Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 431: Bổn quân rất già Sao




Ánh mắt của mọi người lại nhìn về hướng nam nhân mặc áo đen kia, không thể không nói, nam nhân này thực sự rất xuất sắc, bất luận là vóc người còn có môi mỏng và dung nhan, đều khiến cho người khác có một loại cảm giác không phải là người bình thường có thể sánh được, huống chi khí phách vương giả ở trên người nam nhân kia vô cùng mạnh mẽ khiến người khác sợ hãi, khí thế như vậy, dù là Thái tử Thanh Đằng quốc Nhiếp Đằng cũng khó mà so được, mặc dù không biết thân phận của người này, nhưng người có một chút kiến thức hiểu rộng cũng biết rõ, thân phận của người này tuyệt đối không phải là người bình thường!

Lúc này, sắc mặt của lão quái Nguyên Anh kỳ kia không tốt lắm nhìn vẻ mặt quen thuộc của nam nhân mặc áo đen cười híp mắt đang đi về phía Phượng gia đại tiểu thư, tia sáng trong đôi mắt bắt đầu tỏa ra.

Nếu như ông không nghe lầm, vừa rồi nàng gọi nam nhân mặc áo đen kia là Diêm chủ? Theo ông biết, có thể được xưng là Diêm chủ hình như cũng chỉ có chủ tử thần bí thấy đầu không thấy đuôi của Diêm điện Thần Long, chẳng lẽ... là người này?

Lúc này ở bên cạnh sắc mặt của Nhiếp Đằng cũng đen lại, nhất là nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như hoa của Phượng Cửu hướng về nam nhân mặc áo đen kia, vẻ mặt mang theo một tia lấy lòng, một tia chột dạ, hắn nắm chặt nắm đấm dưới ống tay áo.

Bản thân hắn là Thái tử Thanh Đằng, tất nhiên cũng đã nghe nói qua thế lực của Diêm điện, cùng với người nam nhân được tôn xưng là Diêm chủ này, chỉ là chính là người trước mắt này sao? Nam nhân kia được lưu truyền tựa như thiên thần, lại vô cùng thần bí, làm sao có thể xuất hiện ở tiểu quốc cấp chín này? Hơn nữa lại còn quen biết với nữ nhân Phượng Thanh Ca kia?

Chẳng lẽ, Diêm chủ này không phải là Diêm chủ mà hắn đang nghĩ đến?

Bên kia, Diêm chủ nhìn thấy nàng cười dịu dàng đi tới, khóe môi rốt cuộc cũng lộ ra ý cười như có như không, trong đôi mắt đen thâm thúy cũng lướt qua một tia dịu dàng và cưng chiều, giờ khắc này, hắn rất muốn sờ đầu của nàng, ôm nàng vào lòng thật chặt, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp mê người kia, nhìn xem lần sau nàng còn dám lặng lẽ trốn đi không nói tiếng nào hay không.

Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn vẫn nhịn được.

Đợi giải quyết xong mấy người Thanh Đằng quốc này, một lần nữa để nữ nhân này nhìn xem, nếu không nàng còn dám giả bộ như không quen biết hắn.

"Ha ha, Diêm chủ, sao lão nhân gia ngài lại chạy thật xa đến nơi này? Chẳng lẽ đến đây để làm việc?" Nàng cười dịu dàng đi đến trước mặt hắn, kiên trì lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Thật ra nàng muốn hỏi, sao lão nhân gia ngài lại biết nhà của ta ở nơi này? Sao lão nhân gia ngài lại biết ta là nữ? Không phải lão nhân gia luôn bận rộn hay sao? Như thế nào lại chạy đến tiểu quốc cấp chín này?

Đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt, thật sự là hù chết người rồi...

"Lão nhân gia?"

Nghe nàng nói trước một câu lão nhân gia, sau một câu lão nhân gia, hắn nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Bổn quân rất già sao?"

"Ha ha, ta đây là tôn trọng người." Nàng ngượng ngùng cười, sao nàng cảm thấy mình ở trước mặt hắn lại không thể kiên cường được vậy? Chẳng lẽ là do chiếm quá nhiều tiện nghi của hắn cho nên mới chột dạ?

"Hừ! Nàng cũng chỉ có chút tiền đồ này! Bị người ta đi đến trước đại môn xin kết hôn vậy mà còn không biết nói lên danh hào của bổn quân? Ôm lấy đùi của bổn quân?"

Hắn trầm giọng giáo huấn và tức giận, nhưng lại không nỡ giáo huấn quá nhiều, lời nói cũng không sắc bén, ngược lại có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Phượng Cửu nghe vậy hơi giật mình sửng sốt một chút, ánh mắt ngây ngốc nhìn hắn.

Hắn muốn nàng ỷ vào tên của hắn, mượn thế lực của hắn để đùa giỡn tỏ ra oai phong? Nàng không nghe lầm đấy chứ? Sao nàng lại không biết từ lúc nào mà nàng đã ôm được bắp đùi to lớn của hắn vậy, dính vào hắn có chỗ dựa vững chắc lớn như vậy rồi hả?

Chậm rãi lấy lại tinh thần, nàng nháy mắt nhìn hắn, chợt vươn ngón tay ngọc nhỏ dài hướng về phía lão quái Nguyên Anh kỳ, vẻ mặt uất ức nói: "Ta đánh không lại ông ta, ông ta còn nói muốn phế ta."