Thế nên Phượng Cửu liền kể cho ông nghe chuyện làm thế nào bắt bọn chúng ký giấy bảo đảm, chọc cho ông cười vang vang mãi không dứt...
Hai ngày sau, Phượng Cửu ở trong cung để giúp đỡ chiêu đãi các Quốc chủ các nước, còn chuyện hôn lễ, bọn họ đã nhờ Cảnh lão thái gia và một vài lão nhân trong cung đi sắp xếp, qua khoảng thời gian bận rộn, khiến bọn họ vui mừng chính là trước đại hôn của lão thái gia một ngày thì cuối cùng Quan Tập Lẫm cũng kịp trở về thành Vân Nguyệt.
Ngày mười ba tháng mười hai, sáng sớm hôm đại hôn, trước của chính hoàng cung, ba tiếng pháo mừng vang lên.
Mười hai người tu sĩ ngự kiếm từ hoàng cung bay ra, trên phi kiếm mỗi một người ngự kiếm đều đứng cùng một cung nữ tuổi xuân trong tay cầm lãng hoa, y phục màu hồng nhạt cùng một màu, lông mày cao thanh nhã, từng người một thanh tú yêu kiều, nhìn rất thoải mái xinh đẹp.
Các tu sĩ ngự kiếm mỗi người mang theo các nàng bay về phía bầu trời thành Vân Nguyệt, từ trên không tung xuống kẹo hỷ đã chuẩn bị xong, từng tiếng pháo hỷ vang lên long trời lở đất cũng theo đó mà tản ra khắp bầu trời thành Vân Nguyệt, giống như pháo hoa rực rỡ tỏa ra khắp phía dưới thành Vân Nguyệt.
Trong chớp mắt, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn là có thể nhìn thấy pháo hỷ giống như pháo hoa bay khắp bầu trời thành Vân Nguyệt, từng cung nữ một cầm kẹo hỷ tung từ trên trời xuống khiến cho người lớn trẻ nhỏ trong thành Vân Nguyệt cũng vô cùng vui mừng...
Sau khi mười hai tên tu sĩ ngự kiếm tung hai vòng xong thì liền quay về phía trên cửa chính hoàng cung, mà lúc này, một đội đón dâu hùng dũng cũng đang bắt đầu xuất phát từ cửa chính, màu đỏ chói mắt khiến cho cả đội đón dâu đều toát ra một luồng khí vui mừng.
Phượng lão thái gia mặc trên người áo bào đỏ vui mừng cưỡi trên lưng Lão Bạch, ngoài buộc một quả cầu hoa đỏ lớn ở thân Lão Bạch ra, trên người ông cũng buộc nghiêng một quả cầu đỏ lớn, nhìn thần thái của ông hôm nay rất phấn chấn, nụ cười trên mặt cũng tràn đầy niềm vui.
Đi theo phía sau ông chính là kiệu hoa tám người khiêng, trước sau kiệu hoa đều có tám người cung nữ tay cầm lãng hoa, vừa đi vừa tung hoa tươi suốt dọc đường, tiếng khua chiêng đánh trống vui mừng khiến cho bách tính lớn bé trong thành cũng nhao nhao ra xem rồi đi theo một bên cùng đoàn đón dâu đi đón dâu.
Lúc lão thái gia đi đón dâu thì ở trong hoàng cung, Phượng Tiêu và Phượng Cửu đứng trên nóc nhà của cung điện nhìn về phía xa xa, nhìn về phía đoàn đón đâu hùng dũng kia, Phượng Tiêu không khỏi xúc động cười nói: “Nhìn thấy lão thái gia thành thân, ta lại có cảm giác như nhìn thấy con trai lấy vợ vậy!”
“Phụt xì!”
Nghe ông nói vậy, Phượng Cửu không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, trong mắt không giấu nổi tia cười nên trêu ghẹo nói: “Thì ra không phải có mỗi mình con có cảm giác này, cha vậy mà cũng có sao!”
“Ha ha ha, những lời này hai cha con ta nói ở đây là được rồi, không thể để cho lão thái gia nghe được những lời này, nếu không nhất định sẽ dạy dỗ chúng ta một trận ra trò!”
Phượng Tiêu cười lớn, cũng có cảm giác như vậy, thực ra là vì nhà bọn họ đã lâu không có chuyện vui gì rồi, nhất là làm chuyện vui này không phải là con gái ông mà lại là cha ông, đương nhiên sẽ có loại cảm giác kỳ lạ như vậy.
Lúc hai cha con đứng ở trên cao nhìn đoàn đón dâu rồi nói chuyện thiên thời thì Lâm gia bên kia cũng đang lo lắng náo nhiệt...
“Kiệu hoa sắp đến rồi!Tố Tích chuẩn bị thế nào rồi?” Lâm Bác Hằng bước vào trong, nhìn thấy trong phòng cảnh hồi hộp bận rộn, người cầm thứ này người cầm thứ kia..
“Sắp xong rồi! Sắp xong rồi! Khăn trùm đầu đâu? Khăn trùm đầu ở đâu? Mau đội lên cho tân nương!” Hỷ nương vội vàng gọi đám người giúp đỡ trong phòng rồi lại vội vàng tìm khăn trùm đầu.