“Mọi người, đó là vật gì vậy? Sao lại chỉ cần xuất ra ngay cả hỏi cũng không hỏi, cứ thế cho vào rồi?” Phượng Cửu vào trong thành, xoay người ngồi lên lưng Lão Bạch, hồng y bạch mã, tiêu sái biết bao.
Trong lòng có chút kinh ngạc, lúc đó cũng không thể thấy rõ vật mà Khôi Lang lấy ra, chỉ biết dường như là một ngọc bài, là ngọc bài có thân phận thế nào lại có thể khiến cho thủ vệ biên thành kia lộ ra thần sắc cung kính như vậy?
“Đương nhiên là vật đại diện cho thân phận của ta.” Hắn liếc mắt nhìn nàng đang cưỡi trên lưng ngựa, chói mắt mê người, chỉ cảm thấy hồng y bạch mã quả thực quá xứng với nàng.
Đặc biệt là bộ dáng giả trai của nàng, tư thế hiên ngang, nhưng lại mang theo khí tức tà tứ mê hoặc, khóe mắt khẽ nhếch lên, trong con ngươi tản ra sự mê hoặc ngập trời, biết rõ mê lực bản thân nàng vô biên khiến cả nam lẫn nữ đều chết mê, lúc này ngồi trên lưng ngựa lại thi thoảng ném ánh mắt đong đưa mê hoặc về phía các nữ tử đang tuổi xuân ở hai bên, hắn nhìn đến sắc mặt u ám.
Nữ nhân này lấy thân phận giả nam qua lại, quả nhiên giống như nàng nói, là để ra ngoài quyến rũ xung quanh.
Ánh mắt hắn sâu xa quét qua con phố náo nhiệt trước mặt, dừng trên tửu lâu cách khoảng trăm mét, giọng nói trầm thấp mang theo tia lạnh lùng: “Đi qua bên kia ngồi trước đã, để Khôi Lang đi mua bản đồ phân bố của Đại Yến, như vậy chúng ta có thể biết dược tễ sư đang ở đâu.”
Nghe vậy, Phượng Cửu một bộ nhàn rỗi ngồi trên lưng Lão Bạch chớp mắt, đáng muốn đáp lại liền thấy một nắm đồ vật ném về phía nàng, nàng theo bản năng bắt lấy, cúi đầu vừa nhìn đã sửng sốt, là một bọc khăn tay đựng một số hoa quả thời vụ.
Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy cô gái e thẹn ở lầu hai đôi mắt lóe sáng nhìn về phía nàng, khi thấy nàng nhìn lên, mấy cô gái kia lại lộ ra ý cười thẹn thùng nhìn nàng.
Thấy vậy, gương mặt nàng nhẹ giật, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười mê người, chưa hết, còn cầm lấy bọc khăn tay chứa hoa quả kia, khuôn mặt say mê đưa lên mũi ngửi, khiến cho mấy nữ tử kia hưng phấn la hét thất thanh, có một số điên cuồng lấy khăn tay trong tay bọc lấy ít dưa và trái cây, ném về phía nàng.
Trên phố lập tức xuất hiện cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc, chỉ thấy nữ tử bên đường, thậm chí những nữ tử trẻ đẹp ở hai bên cửa hàng cùng trà lâu đều nhao nhao lấy khăn tay bọc lấy hoa quả ném về phía quý công tử tuấn mỹ, hồng y bạch mã đang cưỡi trên lưng bạch mã kia.
Phượng Cửu để tránh bị ném trúng, chỉ có thể đưa tay nhận lấy, nhận lấy một bọc lại hai bọc, mở ra đều là các loại trái cây, thấy vậy, trên dung nhan tuấn mỹ không khỏi lộ ra tia đắc ý, nhẹ giọng nói: “Bổn công tử quả nhiên mị lực vô biên, nhiều hoa quả như vậy, không cần mua thêm nữa.”
Trên mặt Lãnh Hoa nở nụ cười lấy một cái giỏ đựng hoa quả, một giỏ các loại trái cây xanh xanh đỏ đỏ, lại thêm vô số các khăn tay, lập tức khiến cho những người bán hàng rong trên phố cùng các ông chủ ở cửa hàng hai bên kinh ngạc rì rà rì rầm.
“Kia là ai? Quý công tử tuấn dật như kia từ đâu đến vậy? Nhóm người này xem ra mới vào thành? Lại khiến cho phân nửa nữ tử trong thành đều chạy ra, quả thật có bản lĩnh.”
Khôi Lang và Ảnh Nhất đi bên cạnh thấy vậy, khóe môi khẽ giật, lại nhìn về phía chủ tử bọn họ sắc mặt u ám, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, không biết nên khóc hay nên cười.
Quỷ Y này cũng thật là, rõ ràng là nữ nhưng lại không quan tâm chuyện là nữ giả nam, đổi thành nam chính là nam! Nhưng giữa đường quyến rũ những nữ tử kia là cái gì chứ? Nếu những nữ tử kia biết quý công tử mà bọn họ mê như điếu đổ kia thực ra là một nữ tử, thật sự không biết sắc mặt có bao nhiêu đặc sắc?