Hỏa diệm thú một sừng thuộc tính hỏa vì vậy mỗi năm đều có thể kết xuất hỏa tinh, thế nhưng kết tinh này khi kết xuất ra bị hỏa thú tự lột da thành năng lượng thuộc tính hỏa trong cơ thể, nếu như nàng có thể dẫn động năng lượng thuộc tính hỏa trong cơ thể của chúng khiến chúng không cần một năm mà có thể kết xuất hỏa tinh thì sao?
Ừm, có thể thử thử xem.
Thảo dược dẫn động thuộc tính hỏa không đặc biệt quý giá chỉ là những vị thảo dược tương thích thuộc tính hỏa bình thường mới có thể đạt được hiệu quả này, vì vậy, ý niệm trong đầu, nói làm là làm lập tức trở về kết giới kia.
Ước chừng nửa canh giờ từng viên dược hoàn lớn nhỏ nằm trong tay nàng thoạt nhìn tựa bùn nhưng không phải bùn không có mùi của thảo dược.
“Nào nào, ăn đi ăn đi!” nàng ngồi xổm bên ngoài kết giới tung hai viên thuốc lên thấy hai con hỏa linh thú kia chỉ liếc mắt một cái rồi xùy một tiếng mà không quay đầu, nhưng khi ngửi thấy mùi đó lại không nhịn được mà quay đầu lại rồi ngụm một viên sờ sợ chầm chậm ăn.
Phượng Cửu nhìn chằm chằm phản ứng của hai con hỏa diệm thú thấy chúng ăn xong vẫn không sao cả nhưng sau mấy hơi lại nhìn thấy chúng đi tới đi lui trong kết giới, trên đỉnh đầu nơi dùng để chứa đựng hỏa tinh cũng dần dần có luồng khí bay lên, luồng khí này lấy linh lực hội tụ, từ từ ngưng tụ thành hình, từng chút từng chút hình thành kết tinh.
Chứng kiến tốc độ kết tinh này Phượng Cửu không khỏi kích động mở to hai mắt nhìn, tuy là nàng đã tăng liều lượng thuốc nhưng cũng không ngờ lại kết tinh nhanh như vậy!
Dường như chỉ trong vài cái hít thở một mảnh hỏa tinh đã được kết tinh trên đầu, sau khi hình thành, năng lượng thuộc tính hỏa trong cơ thể hỏa diệm thú bắt đầu khởi động lại tự bóc ra liên tiếp kết tinh bảy tám miếng, luồng khí thuộc tính hỏa trên người hỏa diệm thú mới dần dần chìm xuống.
Phượng Cửu sửng sốt, vui mừng mà cười lớn nhìn mười mấy hỏa tinh kết tinh trên người hai con hỏa diệm thú kia, ánh mắt nàng hiện lên tia sáng chỉ thấy tràn đầy những điểm cống hiến hướng vào tay nàng, vì thế nàng lại cho chúng ăn hai miếng rồi ngồi chồm hổm ở nơi nào đó thu thập hỏa tinh.
Lúc Mạch Trần quay về thấy hai hỏa diệm thú kia đang nằm thoi thóp trong kết giới toàn thân dường như gầy hốc hác như nhau, luồng khí thuộc tính hỏa trên hỏa diệm thú cũng yếu gần như không thấy mà thiếu niên kia mặt ngập tràn nụ cười ngồi ngoài kết giới đếm...hỏa tinh?
Nhìn thấy hỏa tinh trong người thiếu niên chính là hắn cũng không kìm được sự kinh ngạc, hai con hỏa diệm thú thôi mà, nhiều thì cũng chỉ có hai miếng, sao trước mặt thiếu niên kia lại nhiều như vậy?
“Hả? Ngươi quay về rồi?” Phượng Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, thấy tay trái hắn đang quấn một con rắn nhỏ trên thân có vảy màu xanh lam, tay phải cầm một con song trân lộc đang bất động không khỏi sáng mắt lên.
“Ngươi lại nhanh như thế mà bắt được rồi? A, đây chính là Lam lân độc xà! Lại còn có Song trân lộc, nghe nói tốc độ của nó cực nhanh, ngươi lại có thể bắt được?” Nàng vội vã nhặt hỏa tinh rồi chạy qua, trên tay hắn một xà một lộc cảm thấy kinh ngạc bội phần.
Ánh mắt Mạch Trần quái lạ nhìn thiếu niên cũng không hỏi nàng những hỏa tinh kia từ đâu, chỉ khẽ động tay áo, hai sợi dây thừng bay qua, sau khi trói chặt chúng, nói: “Đừng lại gần chúng.” Vừa dứt lời, rút kết giới nhốt hỏa diệm thú đi, đồng thời nhốt một xà một lộc trong một kết giới đề phòng xảy ra việc ngoài ý muốn.
Chứng kiến hai con hỏa diệm thú kia sau khi rút kết giới hoảng sợ nhìn nàng lập tức bay đi, nàng ngạc nhiên trợn mắt lên, hóa ra hơi thở thoi thóp lúc nãy là giả ư?