“ Không ngờ trong cung lại có người tuyệt sắc như vậy, các người xem, nữ tử đó thật là xinh đẹp.” Hắn bảo mọi người nhìn qua đó.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy cách đó không xa có một bạch y nữ tử chậm rãi bước đi, bạch y phiêu dật, tư thái linh lung, điều làm bọn họ chú ý nhất là dung nhan tuyệt mỹ đúng thật là tuyệt sắc khuynh thành, khiến cho bọn họ là những hoàng tử đã ngắm biết bao mỹ nhân cũng không khỏi xao xuyến, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
“ Vị nữ tử này khí chất xuất chúng, y phục đơn giản phóng khoáng, nhan sắc khuynh thành, chắc là Phượng Thanh Ca rồi.” Tên hoàng tử có ánh mắt nữ tính kia đánh giá Phượng Cửu ở cách đó không xa liền đưa ra ý kiến.
Mọi người nghe thấy những lời này, thần sắc khác nhau: “Nàng ta chính là công chúa điện hạ của Phượng Hoàng hoàng triều sao? Tư sắc khuynh thành như vậy khó trách thái tử Thanh Đằng vừa gặp đã động lòng, thật sự đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.”
“ Mới vừa rồi còn nói không có cơ hội gặp mặt, bây giờ đã được gặp rồi, thật sự là có duyên mà! Nếu đã như vậy, chúng ta có nên mời nàng qua đây không? Nàng ta là gia chủ, tự nhiên sẽ không từ chối những người khách như chúng ta, mọi người cảm thấy thế nào?” Tên kia không lớn tuổi lắm, nhưng tướng mạo khó coi vừa cười vừa hỏi, ánh mắt thì chăm chăm nhìn Phượng Cửu ở cách đó không xa.
Mọi người vừa nghe, đôi mắt sáng lên: “Chuyện này đương nhiên là được, được nàng công chúa điện hạ xinh đẹp như vậy ngồi cùng là vinh hạnh của chúng ta không phải sao?”
Bọn họ vừa nói vừa cười từng người một đi về phía đó, có ý định cản lối đi của Phượng Cửu, mời nàng vào ngồi trong đình.
Tay của Phượng Cửu nắm lấy Tiểu Hỏa Phượng đi về phía cung điện, theo sau là hắc y Lãnh Sương, còn La Vũ và những người khác đã đi đến chỗ Phượng vệ.
“Những người đó cứ nhìn chằm chằm vào ngươi.” Tiểu Hỏa một tay nắm lấy Phượng Cửu, đôi chân nhỏ và ngắn đi bên cạnh nàng, đôi mắt mang theo sự lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
“Chắc là hoàng tử của các nước láng giềng, không cần để ý tới bon họ.” Nàng nhìn cũng không nhìn, tiếp tục đi về phía trước, nàng tiến cung chỉ để xem gia gia nàng tu luyện ra sao? Chứ không có ý định làm quen với bọn họ.
“Nhưng bọn họ đi tới rồi.” Tiểu Hỏa Phượng nói, đôi mắt đen chuyển động, cũng không biết đang có ý định quỷ quái gì, hắn vừa mới nói dứt câu, bảy tám người nam nhân đã đến trước mặt nàng, chặn đường đi của nàng.
“Vị này chắc là công chúa điện hạ của Phượng Hoàng hoàng triều rồi, không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp được công chúa điện hạ, thật là khiến chúng ta vui mừng không thôi.” Một tên hoàng tử cười nói, ánh mắt thì kinh tởm đánh giá dung nhan xuất chúng của Phượng Cửu, tầm mắt vừa chuyển, ngay cả Lãnh Sương ở sau lưng nàng cũng không tha.
“Nghe nói công chúa điện hạ của Phượng Hoàng hoàng triều dung nhan khuynh thành, hôm nay được gặp, mới biết trăm nghe không bằng một thấy, công chúa điện hạ, mấy người chúng ta đang ở bên kia uống rượu ngắm hoa, không biết công chúa có nể mặt hay không?” Một tên hoàng tử khác cũng mở miệng nói, ánh mắt có chút hung hăng nhìn Phượng Cửu.
Lãnh Sương theo sau Phượng Cửu sắc mặt lạnh xuống, nhất là khi thấy từng người bọn họ dùng ánh mắt kinh tởm đánh giá chủ tử của hắn, sát khí trên người hắn ra vào mãnh liệt, chỉ là chủ tử chưa ra lệnh, hắn cũng không thể hỗn hào, chỉ có thể kìm nén dục vọng muốn giết người này.
Chỉ là Phượng Cửu, lúc này hơi chau mày, ánh mắt lướt qua mấy người trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo xa cách: “Thật ngại quá, bổn cung còn có việc, không tiếp các vị được rồi.” Vừa dứt lời, nàng nắm tay Tiểu Hỏa đi về phía trước, nhưng có một đôi tay cứ như vậy chắn ngang trước mặt nàng.