Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 130: Hạnh phúc ngắn ngủi, tin dữ mang thai




"Ta làm sao biết chàng thích cầm thú kia nhiều hơn, hay thích ta nhiều hơn?" Đoàn Cẩm Sơ liếc mắt một cái, chân kéo ghế ngồi xuống, cúi người dựa vào bàn, không thèm nhìn Sở Vân Hách. Hừ, nàng nhất định phải cải tạo hắn về sau trong mắt chỉ có nàng, đá bay con cầm thú kia!

Nhìn hành động trẻ con của nàng, Sở Vân Hách bật cười nói: "Nếu nói đó là cầm thú, vậy nàng còn cùng cầm thú đánh đồng sao?"

"Ách...... ta, ta mới không phải!" Đoàn Cẩm Sơ 囧囧 đỏ mặt, đứng lên, hai bước đi tới, cái miệng nhỏ nhắn quyết lên, "Dù sao ta mặc kệ, chàng nói đi, ta trọng yếu hay cầm thú trọng yếu?"

"Ha hả!" Sở Vân Hách cười nhẹ ra tiếng, cầm cổ tay Đoàn Cẩm Sơ, kéo một cái, nàng liền bị nhào tới trên người hắn, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, khẽ cười nói: "Vật nhỏ, nàng cho rằng ai trọng yếu? Đồ ngốc, đương nhiên là nàng, vấn đề này nàng hỏi thật dư thừa, nha đầu này sao lại có suy nghĩ khác người như thế? Người khác ghen dầu gì cũng là ăn dấm chua với người, nàng thì ngược lại, cùng một con chó ngao hơn thua, nói xem, nàng có ngốc không?"

"ta chính là ngốc a, ha ha, vậy chàng cũng ngốc, bởi vì người thông minh sao lại thích kẻ ngốc chứ?" Đoàn Cẩm Sơ dựa vào người Sở Vân Hách, hếch đầu nhỏ, đỏ hồng khuôn mặt nhỏ nhắn si ngốc cười nói.

Sở Vân Hách đồng ý gật đầu, "Đúng vậy, vốn ta thực cơ trí, từ khi nha đầu nàng xuất hiện, ta gặp không ít tội a, trong lòng khó chịu, thật vất vả mới phát hiện nàng là nữ nhân, lại nhận lấy nỗi khổ tương tư, nàng biết không, Giang Âm Huyện lệnh kia phân phó dịch quán đưa tới bốn tuyệt sắc nữ tử hầu hạ ta, sau đó ta......"

Nói một chút, Sở Vân Hách nhíu mi, làm ra bộ dáng khó xử, Đoàn Cẩm Sơ thật lâu sau nghe không được câu dưới, hốc mắt tức thì đỏ lên, "Chàng tiếp nhận rồi? Chàng phong lưu vô sỉ, chàng phản bội ta!"

Ngoài miệng chất vấn đồng thời, phẫn nộ Đoàn Cẩm Sơ hung hăng đấm ngực Sở Vân Hách, sau đó trở mình tuột xuống muốn đi, Sở Vân Hách kêu lên một tiếng, vội đứng dậy từ phía sau lưng ôm cổ nàng, nàng giãy dụa, hắn lôi kéo, hai người đều ngã xuống trên giường, hắn thuận thế một cái xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, bắt lấy hai tay nàng đang làm loạn, bật cười nói: "Sơ nhi, ta phản bội nàng khi nào! ta không nhận, ta nhớ rõ đã đáp ứng chuyện của nàng, ta khẳng định sẽ không đổi ý, nàng phải tin tưởng ta!"

"Thật sự? Chàng không gạt ta sao?" Đoàn Cẩm Sơ ngừng phản kháng, cái miệng nhỏ nhắn đô khởi, có chút hồ nghi hỏi.

"Đương nhiên, làm chuyện này, Nhiếp Phong Nhiếp Huyền đều dùng ánh mắt kia nhìn ta, hai nô tài này đã cho ta là không bình thường rồi đó!" Sở Vân Hách vuốt cằm, buông tay nàng ra cười nói.

Đoàn Cẩm Sơ nhoẻn miệng cười, "Hì hì, vậy thật tốt, ta tin chàng, nhưng chàng không được dùng chuyện này trêu ta, ta không chịu nổi!"

"Vậy nàng nhớ kỹ, ta cũng không chịu nổi trêu cợt, không được nhắc tới An Tĩnh vương, ta không thích có một nam nhân mơ ước nàng, nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta, biết không?" Sở Vân Hách thu liễm cười, nghiêm trang nói.

"Ha ha...... Cũng được!" Đoàn Cẩm Sơ cười ngọt ngào, mắt sâu như đêm, ánh sáng ngọc như sao.

Sở Vân Hách nhẹ nhàng áp chế, tay vuốt ve cánh hoa mềm mại dưới thân nàng, tà khí thủ thỉ, "Vật nhỏ, vậy nàng nói xem, có lấy thân báo đáp không, lấy thân bồi thường ta chuyện đó?"

"Khanh khách......" Đoàn Cẩm Sơ lém lỉnh cười rộ lên, trộm đưa tay cù nách Sở Vân Hách, Sở Vân Hách phát hiện, chẳng những không né tránh, ngược lại nâng lên cả hai cánh tay, cười nói: "Vật nhỏ, nàng cù đi, bổn vương không sợ nhột!"

"A? Chàng sao mà cứng mềm không ăn, đầu viên ngói trích thuỷ không trôi a!" Đoàn Cẩm Sơ cù thử, quả nhiên hắn không phản ứng, tức thì than thở kháng nghị.

Sở Vân Hách đắc ý cười to, "Ha ha ha! Bổn vương chỉ bị nàng uy hiếp thôi, thái giám ngốc tử nàng!"

"A a a, không cho nói ta ngốc! Ta là thái giám thông minh nhất, ta là thái giám thiên hạ tối ưu, ta là......"

"Thùng thùng!"

Đột ngột tiếng đập cửa vang lên, cắt ngang lời ba hoa của Đoàn Cẩm Sơ, Sở Vân Hách xoay người ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, nói: "Vào đi!"

Cẩn nhi bưng khay, mâm tiến vào, đem trà cụ đặt lên bàn, mặt mang vẻ khó xử liếc nhìn Sở Vân Hách một cái, thốt lên, "Chủ tử!" Liền thối lui vài bước, đứng ở một bên.

Đoàn Cẩm Sơ mặt đỏ hồng, vội ngồi dậy, nửa thân mình giấu ở sau màn, xấu hổ khẽ cắn môi dưới. Một loạt bước chân liên tục nhẹ nhàng, có tiếng ngọc bội khẽ vang truyền đến, kinh ngạc, nàng trộm nhìn ra tìm kiếm.

Sở Vân Hách đột nhiên âm trầm sắc mặt, một cái mắt lạnh bắn về phía Cẩn nhi, Cẩn nhi vội quỳ xuống, sợ hãi nói: "Chủ tử, nô tỳ ngăn không được!"

Sau bình phong, bảy mỹ nữ nối đuôi nhau vào, muôn hồng nghìn tía, thướt tha yêu kiều, la quần, son phấn, phong tình, giai mị, hàng vạn hàng nghìn sắc thái, nhẹ nhàng cười yếu ớt, phúc thân mà bái, tiếng nói hư nhuyễn, "Thiếp thân thỉnh an Vương gia!"

Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ rút thân vào trong, không tự giác, xoắn mười ngón tay lại với nhau, đại não trống rỗng, cảm xúc lập tức thấp xuống.

Sở Vân Hách môi mỏng nhếch lên, mâu trung phiếm hàn, lạnh lùng đảo qua các nàng, ngừng trong chốc lát, mới nói: "Quản gia không truyền lời bổn vương lại cho các ngươi sao?"

"Hồi bẩm Vương gia, Nghiêm quản gia đã tới Ỷ Lan các, chỉ là bọn thiếp thân mấy tháng nay không thấy Vương gia, thật sự tưởng niệm ngài, vả lại thiếp thân cùng Ngọc Ngân từ ngày Vương gia rời kinh đến nay chưa thấy nguyệt sự, ăn uống cũng không tốt, ma ma nói trông thiếp giống như đã mang thai, Vương gia không ở trong phủ, bọn thiếp thân chưa từng ra ngoài, hiện tại Vương gia đã trở lại, thỉnh Vương gia định đoạt!" Lưu Ly nhẹ giọng nói xong, giống như sân hàm oán đích phiêu mắt một cái liếc về phía màn nơi ẩn ẩn lộ bóng người, ủy khuất mâu trung nhẹ nhàng nổi lên lệ quang.

"Trong lòng Vương gia, thật không có thiếp thân sao? Thiếp thân nôn nghén nghiêm trọng, ma ma đoán chừng, có thể là hoài thai nam tử, Vương gia có con nối dòng, ngài không vui sao?" Ngọc Ngân nâng mắt, nghĩ mới vừa rồi ở ngoài phòng xa xa nghe được tiếng cười, ảm đạm thần thương cũng nhìn về phía màn.

Năm nàng cơ thiếp khác, đều theo sau ánh mắt Ngọc Ngân, bao hàm vạn chủng cảm xúc, lại mang theo khiêu khích, làm như đang nói, thái giám như ngươi, dù chủ tử cưng chìu, ngươi có thể mang thai sao?

Oanh một tiếng, đầu óc như nổ tung, lùng bùng lỗ tai không nghe được, một mảnh trống không, ngực nghẹn lại, Đoàn Cẩm Sơ dùng sức kéo khẩn cổ áo, dần dần tái nhợt khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng có thể nói cái gì? Cái gì cũng không có quyền lợi nói, ngay lúc này, nàng nào còn đường sống?

Sở Vân Hách lại đột nhiên đứng lên, đưa lưng về phía nàng, nàng xem không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn mở miệng, giọng cố bình thản, "Cẩn nhi, phân phó quản gia đi tuyên thái y đến, Lưu Ly cùng Ngọc Ngân ở lại thư phòng, những người khác toàn bộ trở về Ỷ Lan các!"

"Vương gia, bọn thiếp thân lưu lại hầu hạ ngài được không? Ngài ra ngoài mấy tháng, khẳng định rất vất vả, thiếp thân......"

"Lui ra!"

Một tiếng quát lạnh, không chút lưu tình ngắt ngang lời cơ thiếp, Sở Vân Hách khoát tay, phiền toái gầm nhẹ nói: "Toàn bộ cút! Bổn vương lập lại, cấm bất kỳ ai tự ý đến Dự Viên, rõ chưa!"