Gió đêm quất vào mặt, thổi sợi dây đỏ trên mũ đung đưa trái phải, Đoàn Cẩm Sơ đưa tay xoa nhẹ mắt, ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn Sở Vân Hách đang trầm ngâm suy nghĩ, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, sườn mặt của hắn rất là đẹp, hàng lông mày rậm, môi hơi mỏng, ngũ quan hoàn mỹ gần như không có một chút khuyết điểm, chẳng qua là, sắc mặt kia. . . . . .
“Ai nha, ngươi mau mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, không thể lại cảm lạnh!” Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nghĩ đến hắn còn bệnh, vội vàng đứng lên nói.
“Không có sao, một chút bệnh ấy không tính là cái gì.” Sở Vân Hách khẽ ghé mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ giọng nói.
“Nói bậy! Lúc nãy còn nóng rần lên!” Đoàn Cẩm Sơ tức giận trợn mắt, nhón chân lên, đưa tay sờ trán của hắn, chân mày buông lỏng một chút, “Hiện tại nhiệt độ mặc dù bình thường, vậy cũng không thể không xem ra gì, ngươi nhanh đi về, sáng sớm ngày mai còn phải tiếp tục uống thuốc, phải đợi đến khi bệnh hoàn toàn khỏi, mới có thể dừng thuốc, biết không?”
“Tiểu Sơ Tử. . . . . .” Thân thể Sở Vân Hách cứng đờ, ngẩn người nhìn Đoàn Cẩm Sơ thu tay lại, sau đó tức giận với hắn, ánh mắt kia ân cần, độ ấm của lòng bàn tay. . . . . . Hồi lâu, hắn nghe thấy mình đang nói, “Tiểu Sơ Tử, tại sao ngươi cùng với những thái giám khác không giống nhau?”~~Truyện chỉ đăng tại DDLQĐ~~~
Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, cau mày nói: “Tại sao phải giống nhau? Ta chính là ta, ta làm chính mình, không thể sao?”
“Có thể.” Sở Vân Hách nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay lên giúp Đoàn Cẩm Sơ chỉnh lại cái mũ hơi lệch, sau đó thu nụ cười lại, nghiêm mặt nói: “Tính tình này của ngươi, bổn vương có thể bao dung, nhưng ở trước mặt các chủ tử khác ngàn vạn lần phải thu lại, nếu không ngươi sẽ gặp nhiều thua thiệt. Nhớ kỹ không?”
“Ừ. . . . . Muốn thay đổi, tựa hồ rất khó a!” Đoàn Cẩm Sơ nghiêng đầu, rất là khó, nàng không đảm bảo được nàng có thể làm một nô tài uốn gối khom lưng, cho nên. . . . . . Giương lông mày lên, cười đùa nói: “Vậy nếu như ta xảy ra chuyện, ngươi sẽ cứu ta nữa sao?”
Nghe vậy, Sở Vân Hách ngẩn ra, sau đó lắc đầu, “Bổn vương có thể cứu ngươi một lần hai lần, nhưng không thể đúng dịp mà cứu ngươi tám lần mười lần.”
“Hì hì, xe tới trước núi tất có đường, dù sao ta cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, nói không chừng, ta rất nhanh chóng có thể. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nói đắc ý, đang đung đưa đầu đột nhiên dừng lại, lời nói cũng chợt ngừng lại, vội quay người qua chỗ khác, tát vô miệng, thầm mắng chính mình suýt tý nữa nói lỡ miệng. . . . . .
“Có thể làm gì?” Sở Vân Hách khôn khéo hỏi tiếp, không cho nàng tránh né.
“Hả.. . . . . Không có, không có như thế nào a, đúng rồi, ngươi. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ lắp ba lắp bắp che dấu, bỗng dưng nghĩ đến cuộc trò chuyện với Tiểu Xuyên Tử, vội quay người lại, tha thiết nói: “Bát đại gia, ngươi mau hung dữ với ta, ừ, tốt nhất là hù dọa cho ta ngất đi, nhanh lên một chút!”
Sở Vân Hách híp mắt lại, trầm giọng nói: “Tiểu Sơ Tử, đầu ngươi không được bình thường sao? Đang êm đẹp, bổn vương hung dữ với ngươi làm gì? Nói đến ngất, không phải hồi trưa ngươi đã ngất xỉu một lần sao? Trước sợ chết, hiện tại lại muốn chết, rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy?”>>>>DDLQD