Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 159: Sóng ngầm bắt đầu khởi động, tâm cơ ai thắng




Editor: luyen tran

"Hả? Có chuyện như vậy sao?" Sở Vân Hách giật mình, ánh mắt đầy lo lắng: "May mà có ẩn giấu cơ quan! Nhưng cũng phải tăng cường cảnh giới, điều thêm nhiều thị vệ võ công cao cường đến âm thầm bảo hộ phụ hoàng đi!"

Sở Vân Ly gật đầu: "Ừ! Hôm nay ta đã điều ám vệ tinh anh đến Triều Dương điện rồi! An nguy của phụ hoàng quan hệ đến giang sơn xã tắc quốc gia! Một chút sai lầm cũng không được!"

"Hôm nay Nhị ca đến hỏi ta về Mộ Thiên Kình! Có liên quan đến việc này không?" Sở Vân Hách trầm tư, hỏi thẳng.

"Không! Loạn đảng Thiên Anh hội hung hăng ngang ngược, nếu Mộ đại lão bản kia tin tức nhanh nhạy, có bản lĩnh cướp binh khí của Thiên Anh hội, nếu giúp triều đình tiêu diệt loạn đảng....!"

"Nhị ca!" Sở Vân Hách cười khẽ ngắt lời, lơ đãng nói: "Mộ Đại lão bản là người làm ăn! Đệ mặc dù có quen biết hắn, nhưng không cách nào khuyên hắn nhúng tay vào việc của triều đình được, hơn nữa đệ cũng không muốn trông nom những việc này! Nhị ca chưởng quản Binh bộ, cứ việc điều binh bao vây càn quét là xong, cần gì phải nhờ Mộ Thiên Kình hỗ trợ chứ?"

Sở Vân Ly hơi lộ vẻ gấp gáp: "Bát đệ! Ý ta không phải vậy! Thôi quên đi! Ta hỏi ngươi một việc khác, ngươi có thể ở giữa sắp xếp cho ta với người đó gặp mặt một lần không, ta có việc phải giáp mặt nhờ hắn giúp!"

"Nhị ca muốn gặp Mộ Thiên Kình?" Sở Vân Hách nâng nhẹ khóe môi, nhìn thẳng Sở Vân Ly cười, từ từ nói: "Đáng tiếc cho dù chính phụ hoàng muốn gặp, Mộ đại lão bản cũng không đồng ý! Huống chi bản thân đệ cũng không tìm được hắn!"

"Bát đệ! Ngươi không muốn hỗ trợ?" Sở Vân Ly cau mày.

"Không! Là lực bất tòng tâm! Nhị ca có từng nghe, Mộ đại lão bản không hiện thân trước mắt người đời, bất cứ ai nhìn thấy mặt thật của hắn, đều không thể may mắn sống sót trên đời!" Sở Vân Hách thong dong nói rõ từng chữ.

Đôi mi anh tuấn của Sở Vân Ly cau lại thật sâu, thoáng suy tư, mắt lóe tia tàn nhẫn nhìn Sở Vân Hách: "Ta không tin hắn dám tru diệt ta! Nếu hắn có lá gan đó, thì hãy ra mặt cùng ta phân cao thấp!"

"Nhị ca! Mọi việc nên nghĩ kỹ rồi hãy làm, Mộ đại lão bản nắm giữ trong tay một nửa tài lực Thiên Tố Quốc, nếu hắn có gì sơ xuất, e là kinh tế Thiên Tố Quốc sẽ lâm vào tê liệt! Nếu chọc giận hắn, khiến hắn sinh lòng mưu phản.... còn có Thiên Anh hội nữa, triều đình có thể trấn áp được sao?" Sở Vân Hách uống cạn ly rượu, cười nhẹ thong thả nói.

"Bát đệ....!" Sở Vân Ly sượng mặt, lặng yên hồi lâu, mới thở dài nói: "Không ngờ Bát đệ thờ ơ, nhưng lại phân tích chuyện thiên hạ rõ ràng như thế! Nhị ca hồ đồ rồi! Như vậy! Ngoại trừ việc này, Bát đệ có thể nhờ Mộ Thiên Kình việc khác được không, thủ hạ ta có người thiếu bạc của hắn, bởi vì số lượng quá nhiều không thể trả ngay lập tức được, mà thời gian Mộ Thiên Kình quy định đã tới, nói theo quy cũ không trả sẽ lấy mạng trừ bạc! Mộ Thiên Kình là người nói được làm được! Tất nhiên ta không mong xảy ra chuyện này! Cho nên...."

"Nhị ca! Bạc này nhiều bao nhiêu?" Sở Vân Hách giật mình hỏi.

"Hai mươi vạn lượng!"

"Nhiều vậy sao!"

"Đúng vậy! Cho nên mới muốn nhờ Bát đệ ra mặt giúp đỡ!"

Sở Vân Hách chậm rãi lắc đầu: "Nhị ca quá đề cao đệ! Đệ có qua lại với Mộ Thiên Kình, nhưng không sâu đến mức có thể nói giúp được số bạc lớn đến như vậy! Cho nên! Nhị ca vẫn nên kêu người kia tận lực trả bạc đi!"

"Bát đệ!" Bị từ chối liên tiếp, sắc mặt Sở Vân Ly thật khó coi, ánh mắt từ từ sắc bén nhìn chằm chằm Sở Vân Hách. Thật lâu sau, nhếch miệng lên, chợt cười nhạt nói: "Tiểu Sơ Tử là người Bát đệ thích sao?"

"Nhị ca nói thế là có ý gì?" Sở Vân Hách không biến sắc hỏi lại, thoáng cau mày.

Sở Vân Ly cười một tiếng, thâm ý trong mắt tối dần: "Ha ha! Ta dường như phát hiện bí mật của Tiểu Sơ Tử! Không biết có nên nói với phụ hoàng không! Bát đệ thấy sao?"

Lần này ý tứ rõ ràng như vậy, Sở Vân Hách chợt xiết chặt ly rượu, trên khuôn mặt thâm trầm lạnh lùng không thấy được tâm tình gì, chỉ có đôi mắt thâm thúy đang biến ảo muôn vàn sắc thái, im lặng một chút, đột nhiên nhẹ nhàng cười, không gợn chút sợ hãi nói: "Có thể làm cho Nhị ca trịnh trọng nói ra bí mật như thế, nhất định là đại bí mật, không biết là chuyện gì? Nếu có lợi cho đệ, đệ còn mong gì hơn! Không giấu gì Nhị ca! Đúng là đệ thích Tiểu Sơ Tử, thích đến hận, hận hắn không phải nữ nhân! Cho nên! Ban đầu đã muốn buông bỏ hồng trần, xuất gia niệm Phật, tâm nguyện không thành, không thú được hắn! Hai cơ thiếp lại sảy thai, tâm đệ đã như tro tàn, không cầu mong gì nữa! Chỉ lo phụ hoàng tuổi đã cao, không đành lòng thấy phụ hoàng đau lòng rơi lệ! Vì vậy, chuyện xuất gia cứ hoãn rồi lại hoãn!"

"Bát đệ, ngươi....!" Sở Vân Ly vừa mới tự tin cao độ, tự dưng nghe Sở Vân Hách nói vài ba câu, lại cau mày, trong lòng rối rắm không thôi. Tiểu Sơ Tử bày tỏ thích Sở Vân Hách, tất nhiên hắn không mong Sở Vân Hách biết được bí mật, nhưng là....

"Nhị ca! Như vậy đi! Về phía Mộ Thiên Kình, ít nhiều gì đệ cũng sẽ thử một chút, khỏi trả bạc là không có khả năng, nhưng chậm lại vài ngày, chắc là có thể!" Sở Vân Hách trầm ngâm, lại suy đoán, miễn cưỡng nói.

Đôi mắt Sở Vân Ly sáng ngời, vui vẻ nói: "Thật sao? Nếu như thế thì tốt quá! Làm phiền Bát đệ!"

"Nhị ca đừng khách khí! Đều là huynh đệ trong nhà, đừng làm như người xa lạ!" Sở Vân Hách cười khẽ.

Trong Dự Viên, sau khi Đoàn Cẩm Sơ dùng bữa, lại miên man suy nghĩ. Vì tối hôm qua không thể ngủ, nên nằm úp trên bàn nằm ngủ thiếp đi.

Lúc Sở Vân Hách trở về, chỉ thấy Cẩn nhi Huệ nhi, Y Lan Y Nhân canh giữ ở bên ngoài, tâm trạng trầm xuống, lập tức khẩn trương hỏi: "Tiểu Sơ Tử đâu? Hắn lại đi rồi sao?"

"Hồi bẩm chủ tử! Tiểu Sơ Tử đang ở trong phòng! Nói là muốn ở một mình nghỉ ngơi một chút, không cho bọn nô tỳ vào!" Y Lan đáp.

"Ừ!"

Sở Vân Hách thở phào một tiếng, vừa bước nhanh vào phòng, vừa nói: "Cũng không cần canh chừng ở đây, lui ra đi! Bổn vương không gọi, không được quấy rầy!"

"Dạ! Chủ tử!"

Đẩy nhẹ cửa, bước vào nhẹ nhàng, lại không nghe thấy tiếng động nào, Sở Vân Hách giật mình như chim sợ cành cong, sợ Đoàn Cẩm Sơ tự sát, hốt hoảng bước nhanh vào sau bình phong, thấy thiên hạ trong lòng đang đưa lưng về phía bình phong nằm úp xuống bàn không nhúc nhích, hai chân run lên, suýt nữa mềm nhũn cả người, vịn vào bình phong ổn định tâm thần lại mới bước nhanh vào, đến trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, kêu lên thất thanh: "Sơ nhi! Sơ nhi!"

"Ừ....!" Đoàn Cẩm Sơ mơ mơ màng màng lên tiếng, mắt cũng không mở, lại ngủ tiếp không nhúc nhích.

Sở Vân Hách ngồi trên ghế trước mặt ngây ngô cười, vỗ nhẹ lên ngực, thì thào nói: "Thật may! May mà chỉ ngủ thiếp đi, làm ta sợ muốn chết, thật là một nha đầu xấu xa!"

Quá mừng rỡ, động tác Sở Vân Hách êm ái ôm ngang Đoàn Cẩm Sơ đặt nàng lên giường lớn của hắn, cởi hài cho nàng, lên nằm chung với nàng, nghiêng người ôm lấy nàng, lẳng lặng ngưng mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng trong giấc ngủ say yên ổn.

"Sơ nhi! Nàng là của ta! Chỉ của riêng mình ta! Ai cũng đừng mong mơ ước nàng! Cho dù là tên thái giám quan tâm nàng quá độ kia cũng không được! Ai dám nhúng chàm nàng, bổn vương liền lấy mạng chó của hắn!"