Phượng Cửu liếc mắt nhìn hai người, nói: “Bổn công tử tìm quản sự của các ngươi.” Vừa nói, đồng thời lấy ra một lệnh bài.
Thủ vệ kia nhìn thấy lệnh bài, ánh mắt co rụt lại, hai tay vội vàng nhận lấy, cung kính nói: “Công tử mời vào, ta lập tức bẩm báo quản sự.”
Một người nhanh chóng cầm lệnh bài đi bẩm báo cho quản sự, một người dẫn bọn họ vào trong, sau khi giao phó cho người bên trong, thủ về lui xuống, người bên trong dẫn bọn họ đến đại sảnh đình công, dâng trà cùng bánh ngọt tiếp đãi.
Quản sử đang nói chuyện cùng với hai nam tử trung niên tại một sương phòng, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, không nhịn được mắng một tiếng: “Không có mắt à! Lẽ nào không biết ta đang tiếp đãi khách quý sao?”
Tiếng gỡ cửa bên ngoài dừng lại một lúc, thủ vệ kia hơi do dự, cuối cùng vẫn bẩm báo: “Quản sự, có người cầm hắc lệnh đến muốn gặp quản sự.”
Nghe vậy, quản sự bên trong hơi ngạc nhiên, nhìn về phía hai người còn lại, thấy hai người họ gật đầu, lúc này mới nói: “Vào đi!”
Thủ vệ bước vào, không dám nhìn loạn, chỉ cung kính đưa hắc lệnh trong tay lên trước: “Quản sự, đây là hắc lệnh của chợ đen chúng ta, thuộc hạ không dám sơ suất, vậy nên đã sai người dẫn bọn họ đến phòng khách.”
Quản sự kia nhận lấy nhìn, thấy đó là hắc lệnh đại diện cho sự tôn quý của chợ đen bọn họ, không khỏi kinh ngạc, đưa hắc lệnh kia cho hai người đang ngồi bên cạnh, đồng thời hỏi: “Người cầm hắc lệnh này là người thế nào?”
“Là một vị công tử hồng y rất tuấn mỹ, dáng vẻ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, bên cạnh chỉ mang theo hai người một nam một nữ.” Thủ vệ kia bẩm báo.
“Ừm, ngươi lui xuống trước đi!” Hắc phất tay, ý bảo hắn lui xuống.
“Vâng.”
Thủ vệ lui xuống đóng lại cửa phòng, lúc này ba người trong phòng mới tiếp tục nói chuyện.
“Hắc lệnh này quả thực là của chợ đen chúng tôi, mỗi một hắc lệnh được tặng đều chắc chắn phải đăng ký báo lên, hơn nữa người bình thường muốn có được hắc lệnh cũng không dễ, một thiếu niên trẻ tuổi sao có thể có được hắc lệnh?”
“Bất kể hắn có được nó như thế nào, bây giờ chúng ta cầm hắc lệnh đến, ta cũng phải gặp một lần.” Quản sự nói xong muốn lấy hắc lệnh trở về lại thấy nam tử trung niên kia nắm chắc hắc lệnh xoay tay tránh, hắn hơi ngớ ra, nhìn hắn, không rõ ý tứ.
“Hắc lệnh này không nhận người.” Hắn nhìn quản sự, đột nhiên nói ra câu này.
Quản sự cùng nam tử trung niên bên cạnh khẽ run, nhất thời ngừng lại, một lúc lâu sau, quản sự khẽ nhíu mày, nói: “Như vậy chỉ sợ không tốt lắm, chúng ta đều làm việc ở chợ đen, chắc hẳn cũng biết quy củ, hơn nữa thiếu niên kia có thể có được hắc lệnh, e rằng thân phận của hắn cũng không đơn giản, nếu như để phía trên biết được, chúng ta không gánh nổi hậu quả đâu.”
“Ta đi cùng với ngươi xem thử xem! Ta cũng muốn biết rốt cuộc vị thiếu niên này có lai lịch thế nào? Cư nhiên có thể có được hắc lệnh?” Nam tử trung niên kia đứng lên, nhìn hắc lệnh trong tay, nói: “Không chừng hắc lệnh này cũng không phải của hắn.”
Người nọ bên cạnh muốn khuyên gì đó, chỉ hơi giật khóe môi, cuối cùng lại không nói gì hết, mà chỉ đứng lên, ý tứ cũng định đi xem người đến là người như thế nào.
Biết suy nghĩ của bọn họ, quản sự khẽ than: “Có điều ta vẫn phải nhắc nhở trước, đối phương có thể cầm được hắc lệnh qua đây, vậy chính là vị khách quý hóa tôn quý nhất của chợ đen chúng ta, các ngươi không được làm xằng bậy.”
“Xằng bậy? Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Nam tử trung niên cười, bày ra thế tay mời, để hắn đi trước.
Vì vậy, ba người ra khỏi phòng, đi đến phòng khách…