Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 140: Chàng là thùng giấm chua sao?




"Ách......" Đoàn Cẩm Sơ ngạc nhiên, chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn theo bóng dáng Ngạn Hi, biểu tình ngơ ngác, "Nhìn thì làm sao chứ? Ta đâu có phạm pháp!"

"Đoàn Cẩm Sơ!" Sở Vân Hách mâu trung đột nhiên phiếm hàn, chộp lấy cổ tay Đoàn Cẩm Sơ, trầm giọng trách mắng: "Thái độ của nàng đoan chính chút đi! Cứ nhìn chằm chằm nam nhân như vậy lần nữa xem, bổn vương lập tức bắt nàng trở về!"

"Thái độ ta không đúng chỗ nào? Ta dõi mắt theo người ta một chút chẳng phải chỉ là đang suy nghĩ thôi sao? Quỷ hẹp hòi!" Đoàn Cẩm Sơ không phục biện bạch, buồn bực cực độ trừng mắt.

"Đoàn Cẩm Sơ, nàng lặp lại lần nữa xem!" Nghe vậy, Sở Vân Hách giận quá, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng khiến người ta sợ hãi.

"Ta...... ta không muốn nói chuyện với nam nhân thần kinh như chàng! Quả thực cố tình gây sự!" Đoàn Cẩm Sơ giật mình, tiện đà cũng sinh khí không thôi, phủi tay Sở Vân Hách xuống, xoay người đi ngay.

Sở Vân Hách khí vựng, bước nhanh đuổi kịp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng xem nữ nhân thì được, nhưng không được xem nam nhân! Xem đến mức mắt cũng quên thu trở lại, đây là bổn vương bệnh thần kinh, bổn vương cố tình gây sự sao?"

"Chàng...... ta, ta cứ nhìn, chàng muốn như thế nào! Chàng dựa vào cái gì quản thúc ta!" Đoàn Cẩm Sơ trắng bệch khuôn mặt nhỏ nhắn, xem lại tả hữu chung quanh không người, nàng tung một cước lên lưng Sở Vân Hách, sau đó vội chạy đi!

"Ai... ui..." Sở Vân Hách kêu lên một tiếng đau đớn, trừng mắt nhìn bóng dáng Đoàn Cẩm Sơ chạy như điên, khóe môi khinh câu giơ lên một chút cười lạnh, mũi chân chỉa xuống đất, nhẹ nhàng phóng mình, Đoàn Cẩm Sơ vui vẻ chạy đi, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu hình như có gió bụi thổi qua...... Giây lát, thấy một thân cẩm y thản nhiên đứng đó, như Thái Sơn áp đỉnh, phong kín lối chạy của nàng!

"Chàng, chàng dùng khinh công?"

Đoàn Cẩm Sơ kinh hãi thốt lên, bởi vì quán tính cả người ập tới phía trước, bộ dáng cứ như yêu thương nhung nhớ ôm chầm lấy hắn, vì thế, nàng trong khoảnh khắc liền xấu hổ 囧 đỏ hồng khuôn mặt nhỏ nhắn!

Đột nhiên, mỗ nam nhân không đứng yên, lách thân mình sang bên, khiến nàng nhào vào khoảng không, nhưng lại hảo tâm bắt lấy tay nàng kéo lại, khiến cho nàng không đến mức ngã thành dạng chó ăn phân!

Chật vật loạng choạng một hồi, Đoàn Cẩm Sơ thân mình vừa vững, liền thẹn quá thành giận đẩy Sở Vân Hách ra, bật thốt lên: "Hỗn đản! Chàng...."

"Suỵt!"

Sở Vân Hách ra hiệu chớ có lên tiếng, ánh mắt chậm rãi dời về phía đường mòn năm thước xa xa bên dưới, Đoàn Cẩm Sơ giật mình, hồ nghi nhìn theo, thấy bốn năm thái giám cung nữ nối đuôi nhau đi qua nơi đó, chỉ cần liếc mắt, là có thể nhìn thấy bọn họ đứng trong hàng liễu rũ bên đường, nếu vừa rồi nàng nhào vào trong lòng ngực của hắn, lại bị cung nhân nhìn thấy, vậy cũng thật là......

Cúi đầu, Đoàn Cẩm Sơ 囧 cẩn thận gỡ tay Sở Vân Hách, hoàng cung không thể so với Bát Vương Phủ, có thể trong vòng khống chế của Sở Vân Hách, nếu truyền ra ngoài, hoàng đế chắc chắn......

"Ha ha, không mắng nữa sao?" Tiếng chế nhạo của Sở Vân Hách vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Đoàn Cẩm Sơ, nàng ngẩng đầu, liền thấy bên môi hắn lộ nụ cười tà khí dù khẩn trương vẫn ung dung nhìn nàng, hai má đỏ hồng, nàng trừng hắn liếc mắt một cái, không hờn giận thiên qua khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ giọng hỏi: "ta nghe được có tiếng đồ vật rơi vỡ trong phòng, hoàng thượng giận chàng phải không?"

"Không có việc gì, ta không sao, nàng đừng lo lắng" Sở Vân Hách quay sang cười trấn an, cũng bất động thanh sắc chuyển đề tài, tươi cười chợt tắt, nghiêm mặt nói: "Đoàn Cẩm Sơ, tiếp tục nói chuyện vừa rồi, Trịnh Trọng cảnh cáo nàng, bát kinh tam tòng tứ đức bổn vương không cần nàng làm được, nhưng có một chút điều kiện nàng phải chấp hành, là không được thay đổi thất thường lả lơi ong bướm! Thời khắc nhớ kỹ, nàng tuy rằng mặc y phục này, nhưng nàng là có phụ nữ có chồng, ngoài bổn vương, các nam nhân khác nàng không được đảo mắt loạn nhìn, có nghe không?"

"Cạc cạc, cái gì?" Đoàn Cẩm Sơ nghe choáng váng, liên tiếp trở mình vài cái xem thường, mới bồn chồn hỏi: "Ta là phụ nữ có chồng sao? Sao ta không biết? Bản thái giám tựa hồ còn chưa ngồi kiệu hoa đi?"

"Là vậy.... sao?" Sở Vân Hách đột nhiên nở nụ cười.

Kéo dài ngữ điệu hỏi lại, cùng nụ cười âm trầm kia, còn có ánh mắt rõ ràng hớn hở muốn ăn, Đoàn Cẩm Sơ da đầu run lên, khí thế yếu bớt, đầu chậm rãi hạ xuống, thanh âm như muỗi kêu, "Tính, xem như vậy đi......"

"Ghi tạc trong lòng sao?" Sở Vân Hách chọn mi, tiếp tục nụ cười làm cho người ta sợ hãi kia.

"Không sai biệt lắm." Đoàn Cẩm Sơ nuốt nuốt nước miếng, trả lời rất là miễn cưỡng.

"Hử? Vậy là ý gì? Còn muốn nhiều hơn sao?" Sở Vân Hách nghiêng thân mình xuống, áp mặt về phía mỗ nữ, tựa tiếu phi tiếu, "Vật nhỏ, nàng đây là muốn lừa dối quá quan sao?"

"A, ha ha......" Đoàn Cẩm Sơ cười gượng, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi nâng lên, vô cùng nịnh nọt, "Hoàn toàn nhớ kỹ, Bát đại gia xin yên tâm, ngày sau nô tài sẽ quên ăn cơm quên ngủ, cũng sẽ không quên đại sự này!"

Sở Vân Hách vừa lòng vuốt cằm, nhìn Đoàn Cẩm Sơ nhịn không được bật cười, "Không tồi, tha thứ nàng một lần, nếu trong ngoài không đồng nhất, bổn vương sẽ có rất nhiều biện pháp thu thập nàng!"

"Thiết! ta......" Khinh thường trừng liếc mắt một cái, Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại nhìn Sở Vân Hách, mâu trung chợt hứng thú, "Sao thế, vừa rồi Bát đại gia chàng là đánh đổ thùng giấm chua sao?"

Nghe vậy, Sở Vân Hách đằng đỏ khuôn mặt tuấn tú, mắt không được tự nhiên nói: "Làm sao có thể? Bổn vương tự tin, cho dù thả nàng tùy tiện chạy, nàng cũng chạy không khỏi lòng bàn tay bổn vương!"

"Ai nha! Thật đúng là tự tin a! Thiên hạ nam nhân còn nhiều mà, quái thú bốn chân khó tìm, nam nhân hai chân vươn tay một cái nắm được cả bó to!" Đoàn Cẩm Sơ vừa tức vừa cười, nhìn bộ dáng Sở Vân Hách ngạo khí, nhịn không được chế ngạo nói.

"Đối, thiên hạ nam nhân rất nhiều, nhưng bổn vương là nam nhân thích hợp nhất của nàng, là nam nhân định mệnh của nàng!" Sở Vân Hách nhìn về phía trước, ánh mắt đang hồn nhiên thiên thành cuồng ngạo cùng khí phách.

"Sở Vân......" Đột nhiên dừng lại âm, hơi giật mình nhìn hắn, nhất thời tâm tình khôn kể, không cố ý nghĩ muốn quên chuyện tình lại ở lúc lơ đãng chui vào trong óc, rõ ràng nhắc nhở nàng, hắn không phải người duy nhất chỉ dành cho nàng, bọn họ hiện còn vắt ngang hai người con trai, còn có hai mẫu thân hài tử......

Tâm tình thoải mái bỗng dưng trầm xuống, Đoàn Cẩm Sơ dường như trốn tránh, buồn buồn nói: "ta nên trở về kính sự phòng, Lộ tổng quản nói, ta tạm thời còn ở tại chỗ cũ, chàng đem Tiểu Xuyên Tử triệu hồi đi thôi, có Tiểu Thuận Tử ca chiếu cố ta, ta không phải chịu khổ đâu."

Sở Vân Hách rũ xuống mí mắt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, tiếng nói hơi khàn khàn: "ta không muốn cho nàng cùng cái thái giám kia ngủ trên một giường! Sơ nhi, ta đưa nàng đến cửa kính sự phòng, có cái gì cần hoặc là muốn nói với ta cái gì, cứ gọi Tiểu Xuyên Tử truyền tin cho ta, biết chưa?"

"....... Được!" Chần chờ sơ qua, biết hắn sẽ không thay đổi quyết định, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Tâm tình quyến luyến, quanh quẩn ưu tư, hít một hơi thật sâu, Sở Vân Hách cất bước đi về phía trước, đôi mắt thâm thúy thản nhiên lây dính một chút bất đắc dĩ cùng rối rắm, còn có nháy mắt xẹt qua một tia ngoan lệ!