Editor: luyen tran
Một thái giám, lại khiến cho đường đường một Vương gia tự mình đi tìm, chuyện này hình như, quá không hợp lý! Hơn nữa, thái giám này còn nằm chung giường với tên thái giám chết thảm kia....
Nhìn Sở Vân Hách bước trên hành lang, gương mặt cứng rắn của Lâm đại nhân có chút khác thường, kín đáo liếc về phía Nghiêm quản gia và các hạ nhân trong Bát Vương Phủ, thấy bọn họ nghiêm cẩn đứng tại chỗ, thái độ không hề ngạc nhiên, phục tùng cúi đầu, cung kính vô cùng.
Xem ra Bát Vương Phủ cũng không phải như người ngoài nói, chủ tử hèn yếu, hạ nhân lên mặt. Mà có lẽ Bát Vương gia cũng không yếu đuối bất tài như lời đồn đãi,....
Lúc đang suy tư, đột nhiên Sở Vân Hách trên hành lang lại quay đầu qua, vừa vặn bắt gặp, Lâm đại nhân lúng túng cúi đầu, chợt thấy Vương gia nhìn như vô dụng này cũng có khí thế sắc bén như vậy, chỉ liếc mắt một cái đã làm hắn không dám nhìn gần, thậm chí không tự chủ được muốn thuần phục.
Đẩy cửa đi vào, một loạt tiếng khóc rấm rứt lọt vào tai, Sở Vân Hách lo lắng, bước nhanh qua bình phong đi đến giường, lại thấy Đoàn Cẩm Sơ nằm bẹp trên giường khóc sướt mướt!
"Sơ nhi!"
Sở Vân Hách vội ngồi xuống, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ, lấy khăn gấm trong tay áo ra, vừa lau nước mắt cho nàng, vừa khẽ hỏi: "Sao lại khóc?"
"Vân Hách! Tiểu Thuận Tử ca chết rồi sao? Hắn chết thật rồi sao? Ta nghe lầm phải không?" đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ đẫm lệ mờ mịt hỏi, giọng hốt hoảng gấp gáp.
Sở Vân Hách chần chờ một chút, gật đầu nói: " Thống lĩnh Ngự Lâm quân Lâm đại nhân nói như thế, phụ hoàng tự tay viết lệnh, muốn dẫn nàng đi Đại Lý Tự thẩm tra, bởi vì ba canh giờ trước khi Tiểu Thuận Tử chết thì hắn ở phòng của nàng, sau đó cũng không trở về phòng mình, những chuyện này đều có nhân chứng."
"Sao có thể.... làm sao chết được? Hắn nói hắn phải rời khỏi hoàng cung, sao lại chết rồi? Là ai hại hắn! Là ai?" Đoàn Cẩm Sơ suy nghĩ rối loạn, bất chợt, trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì, tập trung nhìn chăm chú vào mặt Sở Vân Hách, giọng thê lương hỏi: "Vân Hách! Không phải chàng giết Tiểu Thuận Tử ca, đúng không? Chắc chắn không phải, đúng không?"
"Sơ nhi! Nàng hoài nghi ta?" giọng Sở Vân Hách bỗng dưng cao lên, vẻ mặt phảng phất thương tổn.
"Không! Không phải! Ta chỉ muốn nghe chàng nói! Chỉ cần không phải chàng là tốt rồi!" Đoàn Cẩm Sơ cuống quít lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy Sở Vân Hách, mới lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Nhưng chàng nói xem! Sao hắn lại chết! Ta không tin! Ta không tin!"
"Sơ nhi! Nàng đừng khóc! Nàng hãy nghe ta nói!" Sở Vân Hách đỡ nàng dậy, nâng mặt nàng lên, nhỏ nhẹ nói: "Sau khi nàng đi Đại Lý Tự! Bất luận bọn họ thẩm vấn nàng thế nào! Nàng chỉ trả lời rằng sau khi Ngự Lâm quân đi rồi Tiểu Thuận Tử ở lại một chút rồi đi ngay! Nàng cũng không biết gì khác! Hiểu không?"
"Ặc....!"
"Nhớ kỹ! Nhất định phải đặt mình ngoài cuộc! Đừng liên lụy vào chuyện gì!" Sở Vân Hách dặn dò cẩn thận.
Đoàn Cẩm Sơ đờ đẫn nhìn hắn, nước mắt lại chảy nhanh hơn: "Vân Hách! Chàng.... Chàng không phải đang giận sao? Chàng còn suy nghĩ cho ta! Chuyện này thật ra là bí mật không thể tiết lộ! Chàng.... Chàng....!"
"Ta biết! Ta đoán hắn chính là thích khách kia! Mà nàng không dám nói ra nguyên nhân cũng là vì bảo vệ hắn, đúng không? Hơn nữa hắn chạy trốn đến giường nàng, lúc đó nàng biết hắn là thích khách, giúp hắn đánh lừa Ngự Lâm quân, ta nói đúng không?" Sở Vân Hách tiếp tục lau nước mắt cho nàng, đôi mắt tinh tường nhìn chằm chằm nàng nói.
"Chàng.... sao chàng đoán được?" Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ngơ, ngạc nhiên nhìn Sở Vân Hách.
Sở Vân Hách cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm cẩn: "Sơ nhi! Ta thông minh hơn nàng tưởng gấp trăm lần! Chỉ là, ta nhắc lại lần nữa, Tiểu Thuận Tử không phải ta giết! Đến trưa nay ta mới nhận được tin từ Lộ Văn Minh! Mà thi thể Tiểu Thuận Tử đã được phát hiện từ sáng hôm qua! Nhưng ta muốn nói cho nàng biết, nếu hắn đã chết, ta sẽ không truy cứu! Nếu đêm đó hắn trốn khỏi cung, mà một khi ta biết là hắn ám sát phụ hoàng ta, ta phải giết hắn!"
"Vân Hách! Vậy.... Vậy chàng không muốn giết ta sao? Ta là đồng lõa đó! Ta giúp Tiểu Thuận Tử ca trốn thoát....!" đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ trợn to, lại ngây ngẩn một hồi, mới thì thào hỏi.
Sở Vân Hách hít sâu một hơi, liếc mắt qua, khàn giọng nói: "Sơ nhi! Biết nàng làm như vậy! Nói thật! Ta rất đau lòng! Phụ hoàng người.... Người lại đối đãi với ta không tốt, ta lại chán ghét người lần nữa, nhưng người cũng là thân sinh phụ thân của ta sinh ra ta nuôi dưỡng ta, may mắn phụ hoàng được trời cao phù hộ, nếu không....!"
"Vân Hách, thật xin lỗi.... Thật xin lỗi.... Là ta đáng chết, ta biết hoàng thượng là phụ thân của chàng, cho nên ta đối đãi với người như chính phụ thân ta, do ta quá cảm kích Tiểu Thuận Tử vì ta mà làm tất cả, ta quá ích kỷ. Chàng đừng tức giận, đừng đau lòng, ta đi tự thú, ta bao che thích khách, tội không thể tha, ta chấp nhận gánh chịu, chỉ mong chàng tha thứ cho ta....!"
Đoàn Cẩm Sơ nức nở nói xong đẩy Sở Vân Hách ra muốn xuống giường, Sở Vân Hách vội kéo nàng lại, cau chặt mày nói: "Nàng làm gì thế? Nàng không được hồ ngôn loạn ngữ (nói xằng nói bậy)! Sơ nhi! nàng nghe đây! Ta nói cho nàng nghe suy đoán của ta, chỉ để làm rõ ràng sự thật! Mặc dù ta đau lòng, nhưng có thể thông cảm hành vi của nàng! Hiện giờ phụ hoàng ta không sao, Tiểu Thuận Tử đã chết, ta không muốn truy cứu nữa! Giờ ta phải làm chuyện trọng yếu nhất đó là bảo vệ nàng!"
"Vân Hách! Chàng.... chàng chịu tha thứ cho ta sao?" Đoàn Cẩm Sơ rưng rưng, nước mắt lưng tròng, vội luống cuốn đưa tay lau đi.
"Ừ! Cho nên! Nàng cũng phải tin tưởng ta! Nhất định phải nhớ kỹ lời ta! Kiên quyết chắc chắn rằng sau khi Tiểu Thuận Tử rời khỏi phòng nàng, nàng ngủ ngay, cái gì cũng không biết, hoàn toàn không biết tại sao hắn chết, Tiểu Thuận Tử cũng không hề nói với nàng bất cứ chuyện gì khác thường, hiểu chưa?" Sở Vân Hách nghiêm túc lặp lại cho rõ.
"Ừ! Ta biết rồi!"
"Nếu Tiểu Thuận Tử chết thật! Vậy chuyện này sau lưng còn có người thao túng, nàng ngàn vạn lần cẩn thận, ta lập tức vào cung gặp phụ hoàng, yêu cầu dự thính khi thẩm vấn nàng, để tránh bọn Đại Lý Tự kia vì tra án tử mà dụng hình (tra tấn) bức cung nàng!"
"Ừ!"
Ôm Đoàn Cẩm Sơ xuống giường, cẩn thận giúp nàng mang giày, lại lau đi nước mắt còn sót lại cho nàng, nhẹ nhàng cười: "Nha đầu ngốc! Không được khóc nữa! Tiểu Thuận Tử kia tốt với nàng như vậy! Nếu hắn biết nàng vì hắn mà khóc sưng mắt lên, chắc chắn sẽ đau lòng! Đừng buồn! Nàng còn có ta! Nói không chừng! Trong bụng nàng còn có con của chúng ta! Cho nên! Vì phụ tử chúng ta! Không cho phép nàng lại khóc vì tên khốn nào đó! biết không?"
"Chàng.... chàng nói bậy! Trong bụng ta làm sao có hài tử của chàng?" Đoàn Cẩm Sơ đang đau lòng, bị Sở Vân Hách nói linh tinh bị dời đi sự chú ý, hai gò má hồng hồng đỏ ửng lên.
"Sao không được chứ? Cả buổi chiều hôm qua và buổi tối thật nhiều lần.... Ha ha! Nàng nói xem có thể không?" Sở Vân Hách vừa cười khẽ vừa giúp nàng sửa sang lại đầu tóc và quần áo thật tốt, sau đó ôm nàng ra ngoài, nàng trắng mắt liếc hắn một cái, giãy ra, tự mở cửa, đi ra.