"Ha ha, ta chỉ nói
linh tinh thôi, xem ngươi khẩn trương kìa, không có việc gì mà!" Tiểu
Thuận Tử đột nhiên cười, đánh tan vẻ quái dị, biểu tình lại khôi phục bộ dáng như cũ.
Đoàn Cẩm Sơ giật mình nhìn hắn, cảm giác có điểm
là lạ, nhưng cụ thể lại không nói ra được, mắt hắn đảo quanh, lại điểm
điểm ngón tay lên trán nàng, trêu tức nói: "Như thế nào? Đã vậy còn nhìn ta chăm chăm như thế, có ý kiến gì sao? Ha ha, hai thái giám chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, lại xuất hiện một Tiểu Xuyên Tử chen ngang,
không bằng, đêm nay một cước đá Tiểu Xuyên Tử, làm cho hắn một bên mát
mẻ đi, hai ta tái thân thiết nhé?"
"Khụ khụ!" Đoàn Cẩm Sơ bật
cười rồi đột nhiên mặt đỏ ửng lên, chết tiệt, nàng nhưng lại nghe từ lời Tiểu Thuận Tử thành ra ý không đứng đắn, khó trách nàng bởi vì cùng Sở
Vân Hách có quan hệ da thịt, nên dễ dàng suy nghĩ linh tinh sao? Trên
mặt khô nóng chưa hết, nàng vội bối rối nói: "Tiểu Xuyên Tử chính là gia nhân của Bát Vương gia, ngươi dám đá sao? Bát Vương gia kia âm tình bất định, nếu nổi giận, hậu quả thực nghiêm trọng, ta đã từng bị hắn đánh
rất đau!"
"Cái gì? Bát Vương gia đã phạt trượng ngươi sao?" Tiểu
Thuận Tử cả kinh, đột nhiên chộp lấy tay Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt đột nhiên
trở nên lạnh thấu xương!
Đoàn Cẩm Sơ trong lòng "Lộp bộp" một
chút, hơi giật mình nhìn chằm chằm Tiểu Thuận Tử, môi mấp máy nói:
"Không, không có...... Tiểu Thuận Tử ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi,
biểu cảm kỳ quái, tựa hồ như là...... Như là biến thành người khác...... Thật là dọa người a!"
"Ách......" Tiểu Thuận Tử
ngẩn ra, làm như kịp phản ứng cái gì, vội đánh tan lãnh ý kia, cười nói: "Nào có? Chỉ vì ta có chút khẩn trương, không phải do ta quan tâm ngươi sao? Đều nói quan tâm sẽ bị loạn, ta đã nhất mực xem ngươi như huynh
đệ, cho nên mới vội như thế."
"Ha ha, không sao đâu, Bát Vương
gia hắn không phạt trượng ta, chỉ lấy tay đánh mông ta thôi, là do ta
chọc giận hắn, ngươi đừng khẩn trương, đều là chuyện quá khứ mà!" Đoàn
Cẩm Sơ cảm thấy nhẹ nhõm, cười giải thích, trong lòng ấm áp, trở tay
chộp lại tay Tiểu Thuận Tử, chân thành nói: "Tiểu Thuận Tử ca, cám ơn
ngươi vẫn chiếu cố ta như vậy, xem ta như huynh đệ, về sau bất luận ta
đi tới đâu, cũng sẽ không quên ngươi."
"Tiểu Sơ tử!" Cúi đầu,
nhìn đôi tay thô kệch của mình cùng ngón tay thỏ trắng non mềm nhỏ bé
kia nắm lấy nhau, Tiểu Thuận Tử thần sắc khẩn trương, mắt lóe ra tia
khác thường, ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi mà nói: "Ta chưa
từng nghĩ tới trên đời này còn có tồn tại duyên phận thế này, tiểu Sơ
tử, về sau chúng ta cũng sẽ không rời xa, ngươi tin không?"
"Ha
ha, có thể lắm." Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi rút tay về, gác lại trên bàn, tươi cười có chút gượng gạo, đã quyết định phải đi, trong lòng còn có nhiều
ràng buộc vậy sao?
"Tiểu Sơ tử!"
Thì thào gọi một tiếng,
Tiểu Thuận Tử thấy cảm xúc dâng tràn lại vươn tay, muốn nắm lấy tay Đoàn Cẩm Sơ, ai ngờ, đúng lúc Tiểu Xuyên Tử vào cửa, người chưa tới thanh đã tới trước hô: "Tiểu Sơ tử, dậy ăn cơm!"
Thân mình cứng đờ, Tiểu Thuận Tử vội vàng thu tay lại, trong khoảnh khắc, thay khuôn mặt tươi
cười như cũ, nói theo: "Tiểu Sơ tử, đừng nằm mãi, giờ cũng đói bụng lắm
rồi, mau dậy dùng bữa tối!"
Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu, nhìn hai người cười, đợi Tiểu Xuyên Tử dọn thức ăn xong, liền buồn không lên tiếng đi ăn cơm.
Hôm sau.
Sau khi bãi triều, Đoàn Cẩm Sơ bị an bài đến sương phòng Triều Dương điện
hầu hạ, Lộ Văn Minh lần nữa dặn dò nàng, kêu nàng không được nói lung
tung, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói sơ qua tính tình
hoàng thượng, nhất định phải cẩn thận hầu hạ.
Châm xong trà nóng, bưng khay, mâm rồi chậm rãi đi tới cửa, liền nghe trong phòng truyền
đến "Bốp!" một tiếng, Ngay sau đó vang lên tiếng rống giận dữ của Sở Mộc Viễn, "Một đám phế vật! Trẫm nuôi một đám phế vật!"
Da đầu run
lên, Đoàn Cẩm Sơ khiếp đảm, kinh hãi hai tay bất giác run run, khay, mâm lắc lư trên tay, mắt thấy ấm trà muốn lật ngang, phía sau lại kịp thời
xuất hiện một đôi tay to giúp nàng ổn định khay, mâm, Đoàn Cẩm Sơ thở
phào một hơi, cảm kích quay đầu qua, lại lập tức trừng lớn con mắt, "An, An An an...... An An Tĩnh Vương gia!"
Sở Vân Ly triều phục
chưa đổi, quần áo thâm tử sắc mãng bào, khí chất xuất chúng, nội liễm
cao liếc Đoàn Cẩm Sơ một cái, thản nhiên nói: "Nhìn thấy bổn vương, lại
cà lăm khẩn trương như vậy sao? Lá gan lúc trước của ngươi đi đâu rồi?"
"Nô, nô tài lúc trước không biết ngài là Vương gia, còn tưởng rằng phải..... Khụ khụ, Vương gia đại nhân không chấp tiểu nhân, mong ngài đừng
nhìn nô tài đi!" Đoàn Cẩm Sơ hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, uể oải nói.
Sở Vân Ly liếc mắt vào trong cánh cửa một cái, bên môi giơ lên nụ cười yếu ớt, "Không nhìn? Một người lớn sống xử ở cửa như ngươi, ngay cả đường
đi của bổn vương cũng cản hết, kêu bổn vương không nhìn thế nào đây?"
"Ách, kia, vậy mời ngài đi tiếp!" Đoàn Cẩm Sơ kịp phản ứng, xấu hổ thè lưỡi, vội nghiêng người đứng sang một bên.
Sở Vân Ly đi về phía trước khóe miệng nhếch lên độ cong lại lớn hơn một
chút, như có điều suy nghĩ liếc mắt sang nàng một cái, cất bước đi vào
sương phòng.
Trong sương phòng, Đoàn Cẩm Sơ vội cẩn thận dâng trà nóng, rồi khom người thối lui đến phía sau bức rèm che, chính trị nàng
không muốn nghe, cũng không chú ý đến đột nhiên nghe được ba chữ "Thiên
Anh hội", cả kinh, vội nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng.
"Vân Ly,
ngươi chưởng quản Quân Cơ xứ, mà ngay cả một chút tiếng gió cũng không
nghe đến hay sao? Hiện Thiên Anh hội đã phát triển vững mạnh đến như
thế, ngươi giải thích cho trẫm thế nào đây!" Sở Mộc Viễn tức giận chất
vấn.
"Hồi bẩm phụ hoàng, Thiên Anh hội giảo hoạt đến cực điểm,
lúc trước nhi thần có nghe nói qua, quan địa phương tấu trình chỉ nói là giáo hội giang hồ bình thường thôi, nên nhi thần chưa để ý đến, ai ngờ
Tổng đà chủ bọn chúng ở phượng Nam Thiên lại có dã tâm như thế, nhi thần nghĩ rằng, việc cấp bách trước mắt, là phái binh bao vây thanh trừ,
tiêu diệt phản tặc!" Sở Vân Ly chắp tay, trầm giọng nói.
Tiếp nữa là gì, Đoàn Cẩm Sơ không nghe rõ ràng, bởi vì Lộ Văn Minh đã tới, cho
nên nàng nhanh chóng rút đầu về, kính cẩn lui trở lại vị trí đứng hầu,
cau mày, Tổng đà chủ chính là sư phụ thân thể này của nàng, nguyên lai
đang ở Phượng Nam Thiên, như vậy tổng đà ở đâu? Nếu nàng rời kinh thành, nên đi nơi nào mới có thể tránh đi phạm vi thế lực Thiên Anh hội?
Không biết qua bao lâu, Lộ Văn Minh nhấc lên bức rèm che bước vào, liếc nhìn
nàng một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Tiểu Sơ tử, hoàng thượng cho gọi ngươi, hoàng thượng hỏi cái gì, chú ý nghe rõ ràng trả lời ngay, rõ chưa?"
"Dạ, nô tài nhớ kỹ!" Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình gật đầu.
Từ từ tiến vào, đứng lại một bên cạnh Sở Mộc Viễn, Đoàn Cẩm Sơ lúc này mới phát hiện, Sở Vân Ly đã đi rồi, đại sương phòng chỉ có hoàng đế cùng
với nàng và Lộ Văn Minh.
"Tiểu Sơ tử, trẫm có mấy câu muốn hỏi
ngươi, ngươi cần phải thành thật nói cho trẫm!" Sở Mộc Viễn đặt tấu
chương xuống ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, từ từ mà nói.
Đoàn Cẩm Sơ mờ mịt trong nháy mắt, sợ hãi nói: "Dạ, thỉnh hoàng thượng dạy
bảo, phàm chuyện gì nô tài biết, nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất
tẫn!"
"Tiểu Sơ tử, Bát Vương gia thổ lộ tình cảm với ngươi, như
vậy, ngươi có biết, Bát Vương gia thực sự có ý khám phá hồng trần, hiểu
rõ cuộc đời ảo huyền xuất gia làm tăng không?" Sở Mộc Viễn hỏi.