Trong phòng, yên lặng bao trùm mọi sự.
Đoàn Cẩm Sơ rúc vào giường trong trướng, nhắm chặt hai mắt, không nói một lời, không nhúc nhích.
"Cẩm Sơ......"
Sở Vân Hách khẽ gọi một tiếng, lại như xương mắc tại cổ họng, cúi người ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ, ấm áp môi dán lên dái tai của nàng, khàn khàn cổ họng
nói: "Thật xin lỗi! Cẩm Sơ, thật xin lỗi...... Nếu nàng sớm chủ
động nói cho ta biết nàng là nữ nhân, lúc đó ta sẽ không thống khổ uống
đến...... say mèm, cũng sẽ không ở đó cả đêm nhớ nàng......"
"Chuyện đó..... Xảy ra khi nào?" Đoàn Cẩm Sơ nhìn lên, cố nén chóp mũi ghen tuông, chật vật hỏi.
Gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách nổi lên tia khó xử, mím môi nói nhỏ: "Cẩm
Sơ, từ cái ngày cả đêm ở trong phòng này, ở trên giường này, sau khi ta
hôn nàng ôm nàng, ta không có truyền cơ thiếp thị tẩm, không, phải nói,
kể từ khi Đan Đan dẫn nàng đến Bát vương phủ, kể từ khi ta gặp được
nàng, liền đối với nàng sinh ra tình cảm không bình thường như vậy, sáng hôm đó, nàng tự tiện xông vào thư phòng, ta nóng giận đuổi nàng đi,
cũng chỉ có buổi tối đó ta cho gọi Lưu Ly thị tẩm, sau này cũng không
có, ta đều ngủ một mình, sau đó nữa, ba ngày trước khi rời kinh, đêm đó
ta uống say, đúng lúc Lưu Ly cùng Ngọc Ngân cùng tới, ta lúc ấy chỉ muốn phát tiết thống khổ mà nàng đem đến cho ta, nên mới cùng họ ân ái, hôm
sau tỉnh lại, đã là buổi trưa."
"Đó là do chàng uống say, nhưng
sao, họ...... Đồng thời cùng mang thai vậy?" Đoàn Cẩm Sơ mở con
ngươi trống rỗng, cổ họng khô sáp... Nói.
Sở Vân Hách hít sâu
một hơi, tích tụ gật đầu, "Phải là, đều tại ta lơ là sơ suất, hôm đó
xong chuyện liền ngủ say, quên phân phó Cẩn nhi......"
"Vân
Hách, đừng nói nữa!" Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên cắt đứt lời hắn, đôi tay bịt
kín lỗ tai, dừng một lúc, buông thõng tay, ngước mắt nhìn về phía hắn,
rốt cuộc không nhịn được nước mắt rơi như mưa, "Tại sao trùng hợp như
thế? Cả đoàn thiếp thất này, họ cùng hầu hạ chàng ngần ấy năm? Tại sao
từ sớm chàng không có hài tử, cố tình vào lúc này làm cho các nàng mang
thai!"
Sở Vân Hách đau lòng như cắt, giơ tay lên lau nước mắt
trên má nàng, "Cẩm Sơ! Trước kia là ta không muốn hài tử, ta cũng không
muốn cho những thiếp thất này nuôi nấng con ta, cho nên sau mỗi lần ân
ái, ta đều cho các nàng uống canh ngừa thai, chỉ có đêm đó, ta uống rượu quá nhiều quá say, cho nên...... Cẩm Sơ, thiên ý trêu người, nếu
ta phát hiện nàng là nữ nhân sớm ba ngày thì mọi chuyện đều tốt rồi......"
Trong phòng, lần nữa lại tĩnh lặng, chỉ có thể nghe,
tiếng Đoàn Cẩm Sơ thút thít khóc, Sở Vân Hách không nói gì nữa, lặng lẽ
ôm thật chặt nàng, chỉ sợ nàng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi!
Hồi lâu, nàng mệt mỏi ngủ ngon, mi thon dài treo giọt nước mắt trong suốt,
lỗ mũi khóc Hồng Hồng, thỉnh thoảng còn thút thít khe khẽ, ngủ cũng
không an ổn.
Sở Vân Hách ôm nàng ngủ ở trên giường, nhẹ nhàng mở
chăn gấm đắp kín nàng, sau đó nằm nghiêng bên cạnh nàng ôm nàng, dịu
dàng hôn xuống môi nàng, rồi sau đó lại ngơ ngác ngưng mắt nhìn nàng,
tâm triều lên..., đau đớn.
Không bao lâu, Cẩn nhi đi vào, nhỏ giọng nói: "Bẩm chủ tử, thái y tới!"
"Ừ." Ứng một tiếng, Sở Vân Hách lặng lẽ đứng dậy, thả màn xuống, quay đầu
lại liếc mắt nhìn, nói nhỏ: "Cẩn nhi, ngươi ở nơi này coi chừng."
"Dạ, chủ tử!"
Trong mơ hồ, nghe tiếng chân Sở Vân Hách rời đi, Đoàn Cẩm Sơ cắn chặt hàm
răng, nàng vẫn chưa ngủ, hắn ôm nàng, hôn nàng, nhìn nàng, nàng đều
biết, chẳng qua là không muốn mở mắt ra, không muốn nói chuyện, không
muốn đối mặt hắn.
Thật ra thì, nàng không biết nên làm sao chịu
đựng tất cả đây, hắn vốn có thê thiếp đầy đủ, bọn họ vốn là sống bình
yên. Chỉ có nàng trong lúc vô tình xông vào, trong lúc vô tình cướp đoạt đi trượng phu của các nàng, hiện tại, họ lại có thai, nàng há có thể
ích kỷ độc chiếm hắn? Có thể nào cùng hắn một chồng một vợ bạc đầu giai
lão? Nếu khiến hắn ném thiếp bỏ con, hắn làm theo yêu cầu không tới,
nàng cũng không nói ra miệng, nàng sẽ phải chịu lương tâm khiển trách,
sẽ cả đời khó có thể an lòng......
Xuyên thấu qua màn nhìn
về cửa sổ, màn đêm không biết khi nào, đã lặng lẽ phủ xuống, Cẩn nhi đi
đốt nến, bóng vàng chiếu sáng cả phòng, Cẩn nhi ngồi ở màn bên ngoài
tiểu đắng tử lên, Đoàn Cẩm Sơ nằm ở bên trong, suy nghĩ miên man, không
biết qua bao lâu, mệt mỏi ập tới, rốt cuộc không chống đỡ được đã ngủ
say.
Đến khi tỉnh lại, trăng sáng đã lên cao, ngang hông choàng
một cánh tay, Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra hồi lâu, mới chậm rãi nghiêng mặt,
mông lung trong màn, hắn ôm hông của nàng đang ngủ say sưa, mày tuấn khẽ cau,.. khuôn mặt tuấn tú áp vào mái tóc của nàng, môi đẹp đang ngủ
mím thành một đường thẳng.
Nhìn chằm chằm vào hắn, duỗi tay vuốt
ve gươngmặt hắn, lại dừng ở giữa không trung cứng đờ, hắn nhiều ngày
chưa được nghỉ ngơi tốt, tối hôm qua cả đêm không ngủ, nếu đụng vào, sẽ
thức tỉnh hắn, vì vậy, nàng thu tay lại, nhẹ giơ lên nâng cánh tay của
hắn ra khỏi eo, kéo chăn đắp kín cho hắn, sau đó lặng lẽ xuống đất đi
giày vào, Cẩn nhi đã lui ở bên ngoài, liếc mắt nhìn phòng trống, Đoàn
Cẩm Sơ nhón chân, tận lực không phát ra âm thanh, rón rén ra ngoài.
Trong hành lang, đèn cung đình cách mỗi năm thước giắt một chiếc, theo bốn phía sáng như ban ngày.
"Tiểu Sơ tử!"
Cẩn nhi cùng Huệ nhi nhìn thấy nàng, chạy vội tới đây, liếc mắt nhìn cửa
phòng, Cẩn nhi đè thấp thanh âm hỏi: "Chủ tử còn đang ngủ sao?"
"Ừ." Đoàn Cẩm Sơ gật đầu một cái.
"Tiểu Sơ tử, cô nhất định đói rồi, chúng ta đi mang bữa tối cho cô, cô ở phòng ăn chờ một chút." Huệ nhi nói.
Đoàn Cẩm Sơ lắc đầu, bên môi cố nặn ra vẻ tươi cười, "Ta không đói bụng, đợi lát nữa thôi."
"Tiểu Sơ tử, cô muốn đợi chủ tử tỉnh lại cùng nhau dùng bữa sao? Chủ tử trước khi ngủ có ăn một chút, một giấc này có thể đến nửa đêm chủ tử mới tỉnh lại, có khi còn trễ hơn đấy!" Cẩn nhi cau mày nói.
"Đúng vậy a,
tiểu Sơ tử cô ăn trước đi, nếu để đói chết, chúng tôi cũng đảm đương
không nổi!" Huệ nhi nói xong, kéo tay Đoàn Cẩm Sơ đi về phía phòng.
Sơn hào hải vị cực phẩm... Ăn vào trong miệng, hoàn toàn biến thành cực
hình, Cẩn nhi và Huệ nhi đứng ở một bên, Đoàn Cẩm Sơ không dám ngẩng
đầu, chỉ sợ họ thấy nàng rưng rưng nước mắt, một bữa cơm, ăn thật lâu,
ăn được vài món, Huệ nhi mở miệng nói: "Tiểu Sơ tử, để ta đem xuống bếp
hâm lại thôi."
"Không cần đâu, ta ăn no rồi." Đoàn Cẩm Sơ lắc đầu một cái, nuốt nước mắt vào lòng, ngẩng đầu cố nở nụ cười mà nói: "Huệ
nhi tỷ tỷ, Vương gia thật sự có hỉ, phải không?"
Huệ nhi và Cẩn
nhi liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút khác thường, cuối cùng nhẹ nhàng
gật đầu, "Đúng vậy, hai vị tiểu chủ cùng mang thai, hơn hai tháng rồi,
nhưng thái y nói, thai không tốt lắm, phải an thai thật tốt."
"A? Tại sao không tốt lắm? Cụ thể ra sao?" Đoàn Cẩm Sơ khẩn trương, vội hỏi.
Cẩn nhi Huệ nhi cũng lắc đầu, "Cụ thể chúng ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ
biết chủ tử phân phó các ma ma ở Ỷ Lan các hầu hạ họ thật tốt, lệnh cho
phòng ăn bồi bổ các nàng."