trong mắt đầy chán nãn. . . . . . Nhìn hắn, nàng gằn từng tiếng, "Bát Vương gia, ngươi nói không sai, ta chính là một nô tài xu nịnh nịnh hót , cố bám vào chủ tử để trèo lên cao, ta làm sao có thể lại thích ngươi?"
"Mang xuống!” Ba chữ lạnh như băng, hẳn là xuất từ trong miệng Sở Vân Hách dù hắn không mở miệng, hắn đột nhiên lên tiếng, đột nhiên ra lệnh, cuối cùng là tuyệt tình, làm trong lòng Đoàn Cẩm Sơ run lên, trong đầu như có gì đó nổ tung “oanh” một tiếng, tâm thần hoảng hốt, lảo đảo ngã quỵ xuống một bên. . . . . .
Bàn tay Sở Vân Hách bên dưới bàn chợt nắm chặt, càng lúc càng gấp, nhưng trên mặt không thể hiện bất kỳ điều gì, con mắt vẫn sắc lạnh như cũ. . . . . .
Đoàn Cẩm Sơ không ngã quỵ xuống, bởi vì hộ vệ đã giữ nàng lại, sau đó lại bị dắt ra ngoài, bên tai, mơ hồ đã nghe tiếng chó sủa, rõ ràng, vang dội. . . . . .
Sở Vân Trạch cùng Sở Vân Tình liếc mắt nhìn nhau, hai người đều kinh ngạc không thôi, vừa mới dưới lầu thấy Sở Vân Hách đối với Đoàn Cẩm Sơ rất quan tâm, khiến cho tất cả bọn họ đều nghĩ là Sở Vân Hách thích nam sắc, dĩ nhiên trong lòng có chút khác thường, cho nên nhất thời nghĩ tới là phải xử tử tên thái giám này, trực tiếp đưa Sở Vân Hách trở về chính đạo, ai ngờ giờ phút này, hắn lại. . . . . . Điều này xãy ra ngoài dự liệu của bọn họ! Quả thật là. . . . . . Nóng lạnh thất thường a!
Vẻ mặt Sở Vân Lan sâu xa khó dò, làm cho người ta không nhìn ra điều hắn đang nghĩ, đôi môi đóng chặt lại, cho đến khi Đoàn Cẩm Sơ hoàn toàn bị mang đi ra ngoài không thấy bóng dáng, đột nhiên cất cao giọng nói: "Dạ Tinh! Quay lại!"
Nghe vậy, Sở Vân Trạch bỗng dưng ngước mắt, hơi có chút giật mình nhìn về phía Sở Vân Lan, nhất thời không hiểu tại sao hắn lại quyết định bỏ qua cho tên thái giám tuyệt sắc này?
Sở Vân Tình nhấp môi một cái, lắc đầu, bưng ly rượu trước mặt lên uống một hớp.
Nhưng mà, trong mắt Sở Vân Hách thoáng hiện qua một ánh sáng, chứa đậm lãnh ý, trong chớp mắt, lại khôi phục gương mặt lạnh nhạt cùng thẩn thờ.
Bị mang về một lần nữa, Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình nhìn Sở Vân Lan, không biết ý của hắn là gì, trong ánh mắt lựa chọn bỏ qua gương mặt kia, nàng một chút cũng không muốn nhìn lại hắn!
"Tiểu Sơ Tử, đã biết tội chưa?" Sở Vân Lan thản nhiên hỏi, khóe môi còn nâng lên nụ cười đắc ý.
"Nếu như An Bình Vương gia muốn đạt tới hiệu quả là làm cho ta sợ ngươi, như vậy, chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công rồi!"
Đoàn Cẩm Sơ thản nhiên cười, bình tĩnh nói:
"Từ nhỏ Vương gia người chính là chủ tử, địa vị cao cao tại thượng, là chúa tể có thể tùy ý nắm mệnh của nô tài , mà ta, nếu đã bất hạnh làm nô tài, đành phải chấp nhận, nhưng làm cho cho ta sợ ngươi, chẳng qua là sợ thân phận cùng quyền lợi của ngươi, chứ không phải là sợ con người này của ngươi!"