Lãnh Hoa thấy hai người kia đều đứng dậy liền sai người dọn bữa sáng lên sau đó lui sang một bàn khác.
“Sau khi gặp được gia gia nàng thì nàng định làm gì?” Hiên Viên Mặc Trạch vừa ăn bữa sáng vừa hỏi.
“Đương nhiên là hỏi ý kiến của gia gia ta một chút rồi! Nếu ông ấy muốn quay về thì ta và ông ấy sẽ cùng về. Nếu ông ấy muốn ở lại thì ta sẽ quay về thông báo với cha ta một chút, để cha ta bớt lo lắng.” Nàng ăn cháo, ăn kèm thức ăn, ngưng một lúc rồi lại hỏi: “Còn chàng? Không cần quay về sao?”
“Không vội.” Sau khi ăn chút thức ăn hắn bỗng dừng đũa rồi ngồi nhìn nàng ăn.
“Không ăn nữa sao?” Nàng nheo mắt nhìn hắn: “Không hợp khẩu vị sao?”
“No rồi.” Hắn nói, nhìn nàng rồi lại nói tiếp: “Nàng ăn nhiều chút.”
Phượng Cửu cười cười, cũng không nói nữa mà nhanh chóng giải quyết nốt bữa sáng, lau miệng qua loa rồi đứng lên: “Đi thôi!”
Nhìn thấy nàng đặt hai ba bát cháo xuống, hắn cau mày nói: “Lần sau đừng ăn nhanh như vậy, cũng không vội mà.”
“Được được, ta biết rồi.” Nàng đành đáp lời, cảm thấy hắn giống như bà già vậy, dài dòng văn tự cái gì cũng muốn quản.
Hai chủ tử ăn xong rồi, mấy người ở bàn kia cũng nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi cùng rời khỏi nhà trọ với hai người họ, đi về hướng Lâm gia. Nhà trọ cách Lâm gia cũng khá gần, mấy người họ cũng không đi nhanh, cứ đi chậm rãi nên khoảng nửa canh giờ sau mới đến trước cửa Lâm gia.
Lãnh Hoa tiến lên gõ cửa còn những người khác thì đứng chờ ở một bên.
Một ông già ra mở cửa, thấy Lãnh Hoa gõ cửa thì quan sát một chút rồi lại nhìn mấy người kia hỏi: “Mấy vị tìm ai?”
“Ta tới tìm...” Phượng Cửu mở miệng, bỗng ngừng lại rồi liếc mắt cười nói: “Phượng lão thái gia.”
Nghe thấy Phượng lão thái gia, người đó vội mở cửa: “Mời mấy vị vào, cho phép ta đi thông báo một tiếng.” Nói rồi, bảo hắn bảo người dẫn mấy người bọn họ đến phòng khách dùng trà còn bản thân thì đi thông báo một tiếng với gia chủ.
Lâm Bác đang dùng bữa sáng trong tiểu viện nghe thấy vậy bỗng ngẩn người ra một chút: “Ngươi nói ai? Một thiếu niên áo hồng và một nam tử áo đen sao?” Ở đây ông ấy chỉ quen biết bọn họ, sao lại có người đến tìm nhỉ?
“Vâng, lão nô nhìn thấy bọn họ phong thái hơn người, không giống người bình thường, lại đến tìm Phượng lão thái gia nên liền mời bọn họ vào phòng khách dùng trà rồi.”
“Ừ, ngươi đi nói với Tam Nguyên một tiếng, ta đến đó xem trước.” Ông ấy đứng dậy rồi nói, bảo quản gia đi thông báo còn mình thì đi đến phòng khách trước sân.
Tới phòng khách thì nhìn thấy có hai bóng người một đen một hồng đang ngồi trong đó, còn có ba nam một nữ đang đứng sau lưng họ. Thấy vậy, ông ấy nhìn hai người đang ngồi kia thầm đánh giá. Nhưng lúc ánh mắt đang quan sát nam tử mặc áo đen thì tâm trạng không khỏi chấn động, không tự chủ được mà dời ánh mắt đi.
Trong lòng khẽ sợ hãi, nhưng sắc mặt vẫn không đổi. Ông ấy đi vào, trên mặt nở nụ cười nói: “Tệ nhân Lâm Bác Hằng, gia chủ của Lâm gia, nghe quản gia nói có khách quý đến phủ, không biết hai vị khách quý đây đến từ đâu vậy?” Vừa nói ông vừa đến vị trí của gia chủ rồi ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn thiếu niên áo hồng.
Nhìn thấy thiếu niên đó ông không khỏi thầm khen một tiếng, đúng là một thiếu niên đẹp tới mức tùy ý khoe khoang, cái khí phách thỏa mái tự do phóng túng đó còn mang theo hơi thở hồn nhiên, tà mị mà tùy ý, đủ để thấy người này tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Còn nam tử áo đen kia, quá khó nắm bắt nên ngay cả ông ấy cũng không dám quan sát đáng giá y. Chỉ biết, hai người này hôm nay đến đều rất bất thường.